Ác Bà Tình Nhân

Oa ha ha ha ha ha~~~~~~~~~~~

“Ô hô hô, không ngờ Giáp ca cũng có ngày này!”

“Cái gì Giáp ca, sau này chúng ta sẽ gọi y A Giáp, y mới phải gọi chúng ta là ca”.

“Đúng vậy, sau này y cũng không thể kiêu ngạo được nữa, oa ha ha~~~~~”

Trấn Lan Ưng , bảo chủ Thiên Ưng Bảo, một nam nhân anh tuấn phi phàm, thế nhưng lại dở chứng cưới trang chủ của Duyệt Dương sơn trang Võ Duyệt Dương, cũng là một cái nam nhân về làm lão bà, đem muội muội của hắn, mĩ nhân đệ nhất võ lâm đem tặng cho hảo bằng hữu Cổ Vệ, khiến cho trong đại hội tôi tớ mỗi năm tổ chức một lần, lần này mọi người được dịp nhìn bộ dạng thảm hại của Trấn Giáp. Hừ! Ai bảo y mấy năm liền đều là đệ nhất tôi tớ, năm nay danh vị ấy đừng hòng rơi vào tay cái kẻ kiêu ngạo Trấn Giáp.

Những tôi tớ thường bị Trấn Giáp chế nhạo, năm nay được hưởng tư vị cười nhạo y, ai kêu thường ngày Trấn Giáp đối với bọn hắn thường xuyên quát nạt, giống như là đối đãi với tiểu đệ của y, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội trả thù.


Bọn hắn vất vả đợi hồi lâu, cuối cùng thì Trấn Giáp cũng tới, y vừa bước vào, khiến toàn bộ tôi tớ mắt chữ O mồm chữ A nhìn y. Y toàn thân mặc quần áo phủ kim ngân, ngón tay còn đeo chiếc nhẫn trên khảm một hắc bảo thạch siêu siêu bự, thoạt nhìn không có chút nào giống tôi tớ mà giống đại lão bản nhàn tản.

“Nga, các ngươi tới thật sớm”. Trấn Giáp an vị ngồi vào chỗ, nhìn thức ăn và rượu bày trên bàn nhíu mày: “Cơm nước đạm bạc thế này, sao có thể dùng chiêu đãi mọi người? Tới, tới đây, hôm nay ta đứng ra chiêu đãi, để mọi người cùng hưởng chút đồ ngon.”

Trấn Giáp kêu một bàn đầy thức ăn ngon, toàn bộ tôi tớ ngồi nhìn không dám động, có người còn nịnh nọt hỏi: “Giáp ca, ngài…ngài đánh bạc thắng to sao? Sao có thể chi bạo tay như vậy?”

“Ta không dối gạt các vị, Thiên Ưng Bảo chúng ta có một tân chủ tử, là người mà bảo chủ nhà ta yêu thương nhất.”

“Đúng vậy, là một nam nhân, không phải sao?”

Trấn Giáp không quan tâm đến hắn, tiếp tục nói: “Tân chủ tử là Duyệt Dương thiếu gia, am hiểu trồng hoa và các loại thảo dược, hắn phân những phần đất trong Thiên Ưng Bảo ra, để tôi tớ chúng ta mỗi người phụ trách một phần, trồng thảo dược và hoa, sau đó mang ra chợ bán, tiền lời thì chia đôi, Thiên Ưng Bảo một nửa, tôi tớ chúng ta được một nửa.”

“Vậy thì sao?” Lại có người cố ý tạt gáo nước lạnh.

Trấn Giáp tiếp tục coi như không nghe thấy kể tiếp : “Dược thảo này rất thích hợp sinh trưởng ở Thiên Ưng Bảo, là do bảo chủ và Duyệt Dương thiếu gia lên tận tuyết sơn lấy về, rồi trồng trong bảo, dược thảo này trước đây một gốc cây bán mười hai lạng vàng, có điều Duyệt Dương thiếu gia nhà ta tâm địa nhân hậu, thiếu gia thấy nếu bán mười hai hoàng kim thì rất ít người mua được để dùng nên quyết định chỉ bán hai lạng vàng một gốc.”

“Mười…mười hai lạng vàng? Vậy mỗi tôi tớ sẽ có 5 lạng vàng khi bán một cây?”


“Hiện tại chí ít cũng là hai lạng vàng một cây, vậy…vậy không phải là giàu to rồi sao? ” Có người muốn hôn mê, hết thảy tôi tớ liền đổi giọng, gọi Trấn Giáp là ngài.

“Giáp gia, Thiên Ưng Bảo có thiếu người không? Có thể giúp chúng ta giới thiệu?”

“Giới thiệu thì không có gì, thế nhưng Duyệt Dương thiếu gia là nam nhân a, bảo chủ nhà ta cưới một nam nhân, ta sợ các ngươi ra đường lại thấy mất mặt.”

“Làm gì có cái gì mất mặt, Duyệt Dương thiếu gia nhất định là quốc sắc thiên hương, bằng không làm gì có chuyện trước khi hắn thành thân có người đưa sinh lễ tới mấy chục cỗ xe? Hắn nhất định so với muội muội còn xinh đẹp hơn, được làm việc dưới trướng mĩ nhân là phúc khí của chúng ta”

“Đúng vậy, Giáp gia, ngươi cũng biết những tôi tớ như chúng ta rất khổ.” Có người nước miếng đầy mặt nói, “Chỉ cần có thể nở mày nở mặt bằng một nửa ngươi đã rất tốt rồi.”

“Này…tuy Duyệt Dương thiếu gia khuynh quốc khuynh thành, cùng bảo chủ nhà ta chính là phu xướng phụ tùy (chồng hát vợ khen hay =__=), thế nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân a.”


“Nam nhân thì có làm sao chứ, chỉ cần thật tình yêu nhau, đâu cần để ý hắn có phải nam nhân hay không, các ngươi có thấy đúng không?”

“Đúng, hơn nữa nghe nói nơi đó của nam nhân tư vị rất tốt!” Có kẻ nịnh bợ nói thêm vào.

Trấn Giáp trừng mắt nhìn kẻ vừa nói: “Nói phải đúng mực, phải biết tự trọng, Thiên Ưng Bảo chúng ta chỉ lấy những kẻ biết ăn nói đúng mực.”

“Đúng, đúng, Giáp gia.”

Một đống kẻ gió chiều nào che chiều nấy, có những gì nịnh bợ đều nói ra hết, hừ, nói năng vô nghĩa, muốn lật đổ danh hiệu đệ nhất tôi tớ của y, bọn hắn còn rất non a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận