Lần cuối Thời Niên gặp mẹ cậu vẫn là ba năm trước, bọn họ đi làm thủ tục sang tên, hoàn toàn sang tên căn nhà cũ cho Thời Niên, sau đó mẹ cậu đã đi rồi, từ đây hai người họ không liên lạc nữa.
Hôm nay lại gặp bà ở đây, Thời Niên bất ngờ, cũng không bất ngờ.
Từ lần trước mẹ Khương Hoán nói mẹ Thời Niên xin số điện thoại của Thời Niên, mấy ngày đó Thời Niên vẫn có chút ăn ngủ không yên, cậu đoán mẹ cậu sẽ liên lạc với cậu, nhưng cậu không nghĩ ra có chuyện gì sẽ khiến mẹ cậu chủ động liên lạc với cậu, chắc sẽ không phải tình mẹ thiếu sót nhiều năm đột nhiên thức tỉnh, muốn bồi thường cho đứa con trai này đâu nhỉ.
Vậy nếu có chuyện, sẽ là chuyện gì đây?
Đêm khuya Thời Niên nằm trên giường nghĩ tới rất nhiều khả năng.
Có lẽ bà gặp chuyện gì không vừa ý, ví như ly hôn rồi đột nhiên mất đi nguồn kinh tế nên muốn lấy lại nhà?
Ví như bị bệnh cần cậu chăm sóc? Hoặc là giống như trong phim ấy, cần tủy, thận hoặc là giác mạc gì đó của cậu?
Đầu Thời Niên rất loạn, trong tiềm thức cậu cảm thấy mình không nên nghĩ mẹ mình như thế.
Bà sinh ra mình, cũng nuôi mình, thậm chí trên ý nghĩa nào đó, bà đối xử mình cũng không quá tệ.
Thời Niên thỉnh thoảng xem thời sự thường hay thấy tin mẹ ruột đánh con ngược đãi con, bằng lương tâm mà nói, mẹ sẽ đánh mình, nhưng số lần không thường xuyên, lực cũng không quá nặng, dù sao mẹ của cậu chỉ là một omega.
Mẹ chỉ là không cho cậu... cho cậu đủ tình yêu mà thôi.
Mặc dù những lời này nếu như đổi sang người khác, Thời Niên nhất định sẽ cười khẩy, sau đó cảm thấy người nói lời này nhất định là đọc văn học thanh xuân đau đớn nhiều quá mới có thể kiểu cách như vậy.
Nhưng đổi thành chính Thời Niên, Thời Niên cảm thấy đây không phải là kiểu cách, cũng không phải đau đớn, đây là một loại cảm nhận đơn thuần.
Không phải là không yêu, bà khẳng định có yêu mình, cũng có yêu ba, bà chỉ là không yêu quá nhiều thôi.
Ấn tượng lớn nhất của Thời Niên về mẹ không phải đẹp, không phải hung dữ, mà là lạnh lùng.
Mẹ sẽ cãi nhau to với ba, sẽ đập đồ, sẽ chửi mình, khi bà tức giận trông rất điên cuồng, nhưng Thời Niên lại cảm thấy bà rất lạnh nhạt.
Cho nên mẹ không liên lạc với cậu, cậu một chút cũng không bất ngờ.
Bây giờ bà đến tìm mình, Thời Niên cũng không hiểu sao.
"Thời Niên, đã lâu không gặp." Mẹ Thời Niên kéo túi xách cười nói, "Mẹ cố ý tới chờ con."
"Dạ." Thời Niên nghiêm mặt gật đầu một cái, nhìn thấy mẹ Khương Hoán phía sau đứng ở cửa tiệm nhìn qua bên này, cậu hạ thấp giọng nói, "Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi, đừng đứng ở ngay cửa trễ nãi công việc của người khác."
Đây là khu lão thành, đường phố cũ, tất nhiên tất cả đều là nhà cũ, phố phường cũ.
Mẹ Thời Niên ban đầu ở đây không thích hàng xóm láng giềng để ý, đều nói bà ỷ mình đẹp nên mắt cao hơn đầu, thấy ai cũng cao ngạo, chỉ có mẹ Khương Hoán thấy bà sẽ trò chuyện mấy câu, nhưng bà cũng lạnh nhạt.
Bây giờ Thời Niên nói tìm một chỗ ngồi, bà tất nhiên coi thường nơi này, bà hơi do dự một chút, nói mình lái xe tới, không bằng ngồi xe bà tới trung tâm thành phố, bên đó quán cà phê cũng nhiều, nói chuyện cũng thoải mái hơn.
Thời Niên thấy đi đâu cũng không có vấn đề, chỉ muốn nói xong rồi đi, cậu nhắm mắt đi theo mẹ cậu lên chiếc xe màu đỏ kia, lúc cậu lên xe phát hiện ở phía sau có ghế an toàn cho em bé.
Mẹ Thời Niên trước kia không biết lái xe, nhà cậu cũng không xe, trước kia khi có bạn học hỏi cậu tại sao nhà không có xe, cậu cũng sẽ bình tĩnh trả lời bởi vì không có chỗ đậu xe, chỗ đậu xe ở tiểu khu quá chật, hơn nữa lấy biển số Giang Châu phải tốn thật nhiều tiền, cũng đủ mua một chiếc xe rồi, cho nên nhà không có mua xe, quá phiền toái, không tiện bằng đón xe.
Trên thực tế ba mẹ cậu cũng không biết lái xe, có một thời gian mẹ Thời Niên muốn đi học lái xe, nhưng ba Thời Niên không đồng ý, ông cảm thấy mẹ Thời Niên học lái xe quá tốn thời gian, Thời Niên không ai chăm sóc, mà công việc của mình quá bận rộn càng không có thời gian đi học, hơn nữa cũng giống như câu Thời Niên đã nói với bạn học, mua xe rồi còn phải tìm chỗ đậu, còn phải lấy biển số, mẹ Thời Niên yêu cầu mua xe thì phải lấy biển số Giang Châu, bà tuyệt đối không muốn lấy biển số vùng khác như các gia đình khác trong tiểu khu, bà cảm thấy như vậy tương đối mất mặt.
Tóm lại chuyện này cứ để đó, đến họ ly hôn cũng không giải quyết.
Bây giờ mẹ Thời Niên không chỉ biết lái xe, bà còn có một chiếc xe thuộc về mình, có lẽ mấy chiếc? Thời Niên không biết, nhưng Thời Niên từng làm thêm ở cửa hàng xa xỉ phẩm, theo thường lệ bên cạnh cửa hàng xa xỉ phẩm vẫn là cửa hàng xa xỉ phẩm, cho nên cậu biết từ đầu đến chân trên người mẹ kể cả túi xách trên tay đều có giá cả không rẻ, gọi cái túi xách kia, tiền gửi ngân hàng của Thời Niên cộng lại cũng không mua nổi.
Ít nhất sẽ không hỏi mượn tiền mình, Thời Niên hơi yên tâm một chút.
Sau khi lên xe Thời Niên không nói gì, trước kia cậu ở nhà cũng không thích nói chuyện với mẹ, bởi vì nói nhiều, sẽ khó tránh khỏi phát sinh tranh cãi, cũng không thể gọi là tranh cãi, nên là Thời Niên bị mắng từ một phía. Lúc bắt đầu Thời Niên sẽ còn suy nghĩ nên nói như thế nào mới có thể làm mẹ hài lòng, sau đó bị chửi nhiều rồi, Thời Niên biết, nói như thế nào, mẹ cậu cũng sẽ không hài lòng, cho nên dứt khoát nói ít, không nói gì, như vậy mới có thể rơi vào trạng thái mọi người đều thoải mái.
"Thời Niên mấy năm nay con biến hóa thật lớn." Mẹ cậu vừa khởi động xe vừa nói, "Mẹ vừa rồi suýt không nhận ra con, con cao lên rất nhiều."
"Phải không." Thời Niên cảm thấy câu này nghe thật buồn cười, lần cuối bà gặp mình thấy lúc đó mình cũng mới có 21 tuổi, sớm qua độ tuổi phát triển chiều cao rồi.
"Ừm, cũng trưởng thành hơn trước, không giống trẻ con nữa, giống như một người lớn."
"Dạ."
Mẹ còn nói vài câu, chỉ toàn là mấy năm không gặp rất nhớ các loại, nói hay lắm, mà nghe vào không giống lời mẹ ruột sẽ nói, mà giống như bà con xa nhiều năm không gặp nói chuyện khách sáo thôi.
Thời Niên ngồi trên xe, không có tâm tư nghe những câu khách sáo này, cậu chỉ muốn biết mẹ cậu tìm cậu rốt cuộc có chuyện gì.
Nếu là hiến tủy hiến thận, cậu trực tiếp đồng ý, có thể cứu mạng người không nói, còn có thể trả bà ân tình nuôi dưỡng nhiều năm, từ đó thật sự không còn nợ nần gì cả.
Hơn nữa đừng bảo là mẹ ruột, dù ghép tủy cho người người xa lạ mà thích hợp, nói không chừng cậu cũng sẽ đồng ý, cậu đã từng vào kho tủy rồi, có chuẩn bị tâm tư.
Nhưng nếu là giác mạc, cậu nhất định không thể đồng ý, bà có tiền như vậy, chắc có thể làm được, không đạo lý chỉ đòi của con ruột.
Còn những thứ khác nữa, Thời Niên nhất thời chưa nghĩ ra, dù sao cứ nghe rồi tính.
Mẹ Thời Niên lái xe đến cửa một quán cà phê, đây là quán cà phê cải tạo từ biệt thự nhỏ, tọa lạc trên con đường đầy ngô đồng nước Pháp, bà đi vào yêu cầu vị trí ngoài ban công, sau đó kêu Thời Niên đi cùng.
Sau khi ngồi vào chỗ, mẹ Thời Niên gọi cà phê, bà kêu Thời Niên gọi nước, Thời Niên trực tiếp nói với phục vụ lấy ly nước lọc là được.
"Cà phê quán này rất ngon, hạt cà phê đều là ông chủ tự sấy, con không thử một chút sao?" Mẹ Thời Niên nói xong, đã tự chủ trương gọi cho Thời Niên một ly, lúc nhân viên sắp đi bà còn dặn dò một câu cho thêm nhiều gừng.
Thời Niên ngồi đó, cảm xúc bất đắc dĩ lại tuôn trào, mẹ cậu dường như luôn không bao giờ để ý tới cậu nghĩ gì muốn gì, bà chỉ cho cậu cái mà mình thấy là tốt, cho dù hiện tại có tiền rồi, thói quen này vẫn không thay đổi.
"Mẹ tới nhà cũ tìm con, nhưng bây giờ đổi người rồi, bán rồi hả?" Mẹ Thời Niên hỏi.
"Không, cho thuê." Thời Niên thành thật trả lời.
"Cho thuê? Vậy con ở đâu?"
"Con..." Thời Niên thoáng suy nghĩ, "Con ở ký túc xá công ty."
"Con đi làm rồi? Mẹ còn tưởng rằng năm nay con mới tốt nghiệp." Mẹ Thời Niên khẽ cau mày, "Mẹ cứ tưởng con đã tốt nghiệp rồi, con không có thi sao? Trực tiếp đi làm?"
"Không có thi. Con không có hứng thú với học tập." Thời Niên nhàn nhạt nói.
"Ừm, vậy cũng được, trước kia con không quá để ý đến học tập." Lúc mẹ Thời Niên nói câu này, Thời Niên thiếu chút nữa thật sự cho rằng mình chính là học sinh yếu, mặc dù đúng là cậu không tính là học bá cao cấp, nhưng không biết tại sao chuyện thi đậu 985 mà trong mắt mẹ cậu vẫn là biểu hiện không để ý đến học tập.
*985: Dự án 985 hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế (có Thanh Hoa và Bắc Đại trong tổng 38 trường)
"Công việc bây giờ như thế nào?"
"Vẫn vậy."
"Quả nhiên, lúc điền nguyện vọng mẹ cũng đã nói chuyên ngành này không đáng tin cậy." Mẹ Thời Niên dùng muỗng khuấy cà phê phục vụ mới bưng tới, "Khi đó con nên nghe mẹ, học tài chính các kiểu, bây giờ cũng sẽ không khó tìm việc."
Thời Niên ngồi đối diện, nghe những lời nói đến muộn, nhưng quen thuộc này, cảm giác mình sắp hít thở không thông.