"Không được đi, ở trước mặt tôi thay luôn, cũng còn gì đâu mà che che giấu giấu."
Cậu liếc qua hắn, cuối cùng tựa như một con rối máy móc cởi quần áo ra mà thay vào.
Một màn thoát y này rơi vào mắt Tống Hạo Kình khiến hắn hài lòng vô cùng, nhất là khi thấy bờ mông bọc trong quần lót căng tròn đẫy đà.
Kỷ Diệu đóng xong thắt lưng thì quay qua thấy đối phương đang hằn học nhìn mình, ánh mắt hắn không an phận dòm tới dòm lui cơ thể cậu.
Tên biến thái!
Cậu mặc kệ hắn, đi qua lấy giày đi vào.
Một đôi giày cao đến bắp chân, làm tôn lên đôi chân dài của cậu.
Phía sau,
Tống Hạo Kình đã áp sát tới.
Tay hắn sờ từ eo cậu đổ xuống, đến mông thì tham lam bóp lấy bóp để, không biết xấu hổ ghé vào bên tai cậu nói xẵng bậy.
"Hay là chúng ta làm một lần rồi hằng đi?"
Cậu khó chịu đẩy người ra: "Tự điên mình đi.
Không làm cậu không sống được à?"
Thắt lưng cậu vừa đóng kĩ càng lần nữa bị đối phương quen thói cởi ra, tay rất nhanh vói vào trong xoa nắn bộ vị.
"Tôi sẽ chỉ làm một lần thôi."
Cậu không thể lôi được tay hắn ra: "Không được, quần áo tôi vừa thay mà."
"Chỉ trượt vào bên trong một lát thôi, sẽ không bắn vào đâu.
Được không?"
Vừa nói hắn vừa áp sát cậu lên mặt bàn, phía dưới cũng đã thành công kéo quần cậu ra chỉ lộ mỗi cặp mông.
Cậu căng thẳng nghe thấy tiếng lách cách mở khóa quần, giờ muốn thoát cũng chả thể thoát được nữa vì hắn đã cắm vào trong rồi.
Kỷ Diệu chống hai tay lên mặt bàn trơn bóng, đằng sau hông bị nhấc lên cao thừa nhận nhiệt tình như lửa kia.
Một lần của hắn thực sự rất lâu, cậu run rẩy bắn ra hai lần rồi nhưng hắn mãi còn chưa ra.
Giữa chừng có tiếng điện thoại, hắn còn không biết xấu hổ mà nghe.
"Mày đâu rồi? Thay đồ gì mà một tiếng đồng hồ chưa xong vậy."
Hắn điều chỉnh lại nhịp thở gấp gáp, ổn định giọng nói: "Tao vướng chút việc, giờ qua luôn đây."
Đầu dây bên kia rất ồn ào nên vẫn chưa phát hiện điều bất thường gì ở đây: "Nhanh lên, bọn tao vừa thi được một vòng rồi đấy."
Cuộc gọi kết thúc là lúc Tống Hạo Kình bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, hắn vội vã chạy nước rút bên trong cậu.
"Ra ngoài...!Đừng ở bên trong...
Hắn giữ chặt cái eo đang muốn trốn thoát kia, lật lọng muốn trừng phạt người bên dưới.
Mặc cho cậu rên rỉ bất lực cầu xin, hắn vẫn ấn chặt mông bên dưới vào hạ bộ, bắt buộc vách thịt trong tiếp nhận tất cả dòng dịch nóng hổi.
Khi rút ra hắn còn tận tình nhét hết dịch chảy ra ngoài về lại lỗ nhỏ, lấy khăn giấy trên bàn lau xung quanh chỗ đỏ sưng tấy vì bị chơi đùa ác ý.
"Nếu không muốn bị chảy ra ngoài ướt quần thì thít chặt lại.
Anh làm được đúng không?"
Hắn vừa lau tay vừa nhìn cậu run rẩy kéo lại quần, sắc mặt cậu ban đầu vốn nhợt nhạt sau cơn kích tình mà đỏ ửng quyến rũ vô cùng.
Nhớ đến đến lượng dịch mình để lại bên trong mông đối phương, dục vọng vừa hạ hỏa lại có xu hướng bừng bừng khí thế.
Nhưng hắn vẫn biết kìm chế, hiện tại không phải thời điểm thích hợp, đợi đến tối là chơi thoả thích rồi.
Từ eo đổ xuống trên người cậu đều đau nhức không thôi, Tống Hạo Kình nhận ra điều đó thì tốt bụng đến giúp cậu gài lại thắt lưng.
"Đi thôi anh trai."
Mỗi lần làm xong hắn sẽ dùng giọng điệu mờ ám kêu cậu là anh trai, những lúc như thế tâm trạng cậu càng rơi sâu xuống tận vực thắm.
Gợi lên cảm giác căm ghét và buồn nôn trước mối quan hệ máu mủ thối nát này.
Hai người họ rõ ràng là anh em, dù cho không cùng một mẹ, dù cho Tống Hạo Kình không muốn công nhận điều đó thì họ vẫn là anh em.
Chính vì vậy trong cậu luôn cảm thấy ghê tởm khi nghĩ tới những chuyện hoang đường bại hoại đạo đức cậu và hắn đang làm.
Nếu chết đi có lẽ cả hai người sẽ phải cùng xuống địa ngục.
Cách biệt thự 200m thực sự có một trường đua ngựa lớn.
Khi họ ra đến nơi thì mọi người ở đấy đang chuẩn bị một đợt đua mới, chỉ chờ Tống Hạo Kình xuất hiện là bắt đầu.
Tống Hạo Kình vừa đến thì có người dắt ra cho hắn một con hắc mã.
"Anh chọn một con trước đi, tí nữa tôi dạy cưỡi cho."
Hắn dặn dò qua loa rồi ngồi lên ngựa cưỡi ra chỗ đám bạn.
Họ ổn định một lúc thì trọng tài ra hiệu lệnh bắt đầu thi đấu, ngựa ai nấy cũng đều hừng hực khí thế mà bứt tốc.
Thi đấu đua ngựa là một bộ môn có tính thử thách cao, đòi hỏi kĩ năng, kinh nghiệm và sự gan dạ.
Hầu hết omega đều có thể trạng yếu đuối nên không thường tham gia cuộc đua, nhưng cưỡi ngựa cơ bản thì họ vẫn biết.
Trong thời gian cuộc thi giữa các alpha diễn ra với nhau thì họ ở khu vực bên cạnh cưỡi ngựa tản bộ.
Kỷ Diệu được người dẫn đi vào chuồng nuôi ngựa tham khảo sao con nào phù hợp với bản thân.
Ở đây cậu bắt gặp một omega nam cũng đang tìm ngựa như mình.
Sau khi Kỷ Diệu và cậu ta chào hỏi lấy lệ thì được biết đối phương tên Đới Tử Nguyên, lần này theo alpha của cậu ta là Uông Đạt - bạn của Tống Hạo Kinh tới đây.
Cậu vốn không định làm thân gì lắm nhưng người này tính tình cởi mở quá mức, cách nói chuyện rất dễ mang cho người khác thiện cảm, bất giác cậu cũng không bài xích sự nhiệt tình của đối phương.
"Thật sự cậu đi cùng Tống Hạo Kình đến đây sao?"
Trước ánh mắt không tin nổi của Đới Tử Nguyên, cậu gật đầu.
Cũng không trách cậu ta ngạc nhiên được vì vốn trước đây Tống Hạo Kình nổi tiếng chỉ qua lại với alpha hoặc omega nữ, nhưng lần này một beta như cậu lại là người bên cạnh hắn.
Cuộc nói chuyện của họ nhanh chóng kết thúc khi Tống Hạo Kình vào tìm cậu.
"Sao anh chọn lâu vậy?"
Cậu vốn không có hứng thú muốn cưỡi ngựa nên tìm đại lý do: "Không có con nào phù hợp cả, bọn chúng đều không ưa tôi."
Đới Tử Nguyên nhìn tới nhìn lui hai con người sắp chuẩn bị đôi co trước mặt.
"Anh có thực sự nghiêm túc chọn không?"
"Có, tôi đi ba lượt chuồng này rồi."
"Được thôi, không sao cả, chúng ta sẽ cưỡi chung."
Cậu chẳng thèm liếc hắn: "Tôi không hứng thú."
Hắn dứt khoát: "Không do anh quyết định, đi ra ngoài với tôi."
Nói xong lúc này hắn nhớ tới điều gì đó, ngẩng lên nhìn Đới Tử Nguyên đang hóng chuyện.
"Cậu là Đới Tử Nguyên?"
Đới Tử Nguyên bị nhìn thẳng thừng có phần chột dạ: "Vâng?"
"Uông Đạt ngoài kia đang kiếm cậu."
Biết có người tìm mình Đới Tử Nguyên cũng nhanh chóng khách sáo một tiếng thì rời đi.
Nhưng lúc ra đến cửa chuồng thì sự tò mò trong người lại nổi lên, cậu ta lén nhìn phía sau thì thấy cảnh tượng Tống Hạo Kình đang cưỡng chế ôm eo người kia lôi ra ngoài.
Một người thì tính tình quỷ súc như chó điên tùy thời lên cơn, một người thì điềm đạm lạnh nhạt như tảng băng, hai con người khác biệt hoàn toàn không có điểm chung nào lại đang ở chung một chỗ.
Điều này thật khó để tưởng tượng đến!