Abo Thức Thời

Lúc Thời Niên giùng giằng ngồi dậy lại bị Liên Thanh ấn về giường, hắn cau mày hỏi Thời Niên cậy mạnh làm gì, là cảm thấy chưa đủ đau à?

"Tôi không đau." Thời Niên lấy tay che mắt rầm rì nói, "Tôi muốn về nhà."

"Cậu biết bây giờ mấy giờ rồi chưa?" Liên Thanh dùng ngón tay vuốt tóc ra sau, "Đã bốn giờ hơn rồi, lát nữa trời cũng sắp sáng đó."

Thời Niên trở mình, đưa lưng về phía Liên Thanh: "Bốn giờ hơn thì thế nào, có lần năm giờ hơn anh cũng đi mà."

Liên Thanh nhìn bóng lưng của Thời Niên, cần cổ đã bị hắn cắn đỏ, chỉ chưa rách mà thôi, còn có khóe mắt Thời Niên cũng đã đỏ, khóc rồi.

Hôm nay cậu khóc rất nhiều, thật ra Liên Thanh có hơi sợ, nhưng lúc làm lại không thể khống chế được bản thân, chỉ muốn khiến cậu khóc nhiều hơn nữa, nhưng làm xong rồi lại cảm thấy có chút đau lòng.

Liên Thanh bỏ điếu thuốc đang kẹp trong tay vào bao thuốc, sau đó lần nữa nằm xuống từ sau lưng ôm lấy Thời Niên.

Thời Niên hơi lắc người một cái, Liên Thanh lại buộc chặt cánh tay.

Sau đó thì trong phòng lặng yên.

Trong sự lặng yên đó, Liên Thanh ngủ.

Thật ra thì hắn cũng không muốn ngủ cho lắm, hắn biết khi tỉnh dậy, Thời Niên chắc chắn sẽ sẽ không nằm trong ngực mình nữa.

Nếu hắn muốn tỉnh, ít nhất có thể ôm cậu chặt hơn.

Lúc Liên Thanh lần nữa tỉnh lại, trong ngực quả nhiên không còn nhiệt độ, hắn chẳng hề bất ngờ, nhưng lại khó tránh khỏi mất mát.


Ngày hôm qua hắn thất thố, hắn biết chứ, nhưng dường như hắn tự nói mình có hơi khổ sở... thật ra là rất khó chịu.

Chiều hôm qua hắn đưa em gái đi bệnh viện, tât nhiên không có chuyển biến gì tốt, hắn biết căn bệnh này cũng không thể trị, hắn cũng biết có người dù can thiệp cả đời cũng không thể tiến bộ, hắn còn biết gia đình có một đứa bé như vậy phần lớn sẽ rất đau khổ, hắn đều biết hết, cũng cảm thấy mình nhất định có sự chuẩn bị, nhưng mà...

Nhưng khi bác sĩ nói Thủy Thủy không có bất kỳ thay đổi gì, ngay cả một chút xíu tiến bộ cũng không có, hắn thật sự có chút không kiềm được, hắn nói với bác sĩ Thủy Thủy có thể cho mình chạm vào em, Thủy Thủy thậm chí sẽ chơi một vài trò chơi hỗ trợ trí não... Nhiều hơn nữa, thì chưa có... Liên Thanh nói tới đây cũng không có gì để nói tiếp.

Bác sĩ dĩ nhiên là sẽ an ủi người nhà, phải kiên trì chữa trị kiên trì can thiệp, đừng vội quá, đừng nên chỉ vì cái lợi trước mắt, phải thả lỏng, phải... lúc ấy trong đầu Liên Thanh đều trống rỗng, lời bác sĩ nói mà hắn nghe như chết lặng.

Thật ra thì hắn cảm thấy hôm nay Thủy Thủy trị liệu cũng không tệ, Thủy Thủy còn tương đối phối hợp, em không có quậy phá, cũng không có la hét, Liên Thanh an ủi mình rằng thế này đã là một tiến bộ rất lớn.

Lúc ra khỏi bệnh viện, Liên Thanh muốn dẫn Thủy Thủy đi dạo, hắn cần hóng mát một chút, cần thay đổi cảm xúc một chút.

Hôm nay Thủy Thủy thật biết điều, chẳng qua chỉ ngồi trong xe nghịch nắp chai nước suối mà thôi, Liên Thanh đẩy em đi công viên, trong công viên có một vài người bạn nhỏ đang chạy tới chạy lui, còn có vài bé đang chơi cầu trượt.

Thủy Thủy cũng thích chơi cầu trượt, rất hiếm khi, rất nhiều đứa bé bị tự kỉ có tâm lý sợ hãi cực mạnh, các em không dám chơi cầu trượt quá cao, cũng không dám chơi cầu gỗ, các em giữ thăng bằng kém hơn những đứa trẻ bình thường khác.

Nhưng Thủy Thủy rất thích chơi cầu trượt, em kêu í ới, trực tiếp xuống xe chạy về phía cầu trượt, em không biết ra hiệu cho người lớn, ngay cả chỉ ngón tay cũng không làm, em cũng không có khái niệm liên quan tới "an toàn", em muốn làm, thì em sẽ làm.

Liên Thanh thấy Thủy Thủy chạy, hắn vội vàng bỏ xe theo sau Thủy Thủy, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút cao hứng, bởi vì lúc này Thủy Thủy trông bình thường, đáng yêu giống những đứa trẻ khác.

Nhưng rất nhanh, Thủy Thủy đẩy một đứa bé từ trên cầu trượt xuống.

Cũng may đây là cầu trượt, đứa bé chẳng qua là khóc lớn tuột xuống cầu trượt, mà Thủy Thủy mắt nhìn phía dưới, cũng tuột xuống theo.

Phụ huynh của đứa bé tất nhiên muốn tìm Liên Thanh tính sổ.


Thủy Thủy chính là như vậy, hoặc là nói các em chính là như vậy, các em muốn tuân theo quy tắc mình tự lập ra lại không thể tuân thủ quy tắc của mọi người, Thủy Thủy không xếp hàng, em chen hàng đi lên, mặc kệ Liên Thanh nói thế nào, em cũng không nghe, em chỉ cảm thấy em muốn chơi, chỉ như vậy mà thôi.

Một phụ huynh tiến lên, phụ huynh của những đứa bé bị Thủy Thủy đẩy ra cũng đi lên, các cô năm mồm bảy miệng nói Liên Thanh dạy con làm sao, giọng điệu không tốt, nhưng nói thật, cũng không đến mức chửi ầm lên, Liên Thanh không ngừng nói xin lỗi, nhưng Thủy Thủy thì cứ ở đó liên tục chơi cầu trượt, vẫn là đẩy người khác ra, sau đó mình tự tuột xuống.

Liên Thanh muốn kêu Thủy Thủy tới nói xin lỗi, nhưng Liên Thanh vừa chạm vào cánh tay của Thủy Thủy, Thủy Thủy đã hét lên.

Một buổi chiều như ác mộng.

Trước kia Liên Thanh suy nghĩ rất đơn giản, mặc dù Thủy Thủy bị bệnh này, nhưng ngoại hình của Thủy Thủy rất đáng yêu, cơ thể em khỏe mạnh, sau đó trong nhà cũng có rất nhiều tiền, em có ba, có mẹ, còn có anh, trong nhà còn có bảo mẫu, người giúp việc, chuyên gia phục hồi chức năng, bọn họ có thể lập cho Thủy Thủy một quỹ, trên thực tế ba đã chuẩn bị rồi, bọn họ còn có thể quyên góp tiền cho tổ chức về bệnh tự kỷ, bọn họ có thể làm rất nhiều chuyện, Thủy Thủy của bọn họ chỉ cần an ổn lớn lên là được rồi, đây không phải là chuyện rất đơn giản sao?

Nhưng hắn càng bầu bạn với Thủy Thủy, hắn càng bất an.

Thủy Thủy không cần bọn họ, Thủy Thủy chỉ sống trong thế giới của mình.

Nhưng Thủy Thủy là một con người, con người, dù sao phải tiếp xúc xã hội.

Nhưng xã hội có thể tiếp nhận em hay không, em cũng không hiểu xã hội.

Liên Thanh đã quên mình đưa Thủy Thủy về thế nào, hắn rất mệt mỏi.

Sau khi giao Thủy Thủy cho bảo mẫu, Liên Thanh đột nhiên cười khổ thành tiếng, cũng có lẽ lợi ích nhất chính là trong nhà có tiền đi, bởi vì có tiền bọn họ có thể mời người chăm nom Thủy Thủy, nếu như là gia đình bình thường, nói không chừng cũng sụp đổ.

Liên Thanh đứng trước tủ rượu trong nhà tìm rượu hắn muốn đem theo, hắn còn nhớ buổi tối có buổi hẹn hò với Thời Niên.


Được rồi, đó không phải là buổi hẹn hò, bỏ chữ hò, chẳng qua chỉ là hẹn mà thôi.

Những việc này làm cho tâm trạng của Liên Thanh khá hơn một chút, dù sao Thời Niên vừa xinh đẹp cũng vừa đáng yêu.

Đôi khi là đáng yêu, nhiều khi thì khiến người ta giận ngứa cả răng.

Chọn rượu xong Liên Thanh lập tức tới khách sạn, hắn cảm thấy ở nhà ngột ngạt quá, ba thường xuyên không ở nhà, mẹ kế thì mặt mày ủ dột, em gái chẳng thèm giao lưu, những việc này đều khiến hắn khổ sở.

Liên Thanh tới sớm, hắn bỏ rượu vào tủ lạnh, sau đó ngồi sô pha nhắm mắt dưỡng thần.

Nhóc beta nói mình sắp tới rồi, Liên Thanh hy vọng cậu có thể tới sớm hơn, nhưng trong miệng hắn lại nói nhóc beta tới gấp.

Lúc chuông điện thoại vang lên Liên Thanh cho rằng là Thời Niên gọi tới, hắn hào hứng nghe máy, kết quả bên kia lại là giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại.

Đây nhất định không phải Thời Niên, giọng Thời Niên khá mạnh mẽ, hơn nữa Thời Niên cũng sẽ không gọi hắn là anh ơi.

Tang Du nói tháng sau mình trở về, chẳng qua là vé máy bay khó đặt, ngày cụ thể vẫn không thể chắc chắn.

Liên Thanh ừ một tiếng, nói có thể giúp cậu theo dõi chuyện vé máy bay.

Tang Du trầm mặc một, hỏi về chuyện công ty đào tạo, chỗ chú Liên có tin tức gì không.

Liên Thanh cắn môi một cái, sau đó nói vẫn chưa có tin tức, gần đây hắn không gặp ba hắn.

Anh Liên ơi...

Tang Du ở bên kia điện thoại thở dài, cậu chỉ gọi một câu anh Liên ơi, rồi không nói gì nữa.

Liên Thanh cũng không lên tiếng, bên kia điện thoại vang lên tiếng khóc thút thít.


Trong tiếng khóc thút thít, không biết ai cúp điện thoại trước.

Lúc tỉnh Thời Niên vẫn còn trong ngực Liên Thanh, cậu cố giãy giụa, không thoát được, hắn chỉ có thể dùng chút sức đẩy tay Liên Thanh ra, sau đó chui ra khỏi ngực hắn.

Bên ngoài trời đã sáng choang, Thời Niên mặc quần áo xong thì kéo rèm cửa sổ lại, căn phòng lại rơi vào bóng tối, cậu mở điện thoại lên, dựa vào chút ánh sáng mong mảnh trên màn hình điện thoại mà rời khỏi phòng.

Thời Niên có chút vui mừng vid ngày hôm qua mình mặc áo cao cổ, bằng không dáng vẻ sau gáy của cậu chắc cũng có chút dọa người, mặc dù cậu không thấy, nhưng cậu cảm giác được, bây giờ phía sau đau rát vô cùng.

Không có cắn rách, nhưng vẫn đau, cũng không biết Liên Thanh rốt cuộc đã làm gì, chẳng lẽ thừa lúc mình không chú ý bôi nước ớt lên.

Mặc dù là mình tỉnh trước, nhưng là nhìn giờ thì cũng đã mười giờ rưỡi rồi, Thời Niên có hơi đó, bèn muốn tìm một quán nào đó để ăn.

Lúc đi ngang qua tiệm trái cây, Thời Niên bỗng nhiên rất muốn ăn bưởi, cậu vào tiệm trái cây lựa chọn.

Nhưng trái cây ở tiệm này hơi đắt, chỗ nào cũng ghi là nhập khẩu, cũng hên bưởi vẫn là mặt hàng trong nước, bằng không Thời Niên không chắc sẽ chịu mua.

Thời Niên chọn một quả cầm trong tay, lúc cậu đang định xoay người đi tính tiền, bỗng nhiên có đứa bé xông tới từ xe hoa rút trái bưởi nằm dưới đáy.

Bưởi được nhân viên sắp thành hình núi, đứa bé rút một cái, chồng bưởi lập tức ngã ào xuống.

Thời Niên theo bản năng vứt trái bưởi trong tay ôm lấy đứa bé bên cạnh.

Có mấy trái bưởi đập lên người Thời Niên, nhưng cũng may là không quá đau, ít nhất không đau như ở tuyến thể.

Có mấy người vây quanh, có nhân viên bán hàng, còn có một vị nữ sĩ, cô ấy nói cám ơn nha, cậu nhóc.

Thời Niên ngẩng đầu nói không cần cám ơn, sau đó cậu đã nhìn thấy mẹ của cậu.

Thời Niên cúi đầu nhìn đứabé trong ngực, là em gái của cậu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận