Ác Bá

Cường Tử so sánh kỹ càng tâm pháp Cách đấu kỹ và khẩu quyết Ngô lão phu tử dạy trong đầu của mình, nhận thấy không hề có một chỗ nào liên quan với nhau. Hai loại tâm pháp này, một loại giống như lửa nóng, một loại khác giống như nước đá, căn bản là hai thái cực khác nhau, tồn tại hoàn toàn đối ngược nhau.

Cường Tử nghĩ đến mức đau đầu mã vẫn suy nghĩ không rõ tại sao lại có việc như thế. Dù rằng võ thuật bác đại tinh thâm, nhưng tục ngữ cũng từng nói, vạn lần đổi thay vẫn không khác lúc đầu, tại sao lại có phương thức tu luyện hoàn toàn trái ngược như vậy?

Nghĩ cũng nghĩ không thông, vì thế dứt khoát không suy nghĩ nữa. Cường Tử khoanh chân ngồi trên giường, nhắm mắt ngưng thần, bắt đầu tu luyện tâm pháp Ngô lão gia tử dạy hắn. Hắn ngồi qua bốn tiếng, Tiêu Lôi vào phòng gọi hắn xuống ăn cơm tối, thấy Cường Tử như lão tăng nhập định nên cũng không quấy rầy hắn.

Mười giờ tối, Cường Tử tỉnh lại từ trong tu luyện. Cảm giác toàn thân đau rát dữ dội, lồng ngực của hắn bị chèn ép rất khó chịu. Hắn bước xuống giường, duỗi lưng, sau đó nấc cụt một cái luồng hơi thở hết sức hôi tanh từ trong miệng thổi ra ngoài, mùi vị rất khó ngửi.

Cường Tử chấn động, tự nhủ lẽ nào tâm pháp này luyện ngược rồi? Sao mùi hôi thối lại phát ra từ phía trện?

Cùng lúc với duỗi người, xương cốt toàn thân Cường Tử kêu lên răng rắc, giống như đậu hủ chiên giòn vậy.Thậm chí hắn có thể cảm giác thân hình của mình đã cao lên trong nháy mắt, sức khỏe tăng lên. Vung vẩy hai cánh tay, cánh tay gãy dường như không còn cảm thấy đau đớn gì nữa, cảm giác này thực sự quá mức thần kỳ.

Cường Tử đánh vun vút vài chiêu Hình Ý quyền, mấy chỗ trong quyền pháp vốn dĩ không hiểu rõ lắm bất ngờ tự nhiên theo đó mà dung nạp quán thông hết thảy. Một lần luyện quyền, rốt cuộc Cường Tử cũng hiểu rõ bộ tâm pháp này của Ngô lão gia tử quý giá đến mức nào.

Đánh xong một lượt quyền pháp Cường Tử vui mừng khôn xiết.

Trước khi sắp đi ra Ngô lão gia tử cố tình để nửa bao thuốc lá Trung Hoa lên mặt bàn, Cường Tử sau khi nhìn thấy cười cười như suy nghĩ điều gì đó, hắn châm một điếu hít một hơi thật sâu.

Hắn ngồi trên ghế, cẩn thận nhớ lại quãng thời gian sau khi rời khỏi quán ăn Cật Hát Đổ, mạo hiểm, kích thích không nói ra thành lời được, người có vận may đến mức trời hờn, người giận, rất nhiều việc nghĩ cũng không dám nghĩ tới đều trở thành hiện thực.

Hiện tại trên người Cường Tử có không ít bảo bối, đầu tiên chưa nói đến người ngoài hành tinh ma quỷ kia để lại hai luồng thông tin trong đầu cho hắn. Một luồng là tâm pháp Cách đấu thuật, một luồng là về mặt khoa học kỹ thuật. Cho dù là về mặt võ thuật cũng đã có ba thứ vô cùng tốt.

Một là Bách biến thần hành, Cường Tử thích nhất là cái này.

Hai là Hình Ý quyền,Cường Tử luyện tập khắc khổ nhất.

Ba là tâm pháp mà lão Ngô hôm nay dạy, mặc dù không biết tên bộ tâm pháp này gọi là gì nhưng rõ ràng là thần kỳ nhất trong tất cả võ thuật tâm pháp mà Cường Tử được tiếp xúc. Bản thân tâm pháp này không có bất kỳ sức tấn công gì, bởi vì tâm pháp không bao gồm chiêu số và cách chỉ dẫn đường lối võ công, chỉ là một loại pháp môn toạ thiền để tu hành.

Tâm pháp này dường như rất giống với một loại chất hoà tan, liên kết rất nhiều chỗ không trôi chảy, không thông thuận của Bách biến thần hành, còn cả Hình Ý quyền trở nên thuận lợi hơn. Thậm chí, trong đầu Cường Tử đã hiện ra bộ số võ thuật tổng hợp của Bách biến thần hành và Hình Ý quyền, quả thực là như cá gặp nước vậy. Nhưng không biết tại sao, Cách đấu thuật của người ngoài hành tinh dường như rất mâu thuẫn với tâm pháp của Ngô lão gia tử dạy, không thể dung hòa nổi.

Hút hết một điếu thuốc, Cường Tử cảm giác đói bụng.

Xuống lầu tìm chút gì ăn, sau khi quay về phòng rõ ràng Cường Tử không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào, vì thế hắn lại ngồi xếp bằng để luyện tâm pháp.

Bốn giờ sáng sớm ngày hôm sau Cường Tử mở to hai mắt. Hắn há miệng thổi ra một luồng khí ứ đọng trong ngực hết sức hôi tanh, cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng, còn thoải mái hơn được ngủ một giấc.

Cường Tử xuống giường vận đồng gân cốt, toàn thân kêu một tiếng giòn vang, khớp xương dường như cũng được mở rộng ra. Hắn cảm giác cuộc sống mười bảy năm qua của mình chưa bao giờ thoải mái như vậy.

Lúc Cường Tử xuống lầu, Chu Bách Tước đã đợi trong sân, vẫn là quan cảnh như bình thường không khiến người ta bất ngờ. Cường Tử đến bên cạnh Chu Bách Tước, gãi đầu gọi Chu thúc. Chu Bách Tước quay đầu cười với hắn, anh ta rất ít cười, dường như Cường Tử chưa bao giờ nhìn thấy. Cho nên, nụ cười này như hương vị của một tác phẩm nghệ thuật suất sắc.

- Cảm thấy đỡ hơn chưa?

Chu Bách Tước hỏi.

Cường Tử nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Đỡ nhiều rồi, tâm pháp của Ngô lão phu tử quả nhiên là thần kỳ. A, đúng rồi, ông ấy nhận con làm đồ đệ rồi.
Cường Tử nói xong thoáng quan sát sắc mặt của Chu Bách Tước. Hắn sợ làm cho anh ta không vui, kẻ kia dường như không chê trách gì cả, vẻ mặt vẫn tỉnh bơ như không.

Chu Bách Tước chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
- Theo như cũ, trước là luyện nín thở , sau là Bách biến thần hành.
Cường Tử tiếp lời:
- Cuối cùng là Hình Ý quyền.
Chu Bách Tước lắc đầu nói:
- Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dạy cậu Bát Cực quyền!

Nín thở hiện tại của Cường Tử đã có trình độ nhất định rồi, trên cơ bản đã có thể đạt đến hai phút rưỡi. Đừng có coi thường hai phút rưỡi này, nghe nói vận động viên bơi lội giỏi nhất trên thế giới nín thở lâu nhất mới có được thành tích này. Chưa từng nghe nói đến người nào đạt đến ba phút. Nhưng Chu Bách Tước nói trên giang hồ có một loại công phu tên là Quy Tức. sau khi luyện thành công có thể dễ dàng nín thở từ ba đến năm tiếng đồng hồ.

Cường Tử xì mũi coi thường, hắn không tin.

Nín thở ba đến năm tiếng đồng hồ? Siêu nhân cũng chỉ qua được mười phút đã không còn sức lực, huống chi là người thường? Nhưng Cường Tử nghĩ có phải như Siêu Nhân mặc quần sịp ở bên ngoài, có phải là đã giải quyết được vấn đề hay không?

Luyện nín thở được nửa tiếng đồng hồ, Cường Tử nâng cao được một chút, một lần dài nhất có thể nín thở được hai phút ba mươi lăm giây, dù chỉ tăng được năm giây nhưng cũng đã là tiến bộ lớn nhất trong nửa tháng nay rồi.

Tòa nhà quốc tế Đông Đỉnh ở trung tâm thành phố, là một tòa kiến trúc cao nhất thành phố, toà nhà sáu mươi tầng ở thành phố lớn thuộc tầm cỡ quốc tế cũng chưa coi vào đâu, nhưng trong thành phố này đã là một kiến trúc tiêu chuẩn.

Lối kiến trúc của quốc tế Đông Đỉnh…(Xin lỗi tôi chưa học qua thiết kế xây dựng) được rồi, tôi không biết là lối kiến trúc gì. Nhưng nhìn bề ngoài rất huy hoàng, rất khí thế, rất vững chãi.

Trên danh nghĩa là thành phố mới phát triển, là một công ty đứng thứ năm trăm trên thế giới, có hơn một trăm công ty lớn nhỏ ở thành phố này. Mà ở trong tòa cao ốc Đông Đỉnh Quốc Tế này, ít nhất cũng có năm mươi văn phòng công ty quy mô to lớn.

Nói cách khác, mặc kệ là nói đế kiến trúc hay là vị thế kinh tế, tòa nhà Đông Đỉnh Quốc Tế chiếm vị trí vô cùng quan trọng ở thành phố này, xứng danh là toà nhà đứng đầu.

Trong một văn phòng rất thông thường ở tầng thứ ba mươi ba của tòa nhà quốc tế Đông Đỉnh Quốc Tế có tiếng rít gào vọng ra ngoài.

- Chúng mày là phế vật! Còn muốn tao dạy chúng mày làm sao nữa hả? Thất bại hết lần này đến lần khác, chi bằng chúng mày đi tìm cái chết cho xong!

Mấy người quay lại nhìn người đàn ông với ánh mắt căm hận, họ khúm núm thở ngay cả cũng không dám thở mạnh, chỉ cúi đầu nghe. Người đàn ông trung niên cao khoảng một mết tám, rất khôi ngô. Nhìn dáng vẻ của gã cũng rất thô bạo, thuộc về loại người trong thì có vẻ thô kệch nhưng lại có thể cảm giác được con người từng trải qua thăng trầm của gã.

Một người như vậy, hiện tại bị chọc tức đến mặt mũi đỏ bừng, mắt trợn tròn, rõ ràng là cơn lửa giận đến lúc không thể không trút hết ra ngoài.

Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh bàn làm việc, ném một phần tài liệu nặng nề trong tay lên bàn.

- Mấy hôm nữa ông chủ quay về, nhiệm vụ này là đích thân ông chủ tiếp nhận, chúng mày năm lần bảy lượt xôi hỏng bỏng không, ông chủ trở về rồi bảo tao phải nói sao?

Người đàn ông trung niên tức giận xoay người, chỉ vào một tấm ảnh trên bàn quát:
- Một thương nhân không có thân phận gì, một đứa trẻ mông rửa chưa sạch, mấy tháng rồi mà chúng mày không làm được gì! Còn mặt mũi sống tiếp sao?

Một cậu thanh niên trẻ tuổi mặc áo vét cúi đầu nhẹ nhàng giải thích:
- Trưởng phòng Chung, chuyện không đơn giản như ông nghĩ đâu, tôi đã báo cáo cho ông rồi. Thân phận người thương nhân kia rất sâu dày, không dễ dàng ra tay. Bên cạnh y có không ít cao thủ, chúng tôi ra tay mấy lần đều thất bại. Còn đứa trẻ kia, bên cạnh nó cũng có cao thủ bảo vệ, thực sự rất khó giải quyết.

Người đàn ông trung niên quay lại đá một cước vào bụng người thanh niên kia.

- Mẹ kiếp còn tranh luận à?

Người thanh niên cúi gập người lại, ôm bụng không dám nói gì nữa.

Người đàn ông trung niên hét lên:
- Tao không cần biết nguyên nhân là gì, bốn ngày nữa ông chủ sẽ quay về, trước lúc ông ấy quay về chúng mày phải làm xong chuyện, nếu không tao sẽ xử lý chúng mày.

Mấy người vội vàng gật đầu, người đàn ông trung niên gầm lên cuốn xéo! Mấy người kia như được đại xá lui ra khỏi phòng. Người thanh niên bị đánh đau ôm lấy bụng, lết từng bước đi ra ngoài có vẻ khó khăn nhưng không có một ai dìu.

Đây là một văn phòng làm việc rất bình thường trong tòa nhà Đông Đinh Quốc Tế, chẳng có gì đáng chú ý.

Trên tấm biển bằng đồng gắn ở cửa văn phòng có khắc một hàng chữ.

Văn Phòng Trinh Thám Chung Cực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui