Sau một ngày giam mình trong phòng, đến tận khi có tiếng chuông điện thoại đổ Kỷ Diệu mới bò dậy nghe máy.
Là mẹ cậu.
Cậu vội vàng bật đèn phòng, cố gắng vô nhà tắm rửa mặt thật nhanh rồi mới dám nghe video call.
"Chào buổi tối mẹ."
"Chào con."
Hai người trò chuyện hai ba câu một lúc, bên kia mẹ cậu đã nhận ra vấn đề không đúng.
"Sao sắc mặt con nhợt nhạt thế, giọng cũng khàn nữa.
Con không khỏe à."
Cậu cố giữ cho mình nụ cười: "Do dạo này bận học quá, con cũng không giữ ấm hẳn hoi nên có chút mệt trong người."
Cậu lựa lời trấn an: "Người đừng lo, con khoẻ rồi.
Đến sáng mai lại tốt ngay."
Dù thế sự âu lo của mẹ vẫn không hề thuyên giảm, suốt cả cuộc trò chuyện đều nhắc nhở cậu phải giữ gìn sức khỏe mới có sức làm việc khác được.
Kỷ Diệu im lặng lắng nghe tất cả, trong lòng cũng ấm áp hơn.
Mẹ chỉ có người thân duy nhất là cậu, nếu cậu dại dột làm ra chuyện gì thì mẹ sẽ cô đơn sống một mình trên thế gian này.
Vì thế, dù phải nhẫn nhịn, cậu sẽ cố gắng sống vì người.
Nhận thấy trời không còn sớm.
Cậu nhắc nhở bà đi nghỉ rồi mới cúp máy.
Đúng lúc này, bụng dưới kêu lên vì đói, dù gì từ lúc xảy ra chuyện kia cậu cũng chưa đưa gì vào bụng, sắp chết vì đói rồi.
Giờ nãy cũng muộn rồi, chắc không chạm mặt Tống Hạo Kình đâu.
Cậu sốc lại tinh thần, mặc thêm áo khoác ngoài rồi ra nhà bếp nấu chút mì.
Phía dưới vẫn rất đau, chỉ di chuyển một chút thôi đã khiến cậu khó khăn hít thở.
Thay vì mất chưa đến một phút ra nhà bếp, cậu đi gần năm phút mới tới.
Trong tủ luôn dự trữ một phần thức ăn tươi.
Cậu lấy thịt bò và ít rau nấu cùng mỳ.
Vừa đặt nước nóng lên bếp điện, đằng sau có tiếng xê dịch của ghế.
"Nấu cho tôi một phần nữa."
Hắn vừa nói vừa ngáp một tiếng, giọng nghe hơi u uể oải do vừa tỉnh ngủ.
Người cậu sững lại, đổ thêm chút nước vào nổi, lấy thêm mỳ và thức ăn.
Loáng thoáng cậu nghe thấy người phía sau đang nói chuyện điện thoại, hình như hẹn ai đó đi uống rượu thì phải.
Những món đơn giản này cậu làm quen tay nên chỉ mất 10 phút là xong.
Cậu để ra hai tô, chậm rãi bê ra.
Ở phòng bếp cũng có ngay một cái bàn nhỏ có thể ngồi ăn luôn, đỡ phải ra phòng ăn.
Từ đầu đến cuối cậu không nhìn đối phương, vừa đưa bát mỳ qua thì cúi đầu tập trung ăn của mình.
Cả hai đều không ai nhắc đến chuyện vừa qua.
Tống Hạo Kình cũng không hề vô cớ gây sự, hắn nhanh gọn ăn xong phần của mình rồi lấy áo khoác và chìa khóa xe rời đi.
Lúc này cậu mới không phải gồng mình chịu đựng hít chung bầu không khí với hắn nữa.
Không gian của căn biệt thự lại trở về yên tĩnh như lúc đầu, chỉ le lói mỗi ánh sáng ở phòng bếp.
___
Biết thuốc ức chế kia không thể dùng được nữa.
Cậu đến bệnh viện mua, tiện thể kiểm tra chu kỳ kỳ phát tình của mình.
Hơn nữa vì bị thắt nút khi làm khả năng sẽ dính sẽ rất cao, cậu muốn kiểm tra cả cái này.
Bác sĩ cầm tờ kết quả khám sơ bộ và ngồi nghe cậu hỏi về khả năng mang thai có thể xảy ra không.
"Dù cậu là omega lặn tỉ lệ mang thai thấp nhưng không có nghĩa là không có.
Hơn nữa còn cùng alpha trội trải qua kỳ phát tình thì xác suất lên đến 90%."
Hai tay đặt trên đùi của cậu đã xoắn vào nhau.
"Vậy...nếu lỡ như có thật, việc bỏ đứa bé..."
Cậu ngập ngừng, không biết nói tiếp thế nào.
Bác sĩ là người lâu năm trong nghề, những trường hợp phá thai này cũng thường xuyên gặp.
Phần nhiều đối với những omega này, việc quan hệ là bị cưỡng ép.
"Hãy cẩn thận theo dõi trong 3 - 4 tuần tới.
Nếu thật sự có thai và đã cân nhắc kĩ rồi, thì hãy đến bệnh viện bỏ sớm."
Cậu cụp mắt xuống nhìn lòng bàn tay bị mình cào đến rỉ máu: "Vâng, cảm ơn bác sĩ tư vấn."
Ra khỏi viện, cậu cầm trên tay tờ kết quả cho thấy toàn thân ngoại trừ nhiều vết bầm tím do xô xát còn có rất nhiều dấu vết xâm hại.
Nếu mang cái này đưa cho người Tống gia thấy, không biết sắc mặt những kẻ đó sẽ đặc sắc đến mức nào.
Cậu vo nát tờ giấy, dứt khoát vứt thẳng vào thùng rác bên cạnh rồi lặng lẽ ra về.
____
Lúc về nhà, Kỷ Diệu thấy có vài chiếc xe đậu bên ngoài, ở cửa ra vào còn có mấy vệ sĩ nghìn năm biểu cảm như một.
Thấy họ không có ác ý hay hiềm khích gì với mình, cậu cẩn thận mở cửa đi vào.
Ở phòng khách, ngoài Tống Hạo Kình hiếm khi ở nhà giờ này còn có Tống Yến đặc biệt ghé thăm.
Trong khi sắc mặt của Tống Hạo Kình thì không vui thì Tống Yến vẫn một vẻ nhã nhặn quân tử.
Thấy sự xuất hiện của Kỷ Diệu, Tống Yến và Tống Hạo Kình chỉ nghiêng đầu liếc nhìn một cái rồi thôi.
Cậu biết ở đây mình không có phận sự nên đi về phòng.
Ở Tống gia không có nổi một ngày yên ổn sao.
Kỷ Diệu vừa đi khuất, Tống Yến tiếp tục vấn đề vừa rồi.
"Ba đặc biệt kêu anh qua đây nhắc nhở cậu, đừng có chống đối nữa."
Tống Hạo Kình không nghe lọt tai: "Bắt tôi theo học thứ tôi không muốn rồi, giờ đến việc ăn chơi cũng muốn kiểm soát sao?"
Tống Yến bình tĩnh nói tiếp: "Cậu chơi gì ba không cấm, miễn đừng ảnh hưởng đến việc học.
Cậu nghĩ anh rảnh qua đây cảnh cáo cậu lắm sao hả."
Hắn sa sầm mặt lại: "Nếu tôi không nghe thì sao, ba có thể làm gì được."
Tống Yến chỉ tiếc rèn sắt không được, phân phó cho cấp dưới.
"Cho người tịch thu mấy cái siêu xe của nhị thiếu trong gara, mấy cái thẻ ngân hàng cũng khóa hết đi.
Để ý cả mẹ tôi, đừng để bà ấy lén chuyển cho nó cái gì."
Tống Hạo Kình sững người một lúc lâu mới thấy có vẻ lần này Tống Yến không đùa.
Hắn tức giận đứng dậy bỏ lên phòng ngủ.
"Anh thích làm gì thì làm, tôi không quan tâm."