Abo Vỏ Bọc Thối Nát


Hiệp cuối rất nhanh đã bắt đầu, hai đội đều trong tư thế sẵn sàng, quyết tâm dành chiến thắng.

Tiếng hò reo cổ vũ không ngớt kèm với tiếng kèn saxophone.
Kỷ Diệu dù rất muốn đi về nhưng nhớ đến lời hứa với học trưởng đành cố lưu lại xem nốt.
Tốc độ trận đấu được đẩy lên cao hơn, đến người thường không quan tâm gì như cậu cũng tò mò hóng qua.

Tỉ số đang sát nhau từng quả một, dùng mắt thường cũng thấy hai bên đang mất sức rất nhanh.
Đến những giây cuối cùng, khi ai cũng đã nghĩ một kết quả thắng cho khoa thiết kế, thì Tống Hạo Kình lại bất ngờ bứt tốc cướp được bóng, dễ dàng tránh thoát khỏi kìm kẹp mà lao nhanh về phần sân đối phương.

Cả hậu trường nín thở trong giây phút đó rồi tất cả bùng nổ bằng một cú ném trúng rổ chuẩn xác.
Tiếng còi vang lên kết thúc trận đấu, không có đội nào thắng hay thua, cả hai bên hoà nên quyết định lần ăn uống này sẽ chia đều trả.
Kỷ Diệu đi vòng nửa sân đến chỗ Dư Ân mang cho anh chai nước.

Cậu dành nhiều lời khen ngợi có cánh cho đối phương, học trưởng bị những lời đó làm cho ngại ngùng đến mức mặt vốn đỏ càng thêm đỏ.
Cậu chỉ có ý định xem xong rồi về, nhưng Dư Ân lại muốn cậu đi ăn cùng bọn họ, anh còn hứa sẽ cho cậu mượn đồ án của mình nếu cậu đi.

Kỷ Diệu quả thực bị điều đó mê hoặc mà gật đầu đi luôn.
Sau khi học xong năm nhất khoa thiết kế kiến trúc, cậu sẽ phải qua khoa kinh tế, nên cậu muốn hết mình với ước mơ của mình rồi sẽ tạm gác lại nó.

Họ đã đặt trước ở một tiệm ăn lớn không mấy xa hoa nhưng giá cả phù hợp với sinh viên.

Mọi người nhanh chóng nhập tiệc, sau một buổi thi đấu quả thật rất đói và mệt.

Tuổi này của họ đã có thể uống rượu nên không ngần ngại thét chục chai ra.
Kỷ Diệu ngồi bên cạnh học trưởng Dư, cậu không có hứng ăn nên ăn rất ít, Dư Ân có gắp cho cậu mấy miếng sườn mà cậu ăn mãi còn không hết.

Học trưởng không thể mãi ngồi bên cản rượu cho cậu mãi, lúc anh đấy được đám bạn kéo qua bàn bên, cậu bị mấy người cùng bàn ép uống, kết quả sau muốn hoa cả mắt.
Ước tính nửa chai rượu phải vào bụng cậu rồi, may mà có ăn trước khi uống nên không quá say.

Cậu cảm thấy nơi này hơi ngột ngạt, cố gắng thoát ra khỏi vòng vây toàn người để ra ngoài hóng gió.
Tuyết về tối rơi rất nhiều, trên nền tuyết để lại rất nhiều dấu chân lớn nhỏ.

Cậu bịt kín khăn len ở cổ, lúc này mới cảm thấy thanh tỉnh hơn.

Cuộc sống sinh viên thực sự rất mệt mỏi nhưng cũng có lúc vui vẻ, tất cả đều đáng được trải nghiệm.
Khi ngồi xổm mãi cũng mỏi, cậu muốn vô trong nói với học trưởng Dư vài câu rồi đi về.

Chỉ là ở chỗ nghoẹo, cậu nghe thấy cuộc nói chuyện của Tống Hạo Kình với cô gái nào đó, giọng hai người không hề tốt chút nào.
"Hạo Kình, tại sao nửa tháng nay em gọi sao anh không nghe? Em đến nhà anh còn cho người chặn em bên ngoài nữa."
"Không phải thái độ của tôi quá rõ ràng rồi sao.

Cô phiền lắm, đừng suốt ngày bám dính tôi nữa."
Tống Hạo Kình chẳng cho đối phương mặt mũi, thờ ơ nói thẳng.

Cô gái kia không chịu được những lời này bật khóc nức nở.
"Thế sao lúc đầu anh còn đối xử tốt với em? Hai bên gia đình chúng ta..."
Hắn cắt lời cô ả: "Tôi không cần biết gia đình tôi và cô đã hứa hẹn cái gì.

Nếu tôi không muốn, họ cũng không thể ép."
Hắn dừng một chút, giọng điệu nghe như tra nam: "Mà trên thế giới này không chỉ có mỗi cô phù hợp với tôi.


Còn rất nhiều người chờ tôi nhìn tới kia kìa."
Kỷ Diệu ngó đầu ra, thấy cô gái kia bị sỉ nhục đến mức đưa tay muốn tát Tống Hạo Kình nhưng bị hắn nhẹ nhàng tóm gọn, hất ngược ra khiến đối phương lung lay sắp ngã.
"Tần Kiều, chúng ta còn chưa phải người yêu, chưa hôn, chưa lên giường, không một lời hẹn ước, cùng lắm là mới đi ăn vài bữa vì nể mặt Tần gia.

Đừng bảo mới có từng ấy mà cô đã mê tôi rồi."
Tần Kiều hai mắt đỏ hoe nhìn hắn, người xung quanh rất nhanh đã chú ý đến bọn họ nên cô ta không thể tiếp tục tự làm mình mất mặt.

Cô ta lau nước mắt, oán giận nói.
"Tống Hạo Kình, rồi sẽ có ngày anh sẽ phải quỳ xuống van xin tình yêu từ người khác, chắc chắn sẽ nhục nhã hơn tôi thôi."
"Tôi đang chờ đây."
Tần Kiều tức giận xoay người bỏ đi trong làn tuyết rơi.

Từ nãy cậu đứng hóng hơi mỏi chân, đi lại không vững va phải thùng đựng chai thủy tinh bên cạnh, tạo ra tiếng động làm Tống Hạo Kình chú ý nhìn qua đây.

Cậu chưa kịp lùi lại hắn đã đứng trước mặt cậu rồi.
"Anh nghe trộm tôi nói chuyện?"
Cậu nuốt nước bọt: "Không, chỉ vô tình đi ngang thôi..."
Hắn nhìn cậu chằm chằm khiến cậu rất khó chịu.

Cậu mất tự nhiên chỉnh lại khăn, vì đứng ngoài lâu nên chóp mũi ửng đỏ.
"Tôi vào trong trước."
Cậu vừa nhấc chân đi đã bị hắn túm lại, nhắc nhở: "Cũng muộn rồi, tôi với anh cùng về.


Nhớ chờ tôi."
Nói xong cứ thế không đợi ai đồng ý mà đi vào trong trước luôn.

Cậu không hiểu hắn lại muốn làm gì, kệ đối phương đi tìm Dư học trưởng.
Cậu qua nói vài câu với anh, rồi nói bản thân hơi mệt muốn về.

Dư Ân cũng không làm khó cậu, quan tâm nhắc nhở phải cẩn thận trên đường về.
Còn bên phía Tống Hạo Kình không được tốt đẹp như vậy, hắn vừa vào nói với hồ bằng cẩu hữu một câu muốn về, mấy tên đó lập tức kêu phạt rượu vì tội về sớm.

Uống quá nhiều rồi, bên cạnh còn tới một cô nàng omega nhỏ nhắn, ngại ngùng đưa cho hắn ly rượu, muốn cùng cụng ly.

Hắn đơn giản chỉ muốn thoát nhanh, uống xong thì khách sáo đi luôn, mặc cho cô nàng lúng túng muốn kéo lại nhiều lần.

Đến mức còn chạy theo đến cửa muốn nói gì đó.
Hắn phiền chán tức giận kêu cô nàng đi, cô nàng cũng thấy Kỷ Diệu đi tới bên cạnh hắn mới miễn cưỡng không đeo bám nữa.

Nhưng khi hai người đi xa cô ta vẫn nhìn theo bóng lưng, trong tay siết chặt cái ly hắn vừa uống, vẻ mặt không cam tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận