Abo Thức Thời

Vỏ chăn kia thậm chí là của mình.

Khương Hoán không biết bây giờ mình nên có biểu tình như thế nào, hắn cũng không nói ra được mình có tâm trạng gì.

Hắn cùng tự nói những người này đều là sâu rượu, sâu rượu làm gì cũng không thấy lạ.

Nhưng thật lòng, tim như bị đâm một đao vậy.

Khương Hoán hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở dài, hắn nói với bản thân phải bình tĩnh, trước tiên thu xếp ổn thỏa cho mấy người này đã.

Thu xếp ổn thỏa là xong.

Đầu tiên hắn bế Thời Niên từ trong chăn ra, đi vào phòng mình, đặt lên giường đơn của mình, sau đó lại vào xe bế Diệu An lên sô pha trống.

Diệu An rất nhẹ, thậm chí còn nhẹ hơn beta như Thời Niên, cảm giác lúc bế như đang bế khúc xương.

Anh thật gầy, giống mình.

Diệu An còn siết áo khoác, Khương Hoán cũng không để ý tới anh, sau khi đặt lên sô pha, hắn cũng đổi thảm cho Diệu An.

Sau đó hắn mở túi ngủ đem tới từ nhà, chui vào.

Trước khi ngủ hắn còn đang nghĩ, hắn rõ ràng chỉ ra ngoài ăn khuya mà thôi, tại sao cuối cùng biến thành cắm trại rồi.


Đêm nay Thời Niên ngủ rất say, không nằm mơ, mở mắt trời đã sáng.

Chẳng qua cậu không hiểu tại sao mỗi lần mình uống say luôn tỉnh trong phòng của người khác.

Trước là Liên Thanh, lần này mặc dù cậu không nhớ gì, nhưng nhìn ma-nơ-canh không đầu người mẫu trước mặt, cậu đoán chắc mình đang trong cửa hàng của Khương Hoán.

Hóa ra cuối cùng mình vẫn là theo Khương Hoán về nhà, trí nhớ của Thời Niên chỉ dừng lại ở khoảnh khắc Khương Hoán và Liên Thanh nắm cánh tay mình kêu Thời Niên đi cùng bọn họ.

Thời Niên nhìn thời gian trên điện thoại, mới hơn bảy giờ, ba mẹ Khương Hoán chắc hẳn không đến sớm như vậy, cho nên lúc cậu đi ra sẽ không quá mất mặt, chỉ cần nói tiếng cám ơn với Khương Hoán rồi phủi mông đi là được.

Nhưng lúc Thời Niên ra sảnh tiếp khách, cậu phát hiện mọi chuyện không đơn giản.

Trong sảnh tiếp khách hình như có cái gì nằm ngang chắc là túi ngủ trong truyền thuyết rồi, bên trong là ——

Thời Niên nhìn Diệu An và Liên Thanh ngủ trên hai cái sô pha, dùng phương pháp loại trừ, bên trong túi ngủ là Khương Hoán.

Hay nha, IQ thế nào mà có thể bố trí bốn người họ thật gọn gàng.

Nếu đổi thành Thời Niên, chắc cậu trực tiếp vào khách sạn đặt mỗi người một phòng.

Nào có ngủ túi thú vị thế này.

Vì không để mình lúng túng cũng không để người khác lúng túng, Thời Niên quyết định trực tiếp bỏ chạy, mà Diệu An và Liên Thanh đang ngủ say, mình khẳng định không tiện quấy rầy bọn họ, cho nên cứ để bọn họ tiếp tục ngủ, còn như vấn đề sau khi tỉnh lại đối mặt với Khương Hoán thế nào, chỉ có thể để bọn họ tự mình giải quyết.

Vì vậy Thời Niên lặng lẽ mở cửa, sau đó đi luôn.

Chẳng qua là khi cậu lên xe buýt rất lâu sau mới nhớ: Không đem áo vest về.

Trời ạ, Thời Niên cảm thấy bát tự không hợp với áo vest, bằng không cũng sẽ không ba lần bảy lượt thua vì áo vest, bây giờ cậu chỉ mong áo vest không rơi vào tay Liên Thanh, rơi vào tay hắn hơn phân nửa mình phải bán thân để đổi.

Nhưng lần này Thời Niên khá may, áo vest được Diệu An lái xe đưa tới, anh nói mình ngủ một giấc ngon lành, vốn dĩ hôm qua anh có lái xe, đậu ở gần đó, vì vậy buổi sáng anh lấy áo vest của Thời Niên tiện đường đưa cho cậu.

Còn Liên Thanh, sau khi tỉnh hắn đã tự về, ít nhất lúc Diệu An tỉnh Liên Thanh còn đang ngủ, nhưng dầu gì hắn cũng là người trưởng thành, cho nên không cần lo lắng.

Trừ áo vest, Diệu An lại đưa cho Thời Niên một lá thư mời, nói là một ngôi sao điện ảnh ở nước ngoài xây một trang trại rượu, mình làm OEM* sản xuất rượu bồ đào, bây giờ giới giải trí thịnh làm cái này, khui rượu vang như mở quán bán lẩu vậy, ngôi sao điện ảnh nhờ người chuyên nghiệp xử lý, chuẩn bị làm tiệc tuyên truyền, mạ vàng cho rượu của mình.

*OEM: sản phẩm gia công, nghĩa là nhà máy tự lên ý tưởng cho toàn bộ công thức sản phẩm dựa trên yêu cầu của nhãn hàng

"Thời gian địa điểm đã viết phía trên, nếu cậu không bận thì cứ tới đi, dù sao loại tiệc nếm rượu này chính là như vậy, cậu biết đó, không đến thì thôi." Diệu An cười nhét thư mời vào ngực Thời Niên, "Bài marketing lần trước của cậu viết rất tốt, rất nhiều người đều phản ảnh với tôi rằng cậu viết không tệ, thân thiện dễ hiểu lại có ý nghĩ, ngươi nhìn xem có hứng thú viết mấy bài nữa không, nội dung và chủ đề khi về tôi sẽ gửi email cho cậu."


"Được." Thời Niên lập tức thấy Diệu An thuận mắt hơn không ít, anh ta tới đây phải đưa áo, căn bản là tới đưa tiền, mà ai làm khó tiền cơ chứ.

Một lúc sau Liên Thanh gửi tin nhắn cho Thời Niên, hỏi Thời Niên sao rồi, sau đó lại hỏi Thời Niên hẹn không.

Chuyện liếm lòng bàn tay người ta Thời Niên đã quên mất từ lâu, chỉ cảm thấy trong đầu Liên Thanh toàn mấy thứ đen tối, ngày hôm qua cũng uống say đứ đừ rồi, hôm nay tỉnh rượu đã nghĩ tới làm chuyện đó.

Cho nên Thời Niên trực tiếp từ chối Liên Thanh, cậu nói gần đây mình rất bận, chờ rảnh thì sẽ liên lạc lại với Liên Thanh.

Liên Thanh không trả lời nữa, vẫn giống như ngày thường.

Sau đó Thời Niên đúng thật là bận rộn mấy ngày, cậu phải cập nhật fanpage của shop online mà mình làm chung với nhóm ký túc xá, bài marketing cậu còn phải viết, còn có chuyên mục Diệu An đã nói, tuy không gấp gáp nhưng cũng phải làm cho xong, mỗi ngày Thời Niên chỉ là ăn uống ngủ viết, cuộc sống đơn thuần lại thêm bận rộn.

Sáng thứ sáu, Thời Niên dựa theo sắp xếp ban đầu lại đến nhà hàng trong trung tâm thương mại kia giao rượu.

Không hiểu sao, Thời Niên lại có hơi khẩn trương.

Cậu an ủi bản thân: Đi sớm như vậy chắc không gặp đâu, mà dù có gặp thì sao, cùng lắm là chào hỏi rồi đi thôi, có gì đâu mà khẩn trương chứ?

Nhưng khi đến đó thật rồi tâm trạng của cậu vẫn suy.

Thời Niên giao rượu đến nhà hàng rồi chuẩn bị rời trung tâm thương mại.

Bởi vì buổi sáng, trung tâm thương mại không có bao nhiêu người, rất nhiều gian hàng cũng chỉ mới mở cửa, Thời Niên gấp quá phải chạy vào nhà vệ sinh, chờ khi cậu đi ra mới phát hiện cơ sở giáo dục lần trước mình thấy ở ngay bêncạnh. Cập‎ 𝓷hật‎ t𝒓𝓊yệ𝓷‎ 𝓷ha𝓷h‎ tại‎ —‎ 𝙏R𝓊M𝙏R𝐔YE‎ 𝘕.V𝘕‎ —

Còn sớm như vậy bên trong đã có trẻ em rồi.

Có rất nhiều người đang ngồi, có người đang chạy vòng vòng.


Cô giáo ở bên cạnh nói gì, đó Thời Niên cách lớp kính không nghe được.

Mặt các đứa trẻ đầy hờ hững, như những cô giáo này căn bản không tồn tại, các bé vẫn làm chuyện của mình.

Thời Niên nhìn rồi lại không đành lòng nhìn tiếp.

Đang lúc Thời Niên định rời đi, cậu nhìn thấy trong thang máy có một người phụ nữ đi ra, Thời Niên thấy bà rất là quen mặt, bà đẩy một chiếc xe đẩy, trong xe đẩy là bé gái, em vẫn chen bên trong, tay nắm tà váy của mình.

Người phụ nữ đẩy xe đẩy đến cửa cơ sở, mấy giáo viên ra đón, các cô bế bé gái xuống, các cô nói chuyện với bé gái, nhưng bé gái không để ý tới các cô, cũng không nhìn các cô.

Em vẫn cúi đầu nắm tà váy.

Cô giáo của cơ sở chắc đã sớm quen với chuyện thế này, các cô cười bế lấy bé gái, sau đó bế bé gái vào lớp.

Bé gái liên tục giãy giụa, em không muốn cô bế.

Thời Niên cách lớp kính cũng muốn nói lớn tiếng: Mau thả xuống, em ấy không muốn.

Cuối cùng các thả bé gái xuống, bên cạnh một con ngựa gỗ.

Bé gái trực tiếp cưỡi ngựa gỗ, sau đó lắc lư lắc lư...

Cho đến khi Thời Niên, em vẫn ở một mình, cưỡi ngựa gỗ, lắc lư lắc lư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận