Lúc trời hừng sáng, Bùi Nhược Mộc giật mình tỉnh dậy, vì hắn cảm nhận được nhiệt độ cao hơn bình thường trong lòng ngực mình.
Hắn hốt hoảng ngồi dậy, Hề Hòa thuận theo động tác đó mà trượt xuống, cuối cùng gối lên phần bụng của hắn, lập tức hấp nóng phần vải vóc xuyên vào da thịt của hắn, Bùi Nhược Mộc nhanh chóng cẩn thận giơ tay sờ lên trán cậu, không ngoài dự đoán, đã sốt cao rồi.
(đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06)
Hề Hòa tuy gầy nhưng thân thể vẫn còn ổn, không thường bệnh vặt, đây hẳn là do hôm qua lúc tóc còn ướt mà đã chịu gió lạnh thổi, Bùi Nhược Mộc hối hận không thôi, nhanh chóng xuống giường đi nấu cháo, lại gọi điện báo nhà trường xin nghỉ.
Cháo nấu một lúc đã bay mùi thơm ngào ngạt, mà trong phòng Hề Hòa cũng sắp tỉnh rồi, nửa tỉnh nửa mơ vì sốt mà khó chịu rên một tiếng, hắn không thể làm gì hơn, phải tắt lửa, chạy nhanh xuống lầu mua cháo về để Hề Hòa ăn.
Hề Hòa vẫn còn đang mơ hồ, trên người đột nhiên phát lạnh, đầu cũng nặng nề, còn đau nhức, vất vả lắm mới tỉnh dậy được nên vị giác một chút cũng không có, Bùi Nhược Mộc phải vừa dỗ vừa lừa lắm mới cho thể để cậu ăn vài muỗng, sau đó cho cậu uống thuốc - "Ngủ một chút đi, cảm lạnh thì phải ra mồ hôi mới tốt được"
Hề Hòa mềm nhũn nằm xuống, nhưng ngay lúc Bùi Nhược Mộc đắp chăn cho cậu mà mở mắt, (đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06) làm hắn sợ hết hồn - "Làm sao vậy?"
Hề Hòa nhìn hắn, giọng hơi khàn và yếu nói - "Con muốn đi học"
Bùi Nhược Mộc bị tinh thần của cậu dọa sợ - "Chú đã xin phép trường rồi, đợi con hết sốt rồi đi học lại, như vậy mới học tốt được"
Hề Hòa lắc đầu - "Không, hôm nay là ngày diễn ra lễ hội, con muốn đi"
Bùi Nhược Mộc - "! "
Hắn thực sự không biết phải làm gì đây!
"Đừng lộn xộn, Hề Hòa đừng làm lẫy với chú được không? Con không muốn đi thì không cần đi, bé ngoan ở nhà nghỉ ngơi nhé" (đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06)
Hề Hòa có chút muốn được voi đòi tiên, liền muốn khóc - "Chú lúc nào cũng vậy"
Bùi Nhược Mộc thực sự không biết làm sao, liền trực tiếp bỏ dép lên giường, cách chăn đem người ôm vào lòng mà vỗ lưng - "Ngủ ngoan nào"
Hề Hòa tội nghiệp nhìn hắn một chút rồi hỏi - "Chú không đi làm sao"
Bùi Nhược Mộc lại kéo chăn cũng đắp qua người mình - "Không đi, ở nhà với con"
Hề Hòa hiển nhiên là đã vui hơn một chút, (đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06) nhưng vẫn nhăn mặt, Bùi Nhược Mộc thấy thế, tâm lý vì lo lắng mà trở nên nóng nảy, vươn tay sờ trán cậu, vẫn còn rất nóng, không khỏi tự cười bản thân, thuốc cũng đâu thể hiệu quả nhanh như vậy được.
Hề Hòa cựa quậy, làm nũng nói - "Sờ sờ"
Sau đó nhô đầu lên, thân thể cậu đều được bọc trong chăn, chỉ ngửa cổ dài lên chờ mong, Bùi Nhược Mộc cũng không nhịn được cười, cúi đầu cụng trán với cậu, thời điểm tách ra vẫn không kìm được mà khẽ hôn xuống - "Nóng như vậy rồi mà còn quậy, bao lớn rồi mà còn muốn xoa xoa!.
Ngủ đi nào"
Hề Hòa vui vẻ mà nằm gọn trong lòng hắn, hiệu quả của thuốc cũng bắt đầu đến, rất nhanh liền nhắm mắt ngủ.
Thế nhưng Bùi Nhược Mộc thì chưa ngủ được, (đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06) hắn cảm thấy chính mình là đang ôm một củ khoai nóng trong tay, đẩy ra thì hắn không nỡ, nhưng lại tiếp tục như vậy thì quả thật không được.
Hắn vốn dĩ nên đặt mình trong vị trí là trưởng bối, phải đem Hề Hòa như con trai mình đối xử!.
.
Có đúng như vậy không? Trong lòng hắn tự hỏi, như bây giờ, gặp nhau là hôn, ôm ấp nhau, còn cùng nhau ngủ cùng trên giường, loại tình huống này phải giải thích thế nào chứ!.
.
Trong lòng hắn cũng đang sốt ruột muốn chết rồi!.
.
Một ý nghĩ đột nhiên nảy ra! ! !.
.