Lộ Lăng mất hết ba ngày trời mới chấp nhận nổi sự thật lúc cậu uống say đã nói mấy lời nhảm nhí đó với Lâm Từ.
Đồng thời ngẩn người nhìn chằm chằm vào tin nhắn WeChat của Lâm Từ hết nửa tiếng đồng hồ.
Cố Phàm trang bị đầy đủ khẩu trang và kính râm, gõ ngón trỏ lên bàn một cái “Vậy là ban đầu cậu định uống bia cho xỉn xong sẽ nói thẳng với Lâm Từ là cậu không muốn bị hắn coi như thế thân, tiện thể từ chối hắn. Kết quả uống xỉn quá nên thành ra lại nói muốn hắn bao dưỡng cậu?”
Lộ Lăng “Nói nhảm”
Cố Phàm “Tôi nhắc lại….”
Lộ Lăng cáu kỉnh đập bàn “Dù sao thì giờ nó là vậy đó! Tôi phá hư hết rồi đó được chưa!”
Cố Phàm nhanh chóng đứng dậy, động tĩnh quá lớn khiến cho người trong quán ăn đều đổ mắt nhìn về đây.
Hắn ta không còn cách nào khác, đành ngồi xuống nói “Cậu be bé cái mồm thôi! Lộ Lăng…. cậu cũng trâu bò thật đấy. Ngoại trừ hai chữ này ra tôi cũng không biết nói sao với cậu luôn. Sao cậu có thể như vậy được nhỉ? Từ ‘từ chối’ cua hẳn một phát sang ‘bao dưỡng’?”
Lộ Lăng chán chường gục xuống bàn “Không biết, ma xui quỷ khiến”. Truyện Trọng Sinh
Cố Phàm “Bị ma xui quỷ khiến thật không? Hay là bị sắc đẹp của Lâm Từ mê hoặc? Cậu phải biết rõ điều này, tuy rằng Lâm Thâm không phải kẻ tốt lành gì, nhưng ít ra hắn cũng không khó đối phó. Còn Lâm Từ thì khác, bề ngoài thì có vẻ tốt đẹp đấy, nhưng bên trong hắn một bụng thâm độc, nếu cậu bị hắn tha về ổ rồi, tôi thấy cậu tới xương cũng không còn! Hơn nữa, hắn là anh trai của Lâm Thâm, cậu ở bên hắn bộ không thấy ngượng ngùng gì hả?”
Lộ Lăng “Sao tôi có thể ở với hắn được chứ!”
Cậu phỉ nhổ “Giờ tôi không có tâm trạng yêu đương hẹn hò gì hết biết không”
Cố Phàm “Tốt nhất là cậu đừng nên nghĩ tới chuyện đó, giới giải trí kiêng kỵ nhất cái này. Cậu nên dùng tuổi thanh xuân tươi đẹp để đóng phim trước đã, sau 30 tuổi hãy nghĩ tới chuyện kết hôn”
Lộ Lăng thậm chí còn chưa ăn cơm, than thở “Tại sao tất cả những chuyện này không phải chỉ xảy ra trên mạng thôi, như thế tôi có thể tắt mạng, trở về làm một tôi vui vẻ”
Cố Phàm “Bây giờ cậu không thấy vui vẻ sao?”
Lộ Lăng “Cậu thấy tôi vui vẻ lắm à?”
Cố Phàm dừng một chút “Nói thật, cậu cảm thấy Lâm Từ thế nào?”
Lộ Lăng “Rất tốt, điều duy nhất không tốt chính là anh ta là anh trai của Lâm Thâm. Nếu không tôi nhất định sẽ ở bên anh ta, mọe nó, dựa vào cái gì mà Lâm Thâm có thể có được một gia đình mỹ mãn, còn ông đây phải cô đơn một mình chứ!”
Cố Phàm “Người anh em, có vẻ cậu bị tổn thương rất sâu nhỉ!”
Lộ Lăng “Nói thật, Lâm Từ đối với tôi rất tốt, có điều tôi không có cảm giác với anh ta”
Cố Phàm “Sao lại không có cảm giác?”
Lộ Lăng gãi đầu “Tôi thấy anh ta giống như trưởng bối của tôi ấy, mỗi lần nói chuyện với anh ta là rén không chịu được”
……………………………
“Anh hai” Nguyễn Ngọc từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Lâm Từ trở về thì tươi cười chào đón.
Lâm Từ ngẩng đầu “Tiểu Thâm đâu?”
“Lâm Thâm còn chưa đi làm về ạ, chắc cũng sắp về rồi” Nguyễn Ngọc nói “Hôm nay anh hai không đi làm sao?”
Lâm Từ “Ừ”
“Nguyễn Ngọc! Quần áo của tôi đâu!” Lâm Thâm đẩy cửa đi vào.
Nguyễn Ngọc ngọt ngào đi tới, kéo cánh tay của hắn “Ông xã, em hầm canh gà anh thích nhất rồi nè”
Lâm Thâm rút tay ra “Tôi không thích ăn canh gà”
Nguyễn Ngọc cũng không màng Lâm Thâm lạnh nhạt với cô, tiếp tục nói “Nếm thử một chút đi, em đã hầm lâu lắm rồi”
Lâm Thâm đẩy ra “Không ăn là không ăn, cô có thấy phiền không hả?”
Nguyễn Ngọc cắn môi, rồi nói “Bác sĩ Chu nói thứ hai chúng ta tới bệnh viện kiểm tra đứa bé một chút”
Lâm Thâm “Thứ hai tôi bận, bảo giúp việc đi với cô đi”
Nguyễn Ngọc “Lâm Thâm! Đây là con trai của anh đó!”
Lâm Thâm nhắm mắt lại “Tôi rất mệt, cô đừng làm phiền tôi nữa được không?”
Nguyễn Ngọc mím môi, uất ức chạy lên lầu.
Hắn ngước đầu, nhìn thấy Lâm Từ “Anh…..”
Lâm Từ “Ừ”
Lâm Thâm “Xin lỗi, để anh chê cười rồi”
Lâm Từ “Cô ấy là vợ của em, em không nên đối xử với cô ấy như vậy”
Lâm Thâm không nói gì, quay mặt sang một bên.
Lâm Từ ngồi bên cạnh hắn, hai anh em ngồi chung một chiếc ghế sopha.
“Có tâm sự sao?” Lâm Từ mở một lon coca ra.
Lâm Thâm “Anh, em không uống coca”
Lâm Từ “Em có thể không uống”
Lâm Thâm oán hờn một lúc, cầm lon coca một hơi uống cạn sạch.
Lâm Từ “Không uống rượu sao?”
Lâm Thầm “Không uống, uống nhiều chỉ muốn nôn”
Lâm Từ “Không phải trước đây em uống rất giỏi à?”
Lâm Thầm trầm mặc một hồi, thành thật nói “Lúc trước em đã uống quá nhiều……bỏ đi! Bây giờ em có giải thích thế nào cũng vô dụng, anh, em thật sự rất yêu Lộ Lăng, em không muốn chia tay với em ấy”
Lâm Từ “Đợi khi con trai của em ra đời, em hãy lặp lại điều này với con trai của em”
Lâm Thâm ôm gối vào trong lòng “Anh, anh cố ý đến đây để cười nhạo em sao, vậy thì anh thành công rồi, anh đừng cười em nữa”
Lâm Từ “Không cười nhạo em, anh tới để nói chuyện với em về Lộ Lăng”
Lâm Thâm ngẩng đầu nhìn anh.
Lâm Từ dường như suy nghĩ một chút mới đặt câu hỏi “Năm đó em theo đuổi cậu ta như thế nào?”
Lâm Thâm “Hồi lớp 1, sau đó lên cấp 2, cấp 3 đều học chung lớp, em ấy phân hóa thành Omega, em thích em ấy nên theo đuổi”
Lâm Từ “Chưa từng dùng qua thủ đoạn gì sao?”
Lâm Thâm “Thủ đoạn?”
Lâm Từ “Em theo đuổi người ta thế nào, trực tiếp tỏ tình?”
Lâm Thâm “Không cần, em ấy thích em, em cần gì phải theo đuổi?”
Không hiểu sao khi Lâm Thâm nói những lời này thì luôn cảm thấy tâm trạng của Lâm Từ rất xấu.
Hắn vẫn chưa cảm nhận được mình ở trước mặt anh trai khoe khoang gây nên sóng lớn.
Lâm Từ bình tĩnh nói “Em làm sao để cậu ấy thích em?”
Lâm Thâm cảm thấy hôm nay Lâm Từ rất kỳ lạ, có điều mạch não của anh trai hắn vẫn luôn kỳ lạ như vậy, từ nhỏ tới lớn Lâm Thâm chưa bao giờ đoán được suy nghĩ của Lâm Từ.
Nếu hắn đoán đúng thì đã chẳng bị đánh nhiều như vậy.
“Em không cần làm gì để em ấy thích em cả” Lâm Thâm cũng không biết nói thế nào “Cứ thế mà yêu nhau thôi”
Hắn tự hỏi bản thân, dường như chuyện tình yêu của hắn với Lộ Lăng không có bất kỳ trắc trở nào…..có lẽ chính vì không có bất kỳ trắc trở nào, nên khi gặp sóng gió mới trực tiếp chia tay.
Nói xong lời này.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt của Lâm Từ, cảm giác hình như Lâm Từ càng tức giận hơn.
Lâm Thâm cũng giống như Lộ Lăng, mỗi khi đối mặt với Lâm Từ thì lại có bản năng sợ hãi như động vật nhỏ, vội vã đổi giọng “Anh, anh hỏi em chuyện này làm gì? Bây giờ em đã chia tay với Lộ Lăng rồi, mặc dù là đơn phương bị đá…..em đang phiền lòng chết đi được!
Hắn ôm gối, quăng mình ngã dựa vào ghế sopha “Em muốn quay lại với em ấy”
Lâm Từ “Em muốn ly hôn?”
Lâm Thâm “Ừ”
Hắn nói xong, lập tức hoảng sợ nhìn Lâm Từ.
Hiển nhiên bản thân cũng ý thức được nói ra câu này sẽ bị đánh.
“Em thật sự không thích Nguyễn Ngọc! Em cũng không biết sao lại ngủ với cô ta nữa, hôm đó em đã uống quá say…..nếu như cho em một cơ hội, em sẽ không uống”
Lâm Từ “Có muốn uống bia không?”
Lâm Thâm nhìn anh “Em nói rồi mà, em sẽ không uống nữa”
Lâm Từ gõ tay trên bàn một hồi “Anh uống”
Lâm Thâm trợn mắt lên.
Kết quả là Lâm Từ đã gọi quản gia mua rất nhiều bia mang về đặt đầy trên mặt đất.
Lâm Thâm nhìn anh “Anh, anh định làm gì vậy?”
Lâm Từ khui một chai ra đưa cho Lâm Thâm “Vừa uống vừa nói chuyện”
Lâm Thâm cảm thấy hôm nay anh trai hắn rất kỳ lạ.
Nếu không phải Lâm Từ là anh trai ruột của hắn, hắn còn nghi ngờ Lâm Từ cố ý muốn chuốc say hắn để lợi dụng!
Uống hết bốn, năm chai bia vào bụng, tửu lượng của Lâm Thâm chịu không nổi nữa, liền ngã xiêu xiêu vẹo vẹo trên ghế salong.
Uống say là cơ hội tốt nhất để nói chuyện.
Lâm Từ ngồi bên cạnh hắn “Lộ Lăng có yêu thích cái gì không?”
Lâm Thâm say xỉn chỉ vào mình “Em đây!”
Lâm Từ:………
“Anh! Sao lại đánh em!”
Lâm Từ mặt không cảm xúc “Nói lại lần nữa”
Lâm Thâm “Em không biết mà! Em ấy thích…..em ấy thích em!”
Sau khi ăn thêm một cái bạt tai nữa, Lâm Thâm bụm mặt, cuối cùng cũng thành thật “Thích diễn xuất, thích ăn uống nhưng không được ăn nhiều vì sợ béo”
Lâm Từ “Còn gì nữa không?”
Lâm Thâm uống một hớp bia “Nhiều lắm, có nói cũng không hết”
Hắn ngã vào người Lâm Từ khóc lớn, Nguyễn Ngọc đi xuống nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tối sầm, lại trở lên lầu.
Lâm Thâm ôm lấy Lâm Từ khóc rống lên thảm thiết, bây giờ hắn giống như một đứa trẻ con không biết làm sao để giải quyết nỗi đau buồn to lớn, hỏi Lâm Từ “Anh nói xem tại sao Lộ Lăng lại không thích em?”
…………..Nói trúng vào tim đen của Lâm Từ.
Anh hiếm khi phiền muộn uống vào một ngụm bia nói “Em không nên hỏi anh câu này”
Bởi vì bản thân anh cũng có chung câu hỏi.
Hơn nữa tiến độ còn thua kém cả Lâm Thâm, bởi ít nhất Lộ Lăng đã yêu Lâm Thâm mà chưa từng yêu anh.
“Sao em ấy nói chuyện không giữ lời chứ!” Lâm Thâm bỗng nhiên đứng lên.
Lâm Từ giúp hắn nhặt gối ôm từ trên mặt đất lên.
Lâm Thâm vừa khóc vừa gào ầm ĩ “Em ấy đã nói sau này sẽ gả cho em mà!”
Lâm Từ thở dài.
Lâm Thâm lại nói “Em ấy đã nói sau này sẽ gả vào nhà họ Lâm!”
Lâm Từ nghe được từ khóa then chốt, “Hả?” một tiếng, mở miệng “Chuyện này thì không khó, anh có thể giúp em”
Lâm Thâm ngẩng đầu nhìn anh.
Lâm Từ xoa xoa đầu cún của hắn “Gả vào nhà họ Lâm, chuyện này thật sự không khó, anh giúp em”
Chờ sau khi Lâm Thâm biết giúp như thế nào thì đã là chuyện của một năm sau.
Lộ Lăng quả thực đã gả vào nhà họ Lâm, có điều không phải gả cho hắn mà gả cho Lâm Từ.
Lâm Thâm uống say, lải nhải rất nhiều chuyện.
Lâm Từ phát hiện ra cách mà học sinh cấp ba theo đuổi người mình thích đều rất trẻ con, chính là đưa trà sữa, đưa thẻ tích điểm, giúp người ta ghi điểm trong game.
Bản thân anh đường đường là một chủ tịch, sao có thể chỉ tặng trà sữa và thẻ tích điểm được chứ? Quá tầm thường rồi phải không?
Thế nên, nửa năm sau, lần đầu tiên Lộ Lăng nhận được món quà là một căn nhà, cậu đã bị sốc.
“Cho em?” Lộ Lăng chỉ vào chính mình.
Lâm Từ gật đầu, tiện thể đưa cho cậu một ly trà sữa “Cái này cũng vậy”
Lộ Lăng “Không phải anh nói cho em trà sữa sao?”
Lâm Từ mỉm cười nói “Phải, lúc đưa trà sữa, anh nghĩ không có chỗ để ngồi uống, thế nên mua thêm một căn hộ là được rồi”
Lộ Lăng ngây ngốc cắm ống hút trà sữa ngậm vào trong miệng “Uống trà sữa ở căn nhà mặt tiền tại Bắc Kinh?”
IQ của bá đạo tổng tài các anh đều như thế à?
Lâm Từ “Không được sao? Vì anh không mua nổi cố cung”
(Cố cung: Tử Cấm Thành)
“Khoan đã! Lâm đại ca, dừng lại, em không có nói muốn mua cố cung! Em dĩ nhiên biết là anh không mua nổi….. à không không không không, em không có ý ghét bỏ, ý của em muốn nói là….”
Lâm Từ hỏi cậu “Trà sữa có ngon không?”
Lộ Lăng gật đầu “Ngon lắm”
Lâm Từ “Vậy anh thì sao?”
Lộ Lăng “Rất tốt”
Lâm Từ đặt chiếc chìa khóa vào trong tay Lộ Lăng “Vậy em đừng từ chối anh, nếu anh đã bao dưỡng em, vậy anh phải có tính tự giác của việc bao dưỡng một chút, bắt đầu từ việc đưa căn hộ này đi”
Lộ Lăng bắt đầu hoài nghi nhân sinh của chính mình.
“Sao mình lại đi trên con đường dã man như thế này chứ?”
Khi gặp lại Cố Phàm, Cố Phàm chẳng buồn quan tâm tới cậu nữa.
Lộ Lăng bây giờ, quần áo cũng là Lâm Từ mua, nhẫn cũng là Lâm Từ mua, giày cũng là Lâm Từ mua, rõ ràng là một tiểu minh tinh tuyến 18 mà quần áo mặc trên người còn đắt hơn cả đại minh tinh tuyến 1. (Jian: kiểu anh em nhà Lộ đều được kim chủ bao nuôi =))))))
“Tôi nói chứ, Lâm đại ca của cậu không phải đang muốn chơi Kỳ tích Noãn Noãn hả? Kỳ tích Lăng Lăng?”
(Kỳ tích Noãn Noãn: game Ngôi sao thời trang bên mình ấy)
“Cút!”
Cố Phàm “Hay là cậu với anh ta tới luôn đi, anh ta tốt với cậu như vậy, cậu thì trắng tay nghèo rớt mùng tơi, chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi”
“Vớ vẩn! Chúng ta tuy nghèo nhưng phải có chút chí khí được không!”
Cố Phàm nhấc tay chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu “Cậu gọi cái này là chí khí đó hả?”
Lộ Lăng im lặng.
Cố Phàm “Anh ấy theo đuổi cậu, cậu cũng để anh ấy theo đuổi, tự cậu nói muốn được người ta bao dưỡng nữa còn gì. À tối nay đừng quên tới dự tiệc chúc mừng đấy, đạo diễn đã đặc biệt dặn dò rồi, cậu nhất định phải tới”
Lộ Lăng “Xí, lại là cái tên nhà đầu tư đầy mỡ kia đúng không? Đệt! Anh đây đẹp như thế này mà thèm để ý đến ổng à?”
Cố Phàm “Dù sao cậu cũng phải tới đó lượn một vòng, để nhà đầu tư đó nhìn cho no mắt chứ, người ta tốt xấu gì cũng là fan của cậu”
Lộ Lăng không ưa ông ta “Fan phủng gì chứ, làm gì có fan nào nhìn người ta như hắn”
Mỗi lần ông ta nhìn cậu, giống như muốn lột đồ trên người cậu xuống vậy.
Nhà đầu tư mà Lộ Lăng nói là Triệu Kiếm, chủ tịch Giải trí Tinh Quang, nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim cổ trang mới của cậu.
Sau khi xem qua màn biểu diễn thử vai của Lộ Lăng thì ông ta đặc biệt rất thích cậu, không nói hai lời liền quyết định chọn cậu vào vai nam chính.
Bộ phim này là một đại IP, được chuyển thể từ một tiểu thuyết nổi tiếng, văn tiên hiệp harem một nam sáu nữ, sau khi chuyển thể thành phim truyền hình thì đã xóa bỏ các tuyến tình cảm khác, chỉ giữ lại một vai nữ chính.
Nữ chính đóng cặp với cậu là một nữ minh tinh bạo hồng nhờ các bộ phim xuyên không khoảng thời gian trước đó, đồng thời cũng là một tiểu hoa nổi tiếng. Ở bên trong một dàn diễn viên có tên tuổi, diễn viên vô danh tuyến 18 như Lộ Lăng đã gây ra một trận bàn tán xôn xao trên mạng.
Khoảng thời gian này, nhiệt độ của cậu khá cao, bản thân cũng có cả hậu viện hội.
Lộ Lăng không nỡ quăng xuống miếng thịt mỡ béo ngậy này, nếu không thì cậu đã đi tố cáo Triệu Kiếm quấy rối tì.nh dục cậu rồi.
Ban đầu Triệu Kiếm tới thăm trường quay, thái độ đối với cậu rất tốt, chỉ như là trưởng bối đối với hậu bối mà thôi, lúc đầu Lộ Lăng còn rất cảm kích ông.
Kết quả tới được vài lần, ông ta bắt đầu giở trò sàm sỡ cậu, động một chút là sờ tay, sờ eo, Lộ Lăng phải nín nhịn.
Sau đó Triệu Kiếm lộ rõ ý định muốn bao dưỡng Lộ Lăng, lúc này thì sự đã rồi, Lộ Lăng đã quay xong phim, Triệu Kiếm thẳng thừng đe dọa cậu, nếu cậu không đồng ý yêu cầu của ông ta thì cho dù bộ phim này có quay xong, ông ta cũng có thể đổi vai nam chính quay lại lần nữa.
Lộ Lăng sờ sờ mặt của mình, than thở “Cậu nói xem đẹp trai cũng thật khổ, sao tôi cứ gặp phải nhiều hoa đào thối như vậy chứ?”
(Hoa đào thối: nhân duyên xấu)
Cố Phàm hỏi “Lâm đại ca của cậu cũng là hoa đào thối à?”
Lộ Lăng lẩm bẩm “Anh ấy thì khác, anh ấy rất tốt”
So với Triệu Kiếm thì Lâm Từ đối với cậu thật sự rất tỉ mỉ chu đáo. Mặc dù anh chỉ xem cậu như là thế thân……cho tới giờ thì Lộ Lăng vẫn chưa tìm ra người mà Lâm Từ yêu là ai……..nhưng ngoại trừ việc chi tiền cho cậu thì anh còn giúp đỡ cậu rất nhiều chuyện khác trong cuộc sống.
Tuy rằng Lâm Từ có ngoại hình rất giống Lâm Thâm, nhưng tính khí của hai người họ lại khác nhau một trời một vực.
Lâm Thâm đơn thuần, liều lĩnh, trẻ trung hơn.
Còn Lâm Từ lại trưởng thành hơn, chững chạc hơn, Lộ Lăng được anh bao bọc, tất cả mọi rắc rối buồn phiền đều được giải quyết dễ dàng.
Cố Phàm “Vậy sao cậu không nói chuyện này cho Lâm Từ biết để anh ta giúp cậu xử lý?”
Lộ Lăng “Tôi không muốn phiền đến anh ấy”
Cố Phàm “Ái chà, cậu vẫn còn biết xấu hổ à?”
Lộ Lăng “Không phải, không nói với cậu nữa, tôi đi thay đồ đây”
Cậu mặc âu phục, nghĩ một hồi, vẫn là báo cho Lâm Từ biết lịch trình của mình.
Lâm Từ ở đầu dây bên kia có vẻ rất vui, cười đáp lại “Lần đầu tiên em chủ động nói chuyện này với anh”
Lộ Lăng bị hắn làm cho phát ngượng “Không có chuyện gì lớn hết….”
Lâm Từ “Tối nay cần anh đến đón không?”
Lộ Lăng “Có lẽ phải uống rượu, trợ lý cũng phải đỡ rượu nữa, phiền Lâm đại ca nha”
Lâm Từ “Không phiền, về sau em có thể phiền anh nhiều hơn”
Lộ Lăng cảm thấy đẳng cấp của Lâm Từ quá cao, luôn khiến cậu không biết nói gì thêm.
Cậu đứng tại chỗ nhìn điện thoại một lúc, mặt đỏ bừng từ cổ lan đến mang tai, mãi tới khi trợ lý nhắc nhở, mới đi vào trong xe.