"Ư, con biết rồi...!Muộn rồi người nghỉ ngơi đi."
Xuyên qua ánh đèn ngủ mờ mờ cậu thấy một bóng lưng đứng ở cửa sổ.
Kỷ Diệu toàn thân ê ẩm cựa mình một cái, cả eo và hông đều vô cùng đau nhức, chỗ khó nói kia thì vẫn cảm thấy rát.
Đèn phòng được bật sáng lên khiến cậu phải che mắt lại vì chói.
Tống Hạo Kình đi đến bên giường nhìn xuống cậu.
"Xuống nấu gì ăn đi.
Chúng ta từ trưa đến giờ chưa có gì vào bụng rồi."
Cậu chậm chạp bỏ tay ra, lúc sau mới thích nghi được với ánh đèn điện.
Hóá ra đã 21 giờ rồi.
Và cậu vẫn đang nằm trên giường Tống Hạo Kình.
Tống Hạo Kình ngồi xuống giường bên cạnh cậu, hắn nhìn phần da thịt lộ ở cổ lộ ra bên ngoài chăn phủ đầy dấu vết của chính mình mà thỏa mãn.
"Nếu mệt quá thì cứ nằm đây, tôi đặt đồ ăn rồi."
Vừa nói xong thì phía dưới có tiếng chuông cửa.
Tống Hạo Kình đứng dậy xuống tầng.
Cậu từ đầu đến cuối đều không nhìn đến đối phương, chỉ khi hắn đi mới lề mề bước xuống giường.
Tivi màn hình lớn trong phòng đã được tắt lúc nào không hay.
Nhớ đến lúc nãy cả quá trình vừa làm vừa phải mở mắt xem nó khiến cho đến bây giờ tinh thần cậu vẫn ám ảnh không thôi.
Lúc nhặt quần áo dưới đất lên, cậu thấy ở cổ tay có một vết đỏ lớn do khi cậu giãy dụa hắn dùng sức siết chặt lại.
Phía dưới mông hình như được lau sạch không nhỏ giọt ra ngoài, trong thùng rác gần đấy cũng có thể thấy rất nhiều giấy bẩn vứt ở đó.
Hắn vẫn không đeo bao, hầu như lượng lớn dịch vẫn ở trong.
Cậu nhớ đến thuốc trước đấy mình mua, tí nữa về phòng phải nhớ uống.
Sau khi mặc lại quần áo, cậu đi xuống tầng thì thấy hắn bày sẵn đồ ăn ra bàn.
Một nhị thiếu gia mười đầu ngón tay không đụng nước xuân nên vô cùng vụng về bỏ đồ ăn ra khỏi hộp.
Đứng từ xa cậu ngửi thấy mùi của súp bào ngư, bụng dưới ngay lập tức cồn cào kêu đói.
Cả cơ thể và tinh thần đều đã rã rời, cậu cũng không muốn làm khổ bản thân mà bỏ đói mình.
Cậu đi qua ngồi xuống đối diện hắn.
Vị súp rất vừa vặn, được giao đến khi còn nóng nên ăn rất ấm bụng.
Khẩu vị mấy ngày nay của cậu không tốt nhưng hôm nay từ trưa không được ăn nên giờ ăn rất nhiều.
"Có một phòng ngủ bên cạnh phòng tôi, anh chuyển lên đấy đi."
Chỉ vừa mới ăn được nửa tô mà nghe hắn nói như vậy đã khiến cậu nuốt không trôi.
"Sao cậu không kêu tôi chuyển luôn vào ngủ cùng phòng."
Hắn nghe vậy tỏ ra suy xét: "Vậy anh qua luôn đi tôi không ngại.
Cậu cố ăn thêm vài thìa nữa rồi trở về phòng mình.
Khi vừa vào phòng việc đầu tiên cậu làm là uống thuốc tránh thai khẩn cấp, khi nuốt xuống hết những viên thuốc mới cảm thấy an tâm một chút.
Khắp cơ thể Kỷ Diệu từ trong ra ngoài đều được bọc trong hương rượu Rum nồng nặc.
Cậu khó chịu khịt mũi, vào phòng tắm tẩy rửa mất nửa tiếng đồng hồ.
Hôm sau cậu vẫn đi học bình thường, nhưng buổi chiều khi về thì phát hiện đồ đạc, quần áo và giường của mình đều chuyển hết lên phòng kế bên Tống Hạo Kinh.
Lúc biết việc đó, cậu không có lấy một sự tức giận, chỉ đơn giản chấp nhận số mệnh.
"Anh trai, xem tôi tìm được gì này."
Hắn cầm một thứ gì đó quơ đi quơ lại trong tay, cậu nhận ra đó là thuốc hôm qua mình uống.
Hắn nghi hoặc nhìn vỉ thuốc: "Anh phải uống thứ này thật sao?"
Cậu đi đến lấy lại thứ đó từ tay hắn: "Vậy tôi sinh con cho cậu nhé."
Hắn nhún vai: "Cũng không phải không thể, tại tôi cũng không ghét trẻ con "
Cậu không thèm những lời nhảm nhí của hắn mà mang thuốc về phòng cất.
Cuối tuần là sinh nhật Dư Ân học trưởng nên trước hai hôm cậu có nói với đàn anh là mình đi được.
Sáng hôm đấy là chủ nhật nên buổi tối hôm trước cậu bị Tống Hạo Kình dày vò ngất lên ngất xuống mấy lần, đến tận ba giờ sáng mới yên ổn nghỉ ngơi.
Khi cả hai tỉnh là vào giữa trưa, cậu dậy trước hắn lên rời phòng xuống dưới tầng uống nước.
Vừa rót được cốc nước ra thì có tiếng mở cửa từ bên ngoài, đoán chừng là người giúp việc.
"Hạo Kình đâu?"
Suýt thì cốc nước trong tay cậu rơi xuống, Kỷ Diệu nuốt nước bọt, khó khăn quay người đối diện với Tống phu nhân - Diệp Hồng.
Diệp Hồng đi đến gần, mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
"Hạo Kình nó không ở nhà? Ta không liên lạc được với nó."
Cậu đặt cốc nước qua một bên, hơi mất tự nhiên chỉnh lại cổ áo len, sợ sẽ bị nhìn ra dấu vết mờ ám.
"Cậu ta chưa tỉnh, đang ngủ trên phòng."
Diệp Hồng nghe vậy thì xoay người đi luôn, cậu thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Nhưng chỉ đi được ba bước bà ta dừng lại, sắc mặt đầy vẻ nghi ngờ lần nữa tiến đến gần cậu.
"Sao trên người cậu...!lại có mùi của Hạo Kình."
"Có...!Có sao?"
Kỷ Diệu như bị chọc trúng tim đen, tay vô thức đưa lên sờ tuyến thể sau gáy đã bị Tống Hạo Kinh xé miếng dán cách trở đêm qua, lo sợ bà ta phát hiện ra mình là omega.
Nếu biết cậu là omega thì việc đoán được cậu ngủ với
Tống Hạo Kình là có khả năng.
Bà ta dùng ánh mắt như lưỡi dao ghim chặt cậu lại: "Cậu và nó..."
"Mẹ đến lúc nào vậy, sao không báo trước với con một tiếng để đón."
Tống Hạo Kình từ trên lầu đi xuống, điệu bộ vừa ngủ dậy, tinh thần phấn chấn vô cùng.
Kỷ Diệu nhân cơ hội bà ta không để ý dịch ra chỗ khác.
Thấy con trai của mình, sắc mặt Diệp Hồng ngay lập tức hòa hoãn.
"Tôi gọi cho anh từ sáng đến giờ, anh có thèm bắt máy đâu."
Tống Hạo Kình đi tới bên dìu bà ngồi xuống ghế, còn mình ở phía sau bóp vai cho.
"Điện thoại hôm qua con quên sạc nên sập nguồn, mẹ đừng giận.
Mẹ tới có chuyện gì sao?"
"Phải có chuyện mới được tới ngó anh à."
Kỷ Diệu lấy ly nước khác uống, cậu đang tìm cơ hội chuồn đi.
"Nhưng mà Hạo Kình...!Sao trên người con lại có mùi hương hoa gì vậy?"
Sắc mặt cậu tái mét, cùng lúc nhìn qua thì lại đối mắt với hắn.
Hắn vẫn còn cười được, tìm một lý do rất ẩn ý nói.
"Dạo này con thích mùi hương hoa linh lan nên có cắm ít trong phòng ngủ, chắc đó là mùi mẹ ngửi được."