Abo Vỏ Bọc Thối Nát


Cả đêm Kỷ Diệu không chợp mắt được giây nào vì trong lòng lo sợ sẽ có người tông cửa vào bắt gian họ, nhưng tất cả lo lắng của cậu đều là dư thừa.
Khi trời còn chưa sáng hẳn cậu đã gọi Tống Hạo Kình bên cạnh vẫn ngủ như chết dậy, kêu hắn về phòng của mình có như vậy mới không bị phát hiện.

Nhưng hắn không buồn nghe, còn tức giận làu bàu một trận rồi quay người ngủ tiếp.

Cậu trợn trừng mắt nhìn trần nhà, bất lực không thể làm gì được.
Đến khi bên ngoài trời sáng hẳn, quầng mắt dưới của cậu đã thâm đen thấy rõ.
Tổng Hạo Kình ngủ ngon lành nên khi tỉnh dậy tinh thần sảng khoái vô cùng.

Hắn hiểm khi không châm chọc cậu, vui vẻ nói đến kế hoạch ngày mai.
"Mai anh có muốn đi cùng tôi không? Chỉ ngay gần ngoại ô đây thôi."
Cậu mệt mỏi đẩy bàn tay hư hỏng của hắn ra khỏi người mình: "Không, tôi sẽ phá hỏng tâm trạng cậu đấy."
Hắn lục đục muốn đưa thứ phía dưới vào mông cậu: "Anh có quyền nói không sao? Hôm nay chuẩn bị rồi ngày mai đi sớm biết chưa."
"A, bên dưới anh mềm quá, tôi cho vào dễ dàng chưa này."
"Nhẹ thôi...!ách..."
Chân tay cậu mềm nhũn không thể làm được gì, mặc hắn muốn làm gì tiếp thì làm.


Buổi sáng là lúc tinh lực dồi dào nhất nên hắn làm đến tận hứng mới rời đi, Kỷ Diệu được buông tha ngủ thiếp đi đến tận chiều mới rời khỏi giường được.
Bụng cậu đói meo nên cậu nhanh chóng xuống nhà bếp tìm gì ăn.

Hôm nay hình như không có ai ở nhà nên đầu bếp không nấu nhiều đồ, chỉ dư lại chút canh cá trong nồi.

Cậu múc ra một bát rồi ngồi ăn, chỉ là khi vừa đưa thìa canh đến miệng cậu khịt mũi ngửi thấy mùi tanh của cá.

Ở cổ như thứ gì đó mắc nghẹn, bụng dưới một trận cồn cào, cảm giác buồn nôn nhanh chóng kéo đến.
Cậu vội bỏ bát qua một bên, lao tới bồn nước ra sức nôn đến say sẩm mặt mày.

Trong bụng không nôn ra được thứ gì, khi vừa ngừng được một chút thì trong đầu cậu lại xuất hiện cái mùi tanh kia, cảm giác buồn nôn lại kéo đến.

(1
"Sao thế? Cậu bị gì à?"
Tổng Yến đột ngột xuất hiện phía sau khiến cậu giật mình quay đầu lại.

Cậu lấy nước súc miệng, chậm chạp lắc đầu.
"Chắc là bị bệnh về dạ dày, trước kia em cũng từng bị."
Anh ta nheo mắt nhìn cậu, khi định mở miệng hỏi thêm gì đó thì Tống Hạo Kình từ trên tầng đi xuống ngáp dài một tiếng như vẫn còn ngái ngủ.
"Anh trai, chào buổi chiều."
Chả biết hắn chào ai nhưng cũng chả ai quan tâm vấn đề đó.

Hắn đi đến thấy có bát canh cá chưa ai động đến thì ngồi xuống tự nhiên ăn luôn, Kỷ Diệu không nói nó là của mình múc ra.

Tống Yến đứng đó không biết đã rời đi từ lúc nào, canh cá có mùi tanh không thể ăn nên cậu tìm thứ khác lót dạ.

May sao trong tủ vẫn còn đĩa há cảo nhân thịt.
Cậu lấy hấp nóng lại, lúc mang ra ăn thì Tống Hạo Kình đã ăn xong của hắn rồi.
"Tống Yến hỏi gì anh vậy?"
Cậu lấy nước tương ra bát nhỏ: "Không có gì."
Hắn lau miệng rồi vứt khăn qua một bên.


Đúng lúc này điện thoại reo, hắn cầm ra bên ngoài nghe, hình như là cuộc trò chuyện về buổi đi chơi ngày mai.

Cậu gắp một miếng cho vào miệng, suy nghĩ xem làm cách nào kiếm cớ không đi.
Dù vậy hôm sau vẫn không thể tránh khỏi việc bị cưỡng chế ép đi.

Khi Kỷ Diệu và Tống Hạo Kình xuống nhà thì bên dưới có Tống Bạch Dương và Diệp Hồng đang uống trà đàm đạo nói chuyện.
"Ba, mẹ, bọn con ra ngoài vài ngày."
Tống Bạch Dương thì không phản ứng gì, chỉ có Diệp Hồng là khó hiểu nhìn họ.
"Cả hai đứa sao?"
Cậu không thoải mái chỉnh khăn len ở cổ, nhìn sang Tống Hạo Kình gật đầu rất tự nhiên mà nói.
"Vâng, tầm hai ngày nữa bọn con về."
Hắn đơn giản chỉ thông báo cho hai người họ rồi đi ra ngoài, Kỷ Diệu rất an phận theo sau.

Chỉ là trước khi ra khỏi nhà, cậu hơi nghiêng đầu nhìn về đằng sau thấy Diệp Hồng vẫn chăm chăm nhìn theo, ánh mắt bà ta sâu như vực thằm đầy hoài nghi.

Cậu mất tự nhiên nhìn về phía trước, nhanh chân bám theo Tống Hạo Kình.
Tống Hạo Kình là tín đồ của siêu xe, ngay khi mở thẻ hắn liền tậu ngay một chiếc Bugatti Mistral mui trần màu đen, xa xỉ vô cùng.

Kỷ Diệu ngồi bên ghế cạnh hắn, cậu chưa kịp thắt dây an toàn thì hắn đã lao như một cơn gió.
Xe băng băng chạy trên đường rất nhanh, cậu ngồi một bên chán chết mà người bên cạnh thì vui vẻ ngâm nga gì đó trong miệng, một giai điệu có chút quen thuộc.
"Cậu có thể đi mà không có tôi mà."
Hắn không để ý sự phản kháng nhỏ bé này: "Chỉ có đám bạn đó của tôi thôi, anh không cần ngại."

Chính vì có đám bạn đó của hắn mới càng không muốn đi.

Cậu vẫn không quên nỗi ác mộng vào năm sinh nhật 15 tuổi của hắn đâu.
Tốc độ xe rất nhanh nên chỉ cần tiếng rữa là họ đã đến nơi.

Cậu ngước lên nhìn biệt thự to đùng trên đỉnh đồi, cảm thấy đầu óc choáng váng và buồn nôn vô cùng.

Ngay khi mở cửa xuống xe cậu ghé vào bụi rậm nôn thốc nôn tháo.
Tổng Hạo Kình đứng một bên khoanh tay dựa người vào đầu xe quan sát dáng vẻ chật vật bất kham của cậu.
"Tôi nhớ anh đâu có bị say xe."
Cậu vỗ vỗ lồng ngực mình, trong bụng vẫn rộn ràng: "Chắc sáng nay ăn phải đồ lạ bụng nên vậy."
Hắn móc kính đen vào cổ áo: "Đi thôi, anh có thể vào trong nghỉ ngơi."
Nói xong thì đút tay vào túi quần, sải bước chân dài tiêu soái đi trước.

Kỷ Diệu cố gắng điều chỉnh tâm trạng rồi thở dài bước theo.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên căn biệt thự to lớn trước mắt, mí mắt trái khẽ giật, sự bất an không biết từ đâu đến mà bủa vây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận