“Bảo chủ, ngài vẫn đang nghe chứ?” Trấn Giáp nhịn không được cứ hỏi đi hỏi lại bảo chủ của y câu này, cũng bởi bảo chủ nhà y vẻ mặt thật tình đờ đẫn, giống như ba hồn thì đi mất hai, bảy phách thì năm cái đã bay đâu mất rồi.
“Vẫn”.
Trấn Lan Ưng trả lời lấy lệ, sáng nay y cùng Võ Duyệt Tâm đi dạo trong Trấn Lan Ưng, nhàm chán tới mức muốn ngủ gật, đi dạo cùng nàng một canh giờ mà y lại giống như chịu khổ hình, buồn chán muốn chết, tại sao các cô nương, ai cũng giống ai, toàn nói những chuyện vụn vặt, nhàm chán.
“Hiện tại chúng ta chỉ cần thỉnh một vị thầy tướng, xem ngày hoàng đạo sẽ rước Võ cô nương về bảo.” Vì việc thành thân của chủ tử, y nhất định tận tâm dốc sức, nhất định phải chuẩn bị một lễ thành thân thật long trọng.
“A…được…”
“Sính lễ nhất định không thể tầm thường, bảo chủ, ngài định chọn sính lễ thế nào?”
“Thế nào cũng được, tùy ý ngươi an bài đi”.
Trấn Giáp kinh ngạc tới mức mắt trợn trắng, bảo chủ nhà y quả là có phúc mà không biết hưởng, người mà bảo chủ kết hôn chính là vị cô nương mà tất thảy nam nhân trong thiên hạ ao ước a~.
“Bảo chủ, thành thân là ngài chứ không phải ta, tại sao ngài lại cứ bày ra cái vẻ mặt chán chường thế này? Người mà ngài sắp thành thân là cô nương đẹp nhất thiên hạ, thiên hạ đệ nhất mĩ nữ nha, người khác mơ ước muốn chết mà không được, còn ngài sao lại bày ra cái vẻ mặt ỉu xìu thế này”.
“Trấn Giáp, phân phó trù phòng nấu cho ta vài món ăn bổ thận tráng dương, mấy ngày này xem chừng ta chính là lực bất tòng tâm”.
Trấn Giáp nghe vậy mặt liền biến sắc, đối với nam nhân, việc “trên bảo dưới không nghe” (=)) ) là điều khiến nam nhân tổn thương nhất, trách không được bảo chủ không mấy mong ngóng thành thân, có lẽ bởi khi bảo chủ nghĩ tới đêm động phòng hoa chúc, hẳn áp lực chính là vô cùng lớn đi.
Y theo hầu Trấn Lan Ưng đã lâu, có điều gì khó nói, đều cũng có thể nói ra miệng, điều này biểu thị quan hệ chủ tớ của bọn y vô cùng gắn bó, không giống người khác, y lo lắng hỏi “Bảo chủ, vật biểu thị nam tính không được khỏe, vậy có nên tìm một đại phu y thuật cao tay tới khám? Bằng không ngày thành thân sắp tới, sợ rằng đêm tân hôn ngài “trên bảo dưới không nghe” quả không còn mặt mũi nào”.
“Không cần tìm đại phu, ta chỉ hơi là lạ một chút thôi, chẳng qua là khi gặp Duyệt Tâm, thì không nổi lên ham muốn, chỉ cần ăn cái gì bổ thận tráng dường là sẽ ổn thôi”. Tuy rằng y thật không dám hoàn toàn khẳng định, thế nhưng y thấy rằng tình trạng của y chưa tới mức phải tìm tới đại phu, Trấn Giáp bèn phân phó trù bếp, ba ba, lộc nhung tất thảy đều dùng, hỏa bốc tới độ y thiếu điều phun máu mũi, có điều khi gặp Võ Duyệt Tâm hạ thân vận tuyệt nhiên không có chút phản ứng.
“Cứ thế này cũng không ổn, hay là chúng ta cứ tìm một đại phu xem sao?”
Thấy bảo chủ nhà y bộ dáng sống không bằng chết, y trong lòng cũng không khỏi sốt ruột. Tuy bệnh này không phải là trọng bệnh, nhưng lại không kém phần phiền phức, nam nhân nếu mắc phải bệnh này, ý chí và tinh thần đều vô cùng sa sút, cả người vô lực, nhìn bộ dáng bảo chủ sống không bằng chết lúc này, chính là biểu hiện rõ rệt nhất của bệnh này a.
“Xem cái gì chứ, tiểu huynh đệ ủ rũ, ta có ép cũng không có biện pháp”.
Trấn Lan Ưng cam chịu nói, thật không có chút khí thế nào của y trước đây, làm Trấn Giáp nghe xong càng cảm thấy đau lòng.
“Vậy để ta thử tìm xem có phương thuốc gì đặc biệt hay không”.
“Hảo”.
Hiện tại Trấn Lan Ưng chính là tử mã đương hoạt mã y (ngựa chết mà muốn cứu lại thành ngựa sống), quả thật bổ thận tráng dương dược, y ăn vào thật sự có tác dụng, vô cùng bổ tinh bổ huyết, có điều khi gặp Võ Duyệt Tâm, hạ thân vẫn lạnh băng như cũ, không chút bừng bừng khí thế, khiến cho y không khỏi cảm thấy quái dị, rõ ràng mấy ngày trước đây, y vô cùng thích Duyệt Tâm, thích tới mức có chết cũng không muốn buông tay, lúc đó trong đầu y chỉ tràn đầy ý tưởng tìm mọi cách để sớm có thể thú nàng, sớm đặt nàng dưới thân y, muốn áp lên thân thể mềm mại của nàng, tại nơi sâu kín nhất trong thân thể nàng tìm kiếm ấm áp, ấy vậy mà sao hiện tại một chút y cũng không có cảm giác?
Càng tệ hơn ấy chính là, hiện tại mỗi khi ở bên Võ Duyệt Tâm, y cảm thấy buồn chán muốn chết, không phải nói là cực hình mới đúng, y nghe không hiểu nàng nói gì, mà nàng cũng không hiểu hùng tâm tráng khí của y đổi với Thiên Ưng Bảo, hai người cứ người này hỏi một câu thì người kia cũng chỉ có thể đáp một câu, rồi cả hai lại rơi vào im lặng, lầm lũi đi dạo.
Đương lúc Trấn Lan Ưng buồn chán muốn chết thì một tôi tớ ở Duyệt Dương sơn trang bộ dạng vô cùng mệt mỏi chạy tới, hắn khuôn mặt đầy bụi, cả người mệt mỏi, nên vừa chạy tới Thiên Ưng Bảo, chân liền mềm nhũn ra, cả người ngã xuống, cảm thấy tình cảnh có chút không bình thường, Trấn Giáp kinh hãi vội đỡ tay hắn rồi mang tới gặp Trấn Lan Ưng .
“Bảo chủ, tiểu nhân là tôi tớ lâu năm ở Duyệt Dương sơn trang, Lý Thái”.
“Duyệt Dương sơn trang xảy ra việc gì ư?”
Thấy hắn bộ dạng mệt mỏi, chân đứng không vững, Võ Duyệt Tâm lo lắng, liên tiếp nhìn về phía Trấn Lan Ưng, đồng thời nàng gật đầu xác nhận người này chính là hạ nhân trong sơn trang.
Lí Thái cúi rập đầu trên đất nói: “Cách đây vài ngày, có vài người mang chiến thiếp tới nói muốn cầu hôn với Duyệt Tâm tiểu thư, nếu như trang chủ không đáp ứng, sẽ huyết tẩy Duyệt Dương sơn trang, quyết không để ai sống sót”.
Võ Duyệt Tâm kêu lên kinh hãi, mà Trấn Lan Ưng vốn nãy giờ đang ngồi dựa trên ghế một cách uể oải nghe vậy liền bật thẳng dậy.
“Chuyện mấy ngày trước đây, sao hiện giờ mới nói?”
“Trang chủ cho rằng, đây là chuyện của Duyệt Dương sơn trang, nên không hướng Thiên Ưng Bảo cầu cứu, ngài ấy chỉ để lại ba người ở lại trong trang, còn tất thảy mọi người đều được sắp xếp rời khỏi trang, chờ sóng yên bể lặng, sẽ gọi mọi người quay về”.
Trấn Giáp lắc đầu: “Gọi mọi người quay về để mà nhặt xác sao, thật không biết Võ Duyệt Dương y là đang nghĩ cái gì”.
Đôi mắt Trấn Lan Ưng vằn lên vân đỏ, trống ngực y đập thình thịch, y vừa tức vừa vội, bèn giận dữ mắng chửi Võ Duyệt Dương.
“Trang chủ của ngươi quả thật là hồ đồ tới cực điểm! Ngày hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi? Ngày hạn định mà bọn chúng nói là ngày nào?”
“Bọn chúng hẹn mười ngày sau khi nhận chiến thiếp phải có câu trả lời, là từ cách đây mười…mười ngày, ngày hôm nay chính là đến hạn…”. Lí Thái thấy Trấn Lan Ưng giận tới tím mặt, giọng nói càng về cuối càng nhỏ dần.
Võ Duyệt Tâm nghe xong, kinh hãi kêu lên rồi ngất xỉu, Trấn Giáp chân tay luống cuống, phân phó hạ nhân giúp nàng thuận khí, rồi lại phân phó hạ nhân đỡ nàng vào trong phòng, đợi khi y quay đầu lại, đã không thấy Trấn Lan Ưng đâu, y liền lớn tiếng gọi: “Bảo chủ? Bảo chủ?” .
Trấn Lan Ưng đã cưỡi khoái mã, một mình một ngựa thẳng hướng Duyệt Dương sơn trang đi tới.
Duyệt Dương sơn trang nói gần cũng không gần, nói xa cũng không quá xa, cưỡi ngựa chỉ cỡ nửa canh giờ là tới —— đấy thế là vì sao Thiên Ưng Bảo y ở dưới chân núi, lập tức mua được loại hoa của Duyệt Dương sơn trang, bóng đêm mờ mịt, Trấn Lan Ưng thúc ngựa phi nước đại, đây chính là khoái mã mà y thích nhất, khoảng một khắc, y đã chạy đến Duyệt Dương sơn trang..
Y thân đầy mồ hôi vội vã xuống ngựa, bên trong sơn trang một mảnh quạnh quẽ lạnh tanh, chỉ có trong đại sảnh có ánh nến, rất xa, còn có thể nhìn thấy ánh nến lay động.
Y hoảng sợ tới cực điểm, bên trong không một thanh âm, trừ phi là đã chết, nếu không sao lại không có một thanh âm?
Trong lúc y đang vội vã bước vào, chợt nghe một tiếng nói nhỏ:
“Tân đại ca, ngài hãy nếm thử rượu này, đây chính là Bách Hoa Tửu, loại rượu đặc biệt trong trang của chúng ta .”
“Hảo, hảo, phi thường ngon”. Một giọng thô to vọng từ trong đại sảnh ra.
Trấn Lan Ưng thật sự không giải thích được, đôi mày nhíu lại, có kẻ muốn huyết tẩy cả sơn trang, Võ Duyệt Dương như thế nào lại ngồi đây thưởng rượu?
Y vội vả rảo bước tiến vào, còn chưa vào tới đại sảnh đã ngửi thấy hương rượu nồng nàn, nồng đậm hương hoa, chỉ ngửi qua đã thấy toàn thân thư sướng, đến y là người không ham mê rượu, cũng cảm thấy hương vị loại rượu này thật là tốt.
Trấn Lan Ưng bước vào sảnh, thấy trong sảnh chỉ có Võ Duyệt Dương và một nam nhân to lớn, dũng mãnh đang ngồi đối diện, dưới ánh nến đỏ, hai má Võ Duyệt Dương hây hây hồng, hình như đã có chút say, hai mắt hắn mơ màng, con ngươi lưu động, hơn nữa khi nhìn thấy Trấn Lan Ưng bước vào, Võ Duyệt Dương đang nở ra nụ cười vô cùng mĩ lệ khiến cho Trấn Lan Ưng kinh ngạc một hồi.
Võ Duyệt Dương mỉm cười ngọt ngào khiến Trấn Lan Ưng không khỏi một trận đau đầu váng mắt, thiếu chút nữa không kiềm chế nổi cảm xúc.
Thật…Thật là khả ái quá đi! Võ Duyệt Dương so với đệ nhất mĩ nữa họ Hà trước đó còn muốn xinh đẹp vạn lần, đương nhiên so với Võ Duyệt Tâm thì hiện tại hắn còn xinh đẹp hơn trăm lần.
“Rượu này thật ngon, hơn nữa ngươi cũng thật đẹp”.
Vừa nói, nam nhân to lớn càng sán lại gần Võ Duyệt Dương, một tay y cầm chén rượu, còn một tay y muốn ôm lấy đôi vai gầy của Võ Duyệt Dương, nhìn thấy cảnh này Trấn Lan Ưng không hiểu sao cảm thấy sinh khí, tên này dựa vào cái gì dám chạm vào Võ Duyệt Dương? Y cất bước về phía trước gọi to: “Duyệt Dương”.
Võ Duyệt Dương lúc này đã say tới mức thân thể ngồi không vững, khiến cho tên nam nhân kia càng lộ ra vẻ mặt háo sắc, y hướng về phía Võ Duyệt Dương, ý đồ muốn liếm lên mặt hắn, việc này khiến Trấn Lan Ưng thấy bạo hỏa bộc phát, không nói nhiều lời, lập tức đá bay tên háo sắc kia bắn ra ngoài, tên sắc lang bị đá bay khỏi cửa chỉ kịp kêu đau một tiếng rồi xỉu.
“Ngươi…ngươi là giả, phải không?”, Võ Duyệt Dương chỉ tay về phía Trấn Lan Ưng, mềm nhẹ hỏi, giọng nói có chút ngọng nghịu, xem chừng hắn đã say lắm rồi.
“Cái gì là giả, là thực, ta nghe không hiểu”.
Y nâng cái kẻ đang trái ngã phải ngã kia lên, trong khi đó kẻ kia lập từng dồn trọng bộ trọng lượng cơ thể mình, vùi đầu vào ngực y, tay còn không ngừng sờ nắn tìm tòi: “Ngực ngươi…thật rắn chắc..”
Oa….! Thiếu chút nữa thôi là máu mũi của y phụt ra, y cố gắng tự đè mũi mình lại, bụng nghĩ thầm, chuyện gì thế này? Chỉ vì Võ Duyệt Dương rờ rẩm tí xíu mà khiến y phụt máu mũi ư? Việc này thật quá kì lạ, hắn cũng không có động cái gì a?
“Đi, ta đưa ngươi vào phòng nghỉ ngơi”.
Y đỡ hắn đi vào phòng, đôi tay mềm mại của Võ Duyệt Dương vẫn sờ loạn trước ngực y, hắn đặc biệt yêu thích mần sờ hai cái điểm nhỏ trên ngực của y, cảm thấy rất thú vị.
Máu mũi của Trấn Lan Ưng sắp phun trào tới nơi, chẳng lẽ là lộc nhung và hổ tiên (chỗ đó đó của hổ ạ ^.^) tới giờ phút này đột nhiên cùng phát huy tác dụng?
“Ngươi là giả, nhất định là giả…nếu thật sự là Trấn Lan Ưng sẽ không bao giờ quan tâm ta”.
Hắn vẻ mặt ai oán, môi dẩu ra nũng nịu, Trấn Lan Ưng trừng mắt nhìn ngây ngẩn vào đôi môi hồng của hắn, môi của hắn có màu đỏ tươi, đầy đặn và ướt át, dường như đang khẩn cầu người ta gặm nhấm.
Trấn Lan Ưng vội cảnh báo chính mình, người trước mắt y hiện tại là ác bà bà Võ Duyệt Dương, không phải là Võ Duyệt Tâm, y cư nhiên có thể nổi lên ham muốn?
Tuyệt đối không có khả năng, nhất định không có khả năng, y nỗ lực tự thuyết phục chính mình nghìn vạn lần không thể làm ra chuyện gì ngu xuẩn ô danh thiên cổ.
“Ngươi sờ thật chân thật…thật thoải mái”
Tay hắn sờ ngực y còn chưa đủ, hiện tại còn lần mò lên mặt y.
“Ngươi thật là anh tuấn…ngươi nếu muốn nữ nhân nào nhất định sẽ có nữ nhân đó…”.
Trấn Lan Ưng cho tới bây giờ chưa từng nghe Võ Duyệt Dương khen mình, thấy hắn khen y anh tuấn làm y cảm thấy thật sảng khoái, không kìm được nở nụ cười. Võ Duyệt Dương nín thở ngắm nhìn y cười.
“Ngươi là giả, thực sự là giả, nếu là thực sẽ không cười với ta như vậy”. Võ Duyệt Dương tâm tình xao động, nắm tay lại đánh nhẹ Trấn Lan Ưng vài cái, nhưng lại càng khiến y thấy hắn thật khả ái.
Y đưa hắn vào trong phòng, đỡ hắn nằm trên giường, sau khi thay hắn cỡi giầy, y định bụng rời đi, thật không ngờ Võ Duyệt Dương vội bắt lấy cánh tay y, vẻ mặt như muốn khóc: “Ngươi đừng đi, ở lại bên ta…ở lại bên ta”.
Trấn Lan Ưng thấy Võ Duyệt Dương thật giống một tiểu hài tử khả ái, bèn ngồi lại xuống giường, Võ Duyệt Dương vùi mặt vào lồng ngực Trấn Lan Ưng , nhẹ nhàng thở dốc, vị đạo ngòn ngọt trên cơ thể hắn tỏa ra, khiến cho Trấn Lan Ưng máu mũi muốn phun, hạ thân đau nhức. Tại sao mùi hương trên cơ thể Võ Duyệt Dương và Võ Duyệt Tâm lại giống nhau đến thế? Mùi hương này khiến y không thể khống chế được nữa, chầm chậm cúi xuống, Võ Duyệt Dương cũng run rẩy nhắm mắt đón nhận.
Đôi môi ngọt ngào khiến y điên cuồng, y mạnh mẽ đè Võ Duyệt Dương xuống giường, toàn bộ chiếm lấy cái miệng nhỏ xinh, điên cuồng gặm hút, Võ Duyệt Dương dưới sự nhiệt tình của y khe khẽ mở miệng rên rỉ thỏa mãn.
Hạ thân Trấn Lan Ưng hiện tại cường tráng, cương cứng vô cùng, bao nhiêu bổ thận tráng dương mấy ngày qua chăm chỉ hấp thụ thì hôm nay liền phát huy hết công dụng.
Y luống cuống tay chân vội vã giải khai y phục của Võ Duyệt Dương, ngực hắn bằng phẳng, nhưng nhũ tiêm béo nộn, vì gặp lạnh mà đứng lên thật khải ái đáng yêu, y cúi đầu gặm hút, liền nghe tiếng nức nở của Võ Duyệt Dương.
Máu mũi của hắn xông lên, đầu óc trống rỗng, hạ thân cương cứng, thống khổ vô cùng, thân thể trắng trẻo, mềm mại của Võ Duyệt Dương hiện ra trước mắt, môi hồng khẽ nhếch, mị nhãn như tơ, y liền gặm nhấm thân thể của Võ Duyệt Dương, chỉ lát sau liền nghe thấy Duyệt Dương rên rỉ:
“ Ư…Ưng…Lan Ưng…”
Thanh âm nức nở của hắn càng làm dục vọng của y tăng vọt, phân thân thô to của y đã lộ ra ngoài, y tách hai chân hắn, đưa ngón tay vào trừu sáp mật động, Võ Duyệt Dương thấp giọng khóc: “ Đau…đau quá….”
Y gấp gáp giống như kiến bò miệng chảo, phân thân thật sự muốn xâm nhập, thế nhưng Võ Duyệt Dương vẫn khóc lóc kêu đau, y chưa từng làm qua với nam nhân, nhưng y biết nếu gấp sẽ khiến Võ Duyệt Dương đau đớn khó chịu. Bởi vậy y cố kìm nén chạy đi tìm cao mỡ. Sau một hồi chạy quanh khắp Duyệt Dương sơn trang, y cũng tìm được thứ muốn tìm trong nhà bếp, liền gấp gáp trở về phòng, hoàn hảo không có ai ở sơn trang. Y vội vã lấy tay quét đầy cao mỡ, hướng tới bộ vị ẩn mật của Duyệt Dương.
“Còn đau không?”
Y dùng tay ra vào mật động, lưu luyến hôn lên đôi môi hơi khẽ mở kia, khiến cho nhưng tiếng rên rĩ của Võ Duyệt Dương hiện tại trở thành những tiếng rên khoan khoái, ngọt nị.
“Ư…thoải mái….A!! Nơi đó thật thoải mái…” Võ Duyệt Dương hầu như thở không nổi, mỗi lần ngón tay của Trấn Lan Ưng động vào cái điểm nhạy cảm đó, thân thể hắn lại một trận kinh luyện, thật sự không chịu nổi kích thích như vậy, nếu như không nhờ Trấn Lan Ưng chế trụ, hiện tại hắn đã nằm đổ gục trên giường.
“Là ở đây sao Duyệt Dương?” Trấn Lan Ưng tim đập liên hồi, thật không thể tưởng tượng được Võ Duyệt Dương lại có thể xinh đẹp mị nhân đến thế khi ở trên giường.
“Ân…”
Y tăng lực ngón tay ấn vào cái điểm mẫn cảm kia một chút, khiến Duyệt Dương rên rỉ càng lợi hại, lưng hư nhuyễn mềm mại, đôi tay bám trụ lấy cổ y, bày ra khuôn mặt nũng nịu cầu xin: “Cầu…cầu ngươi…van cầu ngươi .”
Nhìn khuôn mặt khả ái đáng yêu của Duyệt Dương, Trấn Lan Ưng kềm lòng không nổi, vội vã kéo mở hai chân của Võ Duyệt Dương ra, rồi đưa hung khí thô to của y vào nơi tư mật mềm mại kia của Duyệt Dương.
Trấn Lan Ưng sảng khoái hét lên một tiếng, thiếu chút nữa là tiết ra, nơi đó của Duyệt Dương ôm ấp, âu yếm y.
“Hôn ta…”
Giương đôi mắt mọng nước, Võ Duyệt Dương lúc này cầu y hôn, Trấn Lan Ưng lập tức đem môi mình áp lấy môi hắn, ra sức gặm mút đầu lưỡi thơm ngọt, miệng hắn mang theo mùi thơm và vị ngọt nồng của rượu, khiến y sảng khoái tới điên cuồng.
Trấn Lan Ưng vừa khẽ động thắt lưng vừa tiếp tục âu yếm Võ Duyệt Dương, Võ Duyệt Dương thở gấp, đôi tay choàng ra sau lưng y, đôi chân giang mở vòng ôm lấy eo y, như thể hiện mong muốn tỏa trụ, không để y ly khai.
Nơi mềm mại ấm áp đó chăm chú bao trụ lấy y, trên lưng y tầng tầng mồ hôi, y lại thêm lần nữa hấp duyện hương vị ngọt ngào nơi miệng Võ Duyệt Dương, khiến nơi tư mật mềm mại kia của hắn co rút càng thêm lợi hại, mỗi lần co rút Võ Duyệt Dương lại thấp giọng nức nở, một viên ngọc lệ to tròn rơi xuống, thấm ướt gối, Trấn Lan Ưng sảng khoái tới choáng váng.
“Thật sáng khoái…đừng …đừng rời đi…hãy ở lại bên trong ta.”
Võ Duyệt Dương ghé gần tai y nức nở, khiến y gia tăng tốc độ, đâm vào càng sâu, thanh âm nức nở của Võ Duyệt Dương càng lúc càng lớn, móng tay hắn cắm sâu vào lưng y, toàn thân run lên, y thô rống một tiếng, toàn bộ tinh hoa nam tính tiết ra tại cái nơi mềm mại kia, toàn thân sảng khoái tới mức một chút khí lực cũng không còn.
Y vẫn nằm trên người Võ Duyệt Dương, đôi tay hắn vẫn ôm lấy cổ y, đôi mắt hắn nhòa lệ nhưng miệng hắn nở rộ lên nụ cười thỏa mãn, khả ái đáng yêu, Trấn Lan Ưng rên rỉ một tiếng, sao hắn có thể khả ái tới vậy làm hại y hạ thân lại đau nhức đứng lên, mấy ngày trước bồi bổ thật nhiều bộ thận tráng dương, khiến y không ngừng rong ruổi trong cơ thể Võ Duyệt Dương, xem chừng đêm nay y phải chiến đấu không ngừng, hiện phân thân của y nằm trong cơ thể hắn lại tiếp tục cường ngạnh, khiến đôi mắt Võ Duyệt Dương trừng lớn, khuôn mặt thon nhỏ đỏ bừng, chân khẽ nâng lên ôm trụ eo y.
Nhận được ám hiệu ngầm chấp nhận, Trấn Lan Ưng tiếp tục động thân, hai người lại trằn trọc rên rỉ .
Hừng đông, Trấn Lan Ưng tỉnh dậy, y cảm thấy vô cùng hối hận, trong khắp thiên hạ này, tất thảy nữ nhân y đều có thể chạm, tất thảy nam nhân y đều có thể thượng, nhưng tuyệt đối không thể động vào Võ Duyệt Dương.
Y và hắn đều khỏa thân cùng ngủ, không khí tràn ngập vị đạo hoan ái tối qua, vừa nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Võ Duyệt Dương, bản năng tiểu thiếp sợ bà cả của y lập tức trỗi dậy (=.=), khiến y sợ tới mức lăn xuống giường.
Y vội vã mặc y phục, lúc này Võ Duyệt Dương đã tỉnh lại, nhẹ nhàng động thân thể ngồi dậy, nơi giữa hai chân hắn đau tới vô pháp di động, nhắc cho hắn biết rằng sự việc đêm qua không phải vì hắn say rượu mà nằm mơ, bọn hắn thực sự đã làm, hơn nữa còn vô cùng kịch liệt, hơn nữa nơi tư mật kia còn lưu lại chứng cứ do Trấn Lan Ưng để lại.
“Sớm….sớm a”
Trấn Lan Ưng đã mặc xong y phục, hiện đang ấp a ấp úng, chỉ cần nhìn thấy biểu tình này của y, hắn lập tức biết được hiện y đang vô cùng hối hận chuyện đã làm tối hôm qua, trong lòng y bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở, thế nhưng ngoài mặt lại không chút kém cạnh, hắn cố kìm nén quay mặt đi chỗ khác, cảm thấy vô cùng nhục nhã và tức giận, tại sao hắn lại có thể tự rước lấy nhục như vậy chứ?
“Ta nghe nói có người muốn huyết tẩy Duyệt Dương sơn trang, bởi vậy mới…ta tới đây liền thấy hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra”.
Võ Duyệt Dương cố bày ra sắc mặt lạnh băng, nói: “Không có việc gì, người nọ họ Tân, ta hảo lễ tương đãi, chúng ta hóa thù thành bạn, cùng uống rượu tâm giao, bởi vậy nên không có chuyện gì xảy ra”.
“Vậy…Thật ..thật may là không có chuyện gì, ta….ta đi!” Y lắp bắp nói, vô cùng sợ hãi Võ Duyệt Dương nhắc tới chuyện tối qua.
Võ Duyệt Dương khổ sở trong lòng, không muốn khơi lại chuyện tối qua, cũng không có mặt mũi nào mà khơi lại, tuy rằng hắn không hoàn toàn nhớ kỹ chuyện tối qua, thế nhưng hắn vẫn nhớ nhũng cử chỉ âu yếm, những nụ hôn nồng nhiệt giữa hắn và Trấn Lan Ưng, hắn hành động thất thố như tối qua, một phần vì rượu nhưng nguyên nhân chính là hắn nhớ thương Trấn Lan Ưng, thế nhưng Trấn Lan Ưng lại hoàn toàn không có tâm tình nhớ thương giống như hắn, y chưa từng có ý với hắn.
“Vậy…không tiễn”. Hắn quyết tâm không quay đầu nhìn Trấn Lan Ưng , trái tim đã sớm bị tổn thương, đau đớn.
Trấn Lan Ưng bước ra cửa, tên nam nhân hôm qua bị y đá ra ngoài hiện đã không thấy, y lên ngựa khởi hành về Thiên Ưng Bảo, có điều việc tối qua khiến lương tâm y bất an.
Y không quay về Thiên Ưng Bảo mà đi tới nhà hảo bằng hữu của y, Cổ Vệ, Cổ Vệ biết y tới, đi gấp ra cửa đón, tiếng nói sang sảng vọng ra:
“Ưng ca, ngọn gió nào mang ngươi tới đây? Mau vào trong ngồi”.
“A Vệ, ta hôm nay có việc muốn bàn với ngươi, là chuyện nữ nhi”. Sau khi uống cạn mấy chén rượu, Trấn Lan Ưng càng nghĩ càng thấy sai, tối qua Võ Duyệt Dương say rượu tới không biết gì, phân không rõ phải trái, còn y một giọt rượu cũng không uống, thần trí vô cùng tính táo, thế nhưng lại làm ra cái loại sự tình này? Hơn nữa làm xong rồi lại vội vã chạy trốn, như vậy sao đáng mặt nam nhi?
Vừa nghe có chuyện muốn bàn, lại liên quan tới nữ nhi, Cổ vệ vội vàng mới thêm mấy bằng hữu gần đó nữa tới, mọi người vừa ngồi uống rượu vừa nhìn Trấn Lan Ưng hiện đang ảo não suy nghĩ, lông mày cau lại.
“Rốt cục là có chuyện gì, Ưng ca?”
Mọi người đều bày ra bộ dạng chuẩn bị xem náo nhiệt, dù sao Trấn Lan Ưng vẫn luôn là nhân vật anh tuấn tiêu sái, võ công cao cường, luôn thay mặt võ lâm diệt trừ ác tặc, đây chính là nam nhân mà tất thảy cô nương trong thiên hạ đều mong ước, sao lại có nữ nhân làm y phiền lòng? Điều kì lạ này khiến mọi người đều cố gắng vểnh tai nghe kể, hy vọng chuyện thật là chấn động, có như vậy nghe mới đã nghiền.