Abo Tôi Trở Lại Thời Trung Học Của Ba Mình! FULL

Lộ Lăng ủ rũ cụp đuôi thi theo phía sau Lâm Từ.

Lâm Từ đưa cậu đến một nhà hàng Pháp, chọn vài món ăn nhìn thì đẹp mà ăn vào chả bõ dính răng, chẳng bằng ở lại đoàn làm phim ăn đồ nướng BBQ còn sướng hơn.

Đặc biệt là nhìn thấy tin nhắn Cố Phàm gửi tới cho cậu, cậu lại muốn nổi nóng.

Lúc dùng bữa, Lâm Từ không nói chuyện, Lộ Lăng cũng không tìm cơ hội thích hợp để giải thích.

Đối phương không nói chuyện, chẳng lẽ lại phải tự mình nói ra rằng anh đừng có thích tôi nữa?

Bớt tự luyến dùm đi, người ta còn đang xem mình như thế thân đó.

Lộ Lăng ngồi ở trên ghế, không dám bấm điện thoại.

Dùng bữa xong, Lâm Từ hỏi “Tối nay em có hoạt động gì không?”

Lộ Lăng “Em phải về đóng phim…..”

Lâm Từ liếc nhìn đồng hồ “Mấy giờ rồi mà còn đóng phim sao?”

Lộ Lăng mím môi không nói lời nào.

Lâm Từ hỏi thử một câu “Tối nay nghỉ ngơi được không? Tôi đưa em về lại khách sạn”

Nói thật là hôm nay Lộ Lăng bị treo dây cáp cả đêm, người cũng mệt mỏi rồi.

Đạo diễn đã cho phép cậu được nghỉ ngơi, cậu cũng không muốn quay lại đoàn phim làm gì.

Có điều ở bên cạnh Lâm Từ, tuy rằng không quá chán ghét, nhưng cứ thấy xấu hổ không chịu được.

Thử hỏi trên đời này có ai có trải nghiệm kỳ quái như cậu không chứ, sau khi chia tay với bạn trai cũ, lại bị anh trai của bạn trai cũ theo đuổi.

Quan trọng là Lâm Thâm với Lâm Từ thật sự rất khác nhau, Lộ Lăng ngồi bên cạnh Lâm Từ cứ thấy giống như đang ngồi với bậc trưởng bối vậy, rất không được thoải mái.

Trong lòng cậu đang có tâm trạng, Lâm Từ nhìn thấy được điều đó.

Anh không trông mong gì Lộ Lăng có thể nhanh chóng chấp nhận anh, nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy lo lắng vì Lộ Lăng luôn ra sức bài xích anh.

Xe chạy được một nửa, Lộ Lăng bỗng nhiên mở miệng “Lâm đại ca, em muốn xuống mua đồ”

Lâm Từ nhìn lại, xe đúng lúc đang chạy tới một cửa hàng tiện lợi “Muốn mua gì?”

Lộ Lăng xoắn xuýt “Em có thể không nói được không?”

Lâm Từ cười nói “Đương nhiên được”

Lộ Lăng mở cửa xe, giống như thỏ con nhảy tới cửa hàng tiện lợi, một lát sau từ cửa hàng tiện lợi đi ra, trong tay xách bốn chai bia.

Lâm Từ nhíu mày.

Lộ Lăng ngồi lại xe, làm như không có chuyện gì, trong lòng tự cổ vũ cho bản thân, uống say để lấy thêm can đảm, mới to gan trực tiếp từ chối Lâm Từ được!

Tới khách sạn, Lộ Lăng xuống xe.

Lâm Từ bỗng nhiên giữ chặt cậu “Em không cần đi đường vòng sao?”

Anh chỉ vào mấy cô gái trẻ đang ngồi xổm trước cửa khách sạn, trên tay ai cũng cầm máy chụp ảnh DSLR, có vẻ như đang ngồi xổm chờ minh tinh đến.

Lộ Lăng không ngờ Lâm Từ còn biết cả chuyện này, mở miệng “Em chìm lắm, không có fan đâu, những người này có lẽ là ngồi chờ Nghiêm Triệu. Mấy ngày trước có nhiều lắm, khoảng 15, 16 người lận, hôm nay hình như thiếu đi 4,5 người rồi, có lẽ vì chuyện Nghiêm Triệu yêu đương bị lộ ra ngoài nên các cô thoát fan”

Lâm Từ hỏi “Em rất muốn nổi tiếng sao?”

Lộ Lăng thầm nghĩ: Nói chuyện dư thừa, nổi tiếng mới kiếm được tiền chứ, ở trong giới này ai mà chẳng muốn nổi tiếng.

Cậu nói “Nhất định là muốn rồi”

Lộ Lăng lúc này đang có việc gấp “Lâm đại ca, trễ vậy rồi, anh có muốn về không?”

Lâm Từ cười nói “Em mời tôi lên trên ngồi sao?”

Lộ Lăng gật gật đầu, lắc chai bia trong tay “Một mình em uống không hết, anh uống với em nha”

Lâm Từ bật cười, không biết đang cười cái gì.

Anh đậu xe bên hông khách sạn và nói “Lăng Lăng, ngoại trừ tôi, em không được buông lỏng cảnh giác như thế này mà mời bất kỳ một Alpha khác lên phòng ngồi, biết chưa”

Lộ Lăng nghe giọng điệu của anh có chút nhẹ nhàng, lập tức liền hiểu lầm giọng điệu đầy tính chiếm hữu của Lâm Từ mà ngược lại cho rằng, người này cứ như muốn làm anh trai cậu vậy, còn lo lắng dùm cho cậu như thế nữa.

Vừa đến cửa, mười mấy cô gái trẻ đồng loạt nhìn về phía Lâm Từ.

Tuy rằng Lộ Lăng nói bản thân mình không nổi tiếng, nhưng cậu vẫn đeo khẩu trang vào.

Lâm Từ tiến lên giúp Lộ Lăng xách túi “Để tôi giúp em”

Lộ Lăng cũng sợ nặng, cậu có chút bệnh công chúa nhõng nhẽo, trước kia khi ở bên cạnh Lâm Thâm, cậu cũng không thích xách đồ.

Lâm Từ giúp cậu xách, cậu dĩ nhiên rất vui vẻ thoải mái.

Lộ Lăng “Sao họ lại nhìn chúng ta vậy?”

Lâm Từ “Có lẽ vì em rất đẹp?”

Lộ Lăng phỉ nhổ “Nhìn anh thì có. Lâm đại ca, em đang đeo khẩu trang mà”

Vừa nói xong thì có một cô gái bước đến.

Cô thận trọng hỏi Lâm Từ “Xin chào, tiểu ca ca….”

Ở sau lưng cô gái còn có mấy cô gái khác cũng tràn đầy kích động chăm chú nhìn Lâm Từ, xem ra cô gái này được bầu ra để đại diện đi tới hỏi Lâm Từ.

Lâm Từ dừng lại một bước.

Cô gái kích động nói “Anh cũng là minh tinh ạ?”

Lâm Từ “Không phải”

Cô gái thở dài tiếc nuối.

Lộ Lăng kéo Lâm Từ một cái “Đừng nói nữa, đi nhanh thôi”

Cô gái liếc nhìn Lộ Lăng, có hơi kinh ngạc.

Lộ Lăng kéo Lâm Từ đi về phía thang máy, đúng lúc đó thì Nghiêm Triệu cũng trở về.

Những người này tự nhiên mặc kệ Lộ Lăng, tràn tới như tổ ong vây quanh trước mặt Nghiêm Triệu.

Lộ Lăng nhân cơ hội này nhanh chóng chạy về phía thang máy, cậu bấm mở cửa thang máy ra, vẫy vẫy tay với Lâm Từ.

Lâm Từ “Làm người nổi tiếng như bọn em thật vất vả”

Lộ Lăng “Không nổi tiếng mới vất vả, không có khán giả thì không kiếm được tiền. Em thật sự hy vọng có được sự phiền não ngọt ngào này”

Chẳng thà hắc hồng cũng được chứ không muốn bị flop.

(Hắc hồng: Nổi nhờ scandal, tai tiếng)

Lâm Từ mỉm cười nhìn cậu, anh rất vui vì Lộ Lăng đã thả lỏng tâm tình đối với anh một chút, ít nhất cậu không còn quá câu nệ khi nói chuyện.

Đẩy cửa ra, Lộ Lăng thở phào nhẹ nhõm.

…………….Cũng may là đang ở khách sạn.

Cậu nghỉ thầm, ở đây thì còn có nhân viên dọn dẹp hằng ngày, nếu không dựa vào bản tính của cậu, Lâm Từ vừa bước vào phòng của cậu lập tức có thể thấy một đống những thùng hàng chuyển phát nhanh.

Cậu cảnh giác liếc mắt nhìn tủ TV và trên giường, không phát hiện ra cái q.uần lót khả nghi nào……..Lộ Lăng lúc ở một mình thường quăng q.uần lót giặt xong ở tùm lum chỗ, bị ba cậu chửi mấy lần vẫn không bỏ cái tật.

“Lâm đại ca, anh có lạnh không, có muốn bật điều hòa không?”

Trong phòng khách sạn khá kín, ánh sáng không rọi vào được, nóng kinh khủng, bởi vì ở tầng cao nên cửa sổ chỉ là giả, không có cách nào thông gió được.

Lỗ thông gió duy nhất là trong phòng tắm.

Lâm Từ cởi áo khoác, hỏi “Quần áo treo ở đâu?”

Lộ Lăng mở tủ quần áo ra.

Lâm Từ “Em gọi tôi lên đây có gì muốn nói với tôi sao?”

Lộ Lăng nghĩ thầm: Đương nhiên rồi/

Chẳng qua lúc cậu tỉnh táo thì không thể nói ra những lời này được, thế nên cậu đặt túi bia trong tay xuống sàn.

Lâm Từ:?

Lộ Lăng hết sức căng thẳng “Khát quá, em uống chút bia trước nha”

Lâm Từ “Uống để lấy thêm can đảm?”

Lộ Lăng “Uống giải khát thôi ấy mà”

Lâm Từ cười nói “Hiện tại tôi đang rất tò mò chuyện em muốn nói với tôi đấy”

Người đại diện vốn dĩ định bảo Lộ Lăng tối nay livestream.

Có điều lượng fan trong phòng livestream của cậu không đủ số lượng mà nền tảng livestream yêu cầu, phải có số lượng fan 30.000 mới mở được. Fan của Lộ Lăng trên mạng còn chưa tới 30 người, còn lại toàn là hưởng ké fan CP. Có thể thấy rằng muốn đạt tới con số 30.000 fan đối với cậu là chuyện khó khăn tới cỡ nào, tới tận hôm nay cũng chỉ mới được 16.000, còn chưa tới 2/3 nữa.

Chuyện này cũng trở thành một áp lực trong lòng Lộ Lăng, khiến cậu không ngừng tự hoài nghi chính bản thân mình, cậu có phải là một diễn viên giỏi hay không, có phải là một idol giỏi hay không, có thể được nổi tiếng hay không?

Không thể phủ nhận là cậu có ngoại hình rất đẹp, nhưng thứ mà giới giải trí không thiếu nhất đó chính là người đẹp.

Hơn nữa, nhiều người nổi tiếng không nhất thiết là phải đẹp.

Lộ Lăng nhìn thấy có người nổi, cũng có người flop, có người lên cao, cũng có người rớt đài.

Tuy rằng kết cục rất thảm, nhưng Lộ Lăng vẫn muốn được nếm thử cảm giác này.

Cậu mở ngăn kéo tủ khách sạn ra, cầm hai cái ly thủy tinh uống rượu vang đi ra.

“Không có cái ly khác, lấy tạm cái này đi”

Lâm Từ cười “Lấy ly thủy tinh uống rượu vang để uống bia?”

Lộ Lăng “Sáng tạo không”

Cậu lục tung tìm đồ khui bia mà không tìm thấy.

Cuối cùng đành phải lấy răng cắn, đau tới mức nước mắt muốn chảy ra.

Lâm Từ cầm lấy chai bia, cái nắp bị Lộ Lăng cắn một phát, vẫn không mở được mà chỉ để lại một dấu răng bên trên.

Lộ Lăng có hơi xấu hổ “Để em thử lại”

Lâm Từ trước nay cũng chưa bao giờ dùng răng mà khui nắp chai bia.

Đại thiếu gia như anh chỉ cần muốn uống thì lập tức có vô số người đến rót cho.

Lâm Từ ngẩng đầu nhìn Lộ Lăng, sau đó dùng răng cắn nắp bia xuống.

“Còn lại thì sao?” Lâm Từ liếc mắt nhìn mấy chai bia còn lại trên mặt đất.

Lộ Lăng “Em nhớ rồi, hình như có thể hỏi khách sạn để lấy đồ khui bia”

Lâm Từ “Vậy sao lúc nãy không nhớ ra?”

Lộ Lăng gần như muốn chui đầu xuống đất.

…………………….

Cậu tự rót cho mình đầy một ly trước.

Lộ Lăng không biết uống bia rượu, đột nhiên uống hết một ly đầy, đầu óc lập tức có hơi choáng váng.

Cậu ngẩng đầu, nhìn Lâm Từ.

Lâm Từ nhíu mày “Uống từ từ thôi, hình như em không uống được nhiều”

Một ly vẫn chưa đủ.

Lộ Lăng nhận ra rằng cậu vẫn còn cảm thấy có chút sợ hãi khi nhìn vào khuôn mặt của Lâm Từ.

Sau khi rót hết hai chai, cuối cùng cậu cũng gục xuống.

Lâm Từ đỡ cậu “Em uống bia vì muốn được tôi ôm sao?”

Lộ Lăng đẩy anh ra “Anh để em một mình đi”

Lâm Từ “Là em ngã vào lòng tôi trước”

Lộ Lăng bây giờ đã không còn phân biệt đâu là đông tây nam bắc, trên người Lâm Từ lại có mùi nước hoa Cologne dễ ngửi, cậu mềm nhũn dựa vào trên giường, nghỉ ngơi một lúc.

“Em có chuyện phải nói với anh” Lộ Lăng cố gắng mở mắt ra.

Lâm Từ “Tôi nghe”

Lộ Lăng rối rắm một lúc, hỏi anh “Sao anh lại thích em?”

Cậu nghĩ thầm: Nếu Lâm Từ nói chỉ xem mình như thế thân gì đó, mình sẽ lập tức giết người diệt khẩu ngay tại đây.

Kết quả, Lâm Từ im lăng một hồi mới nói “Không biết”

“Lý do kiểu gì vậy?”

Lâm Từ “Tôi với Tiểu Thâm…..”

Anh ngừng lại một chút “Những thích chúng tôi thích đều giống nhau. Tôi có cái gì, nó cũng muốn có cái đó, tôi thích cái gì, nó cũng thích cái đó. Chỉ có mỗi em là nó tự mình thích, tiếc là lúc này lại tới lượt tôi nối bước nó”

Lộ Lăng ngây người hồi lâu mới có phản ứng lại, “Tiểu Thâm” mà Lâm Từ nói là Lâm Thâm.

Hai chữ này giống như công tắc của cậu, khi nhắc tới là cậu lại nổi giận.

Cơn giận còn chưa bùng lên đã héo xuống.

Lâm Từ quan sát một loạt biểu cảm của cậu, hỏi “Tôi cứ nghĩ em sẽ mắng người, sao lại nản lòng rồi?”

Lộ Lăng hất tay anh ra “Không muốn mắng nữa. Mắng hắn thì có ích lợi gì chứ, con của hắn vẫn được sinh ra”

Lâm Từ “Sắp rồi, còn một, hai tháng nữa là tới kỳ sinh nở”

Lộ Lăng châm chọc “Đồ khốn nạn”

Cậu lảo đảo đứng lên, đi về phía cửa sổ.

Lâm Từ nhíu mày “Không phải em muốn nhảy lầu đó chứ?”

Lộ Lăng “Tôi nhảy lầu? Tôi nhảy con mẹ nhà hắn chứ nhảy! Ông đây sao phải vì một kẻ cặn bã mà nhảy lầu chứ? Tôi con mẹ nó chờ hắn chết đi sẽ nhảy trên cỗ quan tài của hắn!”

Cậu đột nhiên chỉ vào Lâm Từ “Anh làm bạn nhảy với tôi!”

Lâm Từ bật cười một tiếng “Không hay lắm đâu, tôi không biết nhảy”

Lộ Lăng say khướt hỏi anh “Vậy anh có thể hát không?”

Lâm Từ “Biết một chút, em muốn hát cái gì?”

Lộ Lăng “Hát một ngày đẹp trời!”

Cậu nhảy nhót một mình trong phòng khách sạn hồi lâu, cuối cùng thấm mệt ngã xuống trên giường.

Lộ Lăng mở to mắt nhìn trần nhà, lại hỏi lần nữa “Lâm Từ, vì sao anh lại thích em?”

Lâm Từ “Không biết. Khi anh gặp em đã thấy thích, muốn được ở bên em”

Lộ Lăng “Anh biết em ở bên Lâm Thâm như thế nào không?”

Lâm Từ “Không biết” Anh thu hồi lại nụ cười “Cũng không muốn biết”

“Vì sao?”

“Vì anh sẽ tức giận”

Lộ Lăng nhắm mắt lại “Anh đừng thích em”

Lâm Từ “Không thể”

Lộ Lăng “Anh thích em chỉ làm em thấy khổ sở, em cũng chẳng có chỗ nào tốt cả”

Cậu nói tới đây liền bật khóc ở trên giường.

Lâm Từ ngồi ở bên giường “Sao lại khổ sở?”

Lộ Lăng “Anh là anh trai Lâm Thâm……..em nhìn thấy anh lại nhớ tới hắn, em không muốn thích hắn nữa……”

“Vậy đừng thích nữa” Lâm Từ nói “Nếu em không thể chấp nhận anh ngay lập tức, anh có thể chờ. Nhưng em không thể khiến anh ngừng thích em, Lăng Lăng, anh biết theo đuổi em không phải là việc dễ dàng”

Lộ Lăng ôm chặt chăn bông, mở mắt ra “Vậy anh bao dưỡng em đi”

Lâm Từ:?

Lộ Lăng “Cho em một chút lợi ích, khiến em nổi tiếng, em phải tốt hơn Lâm Thâm, phải có tiền hơn hắn! Em muốn hắn phải hối hận khóc lóc thảm thiết quỳ xuống trước mặt em cầu xin quay lại!”

Lâm Từ cười “Em uống quá nhiều rồi Lăng Lăng, nếu Tiểu Thâm cầu xin em quay lại, vậy em sẽ làm sao?”

Lộ Lăng “Em sẽ nói cho hắn biết, bây giờ anh có thể gọi tôi là chị dâu!”

Lâm Từ thở dài, đắp chăn lên cho cậu.

“Đi ngủ đi”

Anh nhìn Lộ Lăng “Tuy rằng anh rất muốn hôn em, nhưng bây giờ không phải là lúc”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui