Abo Thức Thời

Thời Niên tham gia thi, thi xong cảm giác không tệ, chắc là không vấn đề gì.

Kha Doãn cũng rất có lòng tin về cậu, nói thẳng thời gian phát bằng chứng chỉ tiếng sẽ hơi muộn một chút, kêu Thời Niên đừng gấp, khi nào có tin tức anh sẽ thông báo Thời Niên đầu tiên.

Thời Niên cười nói muốn mời Kha Doãn ăn cơm, khoảng thời gian này nhờ anh chăm nom, Kha Doãn hào phóng trả lời nói không thành vấn đề nhưng anh phải đi công tác ở thành phố tuyến ba làm hoạt động ngoại khóa về rượu vang, chờ khi anh trở về sẽ liên lạc với Thời Niên, đến lúc đó mọi người có thể cùng ăn cơm, anh còn pha trò nói Thời Niên nhân dịp này nhiều để dành thêm tiền, anh chắc chắn sẽ là thịt Thời Niên một bữa.

Sau khi thi xong Thời Niên tạm thời trở thành kẻ du dân không nghề nghiệp, cậu nhìn số dư trên thẻ ngân hàng của mình, sau đó tính toán thử.

Mấy năm này cậu sống cũng rất tiết kiệm, không chỉ mỗi tiền bạc, càng nhiều hơn chính là tinh thần, cậu không dám để cho mình rảnh, cậu sợ rảnh khó tránh khỏi sẽ tự thấy mình đáng thương.

Nhưng cái cậu không cần nhất chính là đáng thương, không cần của Khương Hoán, không cần của Liên Thanh, không cần của mẹ, càng không cần của mình.

Đáng thương chỉ khiến dừng chân tại chỗ, dừng bước không tiến lên.

Thời Niên không quá mong đợi về chính mình, không quá hoài bão về tương lai, cậu chỉ không muốn mình có thời gian khổ sở.

Mà bây giờ cậu cảm thấy mình có thể chân chính tiếp nhận cuộc sống mới rồi.

Cậu quyết định nghỉ ngơi một thời gian, để mình chân chính thả lỏng một chút.

Còn như làm sao thả lỏng, cậu vẫn chưa nghĩ ra.

Có lẽ là đeo ba lô lên đến một nơi nào đó du lịch, có lẽ là chỉ ở nhà nằm trên giường ngủ.


Dĩ nhiên đối với Thời Niên thì vế sau có khả năng lớn nhất.

Thật ra có vẫn còn một lựa chọn... Thời Niên nhìn tin nhắn của chuyên viên rượu vang thối thân quen trong điện thoại gửi tới, nghĩ rốt cuộc nên hẹn thứ mấy thì thích hợp.

Gần đây cậu với Liên Thanh tương tác hơi thường xuyên, trừ hẹn chuyện ngắm cúc ra, khi rãnh sẽ cùng uống rượu.

*ngắm cúc: hẹn ụ ụ ụ

Thật ra Thời Niên rất bội phục mình và Liên Thanh, mặc kệ trên giường hay dưới giường cũng có thể im bặt về cuộc sống cá nhân của mình, quả nhiên mọi người đều là kẻ thức thời.

Nhưng Thời Niên nhìn ra Liên Thanh chắc là có chuyện phiền lòng.

Vô luận là hút thuốc sau khi khám phá cơ thể con người hay là hút thuốc khi say túy lúy, hắn cũng hút rất nhiều.

Hôm đó Thời Niên không thể nhịn được nữa, nói Liên Thanh còn hút nữa chắc phải kêu đội cứu hỏa tới, Liên Thanh mới dập tắt điếu thuốc đang cháy trong tay.

Thời Niên nằm trên giường nhìn sườn mặt Liên Thanh.

Không thể không nói, Liên Thanh rất là đẹp trai, lần trước nghe hàm ý của Tùng Sơn thì thần tượng tên Diệu Nhiên cũng rất thích Liên Thanh.

Diệu Nhiên là bảo bối trong lòng nghìn vạn thiếu niên thiếu nữ, mà bảo bối này chỉ một thích một mình Liên Thanh.

Liên Thanh thì chỉ một thích người không tên.

Thời Niên đột nhiên nghĩ, nếu người không tên thích Diệu Nhiên thì hay quá, một vòng khép kín hoàn mỹ, một hình tam giác ổn định.

Vậy mình thì sao?

Mình chỉ là một người qua đường bú fame bá đạo tổng tài, hơn nữa lúc nào cũng chuẩn bị phủi mông rời đi.

Nghĩ thôi cũng thấy khoái.

Hôm nay bá đạo tổng tài lại hẹn cậu uống rượu, Thời Niên không muốn đi cho lắm, mặc dù Thời Niên cũng muốn thưởng thức càng nhiều loại rượu vang nhưng dựa theo tần số uống rượu và số chai rượu hiện tại của Liên Thanh mà nói đã có hiềm nghi say rượu.

Cậu trả lời Liên Thanh bày tỏ mình gần đây phải nghỉ ngơi dưỡng sức, để vùi đầu vào nền móng xây dựng tổ quốc vững bền, dù sao thân thể mới là tiền vốn cách mạng.

Liên Thanh trả lời cũng nhanh, cậu nói Thời Niên đúng là cần dưỡng tinh một chút, lần nào cũng ra quá nhanh, thời gian còn lại chỉ có mình hắn cách mạng.

Thời Niên rất mất hứng, lần trước hai người họ trao đổi kỹ thuật thực tế, Liên Thanh chê tốc độ cậu xuất độ quá nhanh, nửa đoạn sau Liên Thanh thừa dịp cậu chưa chuẩn bị trói nơi đó của cậu, còn dùng cà vạt.


Quá trình đau khổ không nói, bởi vì cà vạt tương đối dài, cho nên cách chơi có thể khai thác cũng tương đối nhiều.

Liên Thanh hứng thú bừng bừng thử mấy loại trên người cậu.

Mỗi loại đều là tồn tại không thể nói, thể loại Thời Niên nằm mơ cũng không dám nghĩ.

Thời Niên trả lời nói nếu chê cậu yếu, không mau tìm tân hoan khác, thiên hạ ABO như vậy nhiều, sẽ có mấy người hợp ý Liên Thanh.

Lần này Liên Thanh trả lời có hơi chậm, hắn nói hồi nãy có điện thoại, còn nói mặc dù kỹ thuật của Thời Niên tồn tại không ít vấn đề, nhưng hắn không ngại Thời Niên, sẽ không, có thể học mà, bọn họ có thể thông qua toàn trao đổi lập thể đủ các hướng để phát hiện vấn đề, giải quyết vấn đề, cuối cùng đạt tới hài hòa cuộc sống.

Hai người anh tới tôi đi chế nhạo đối phương nửa ngày, Liên Thanh quả thực không chịu được nữa, hỏi Thời Niên rốt cuộc có tới uống rượu không.

【Không đi, tôi phải ngủ. 】

【Hẹn năm giờ chiều! Không ảnh hưởng cậu ngủ!】

【Mấy đứa trạch tụi tôi đều ngủ từ mười giờ sáng tới mười hai giờ khuya.】

【Vậy ta hẹn sau mười hai giờ thì sao?】

【Sau mười hai điểm tôi phải viết bài, sửa bài, coi bói, chơi game, trong đó còn công việc phải làm nữa, bận muốn chết.】

Thời Niên trong lòng nghĩ, mấy cái này cũng phải hoàn thành trên giường của cậu, bởi vì cậu là kiểu một khi chui vào chăn là không muốn ra ngoài.

【Để tôi tự sinh tự diệt trong chăn đi!】

Thời Niên gõ chữ xong thì chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, cậu nhìn đồng hồ, đúng mười giờ sáng, giấc ngủ hôm nay của cậu bắt đầu từ lúc này.


Nhưng Thời Niên cũng không ngủ một giấc tới nửa đêm như cậu nói, buổi chiều cậu bị nghẹn tiểu tới tỉnh, sau khi đi vệ sinh trở về thì tiện thể mở điện thoại lên xem, cậu phát hiện trừ mấy tin nhắn Liên Thanh gửi còn vài cuộc gọi của lão nhị ký túc xá.

Thời Niên vội vàng gọi lại, lão nhị ở bên kia điện thoại nói cậu ta nhận đơn hàng ở Giang Châu đích tờ đơn, có một nhà hàng đặt mấy thùng rượu, cậu ta vốn đã giao hàng hỏa tốc cho đối phương rồi, kết quả rượu đến trung tâm logistics Giang Châu thì bị giam hàng, bây giờ còn đang trong kho, khách giục giao gấp, bảo hôm nay phải dùng, cho nên cậu ta nhờ Thời Niên chịu khó một chút, đi lấy hàng rồi giao hỏa tốc cho khách giùm.

Thời Niên dĩ nhiên không ngại giúp đỡ, shop online cũng có cổ phần của cậu, bình thường cậu cũng có làm công việc chăm sóc khách hàng, vì gần đây phải chuẩn bị thi nên lão đại lão nhị kêu cậu tập trung thi cử, nên cậu không tiếp tục quản lý phần này.

Thời Niên đọc địa chỉ lão nhị gửi tới, cũng không quá xa, cậu trực tiếp gọi xe đi tới bưu cục lấy rượu, sau đó lại đón xe tới nhà hàng.

Nhà hàng này mở trong một trung tâm thương mại phức hợp, Thời Niên đi mấy chuyến mới giao hết rượu.

Sau khi xong việc, Thời Niên ung dung ra khỏi cửa nhà hàng, ngay lúc này cậu nhìn thấy cách đó không xa mẹ mình đang không để ý hình tượng ngồi xổm dưới đất, bả vai run run.

Mà bên cạnh bà có một cô bé mặc váy đang cúi đầu nghịch gấu váy.

Phản ứng đầu tiên của Thời Niên chính là đi, nhưng nếu muốn đi thang máy thì phải đi qua hai người đó.

Cậu suy nghĩ, kéo vành nón xuống rồi cúi đầu bước nhanh về phía thang máy.

Cô bé mặc một cái váy màu hồng, em mặc kệ người lớn ngồi bên cạnh, chẳng qua chỉ nghịch gấu váy của mình thôi.

Lặp lại, máy móc, không mục đích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận