Lại một ngày mới, chưa tới sáu giờ, cuộc sống vẫn còn bị nhấn chìm trong giấc ngủ nhưng Khương Minh Hi lại một lần nữa vác ba lô to tướng trên lưng bỏ chạy. Chỉ là lần này cô không bỏ rơi Lục Hạo Doãn.
- Sao em cứ phải mang ba lô to bự như thế?
Nhìn thân hình mảnh khảnh vác chiếc ba lô to cộ, Lục Hạo Doãn nhíu mày. Tại sao cô không thể chăm sóc tử tế bản thân chứ?
Chưa đến một phút, chiếc ba lô trên lưng Khương Minh Hi đã chuyển lên người Lục Hạo Doãn, cô nũng nịu nói:
- Từ bé đến giờ em có thói quen cái gì cũng nhét vào, bỏ đồ cho phồng lên thì thôi, chỉ sợ không đủ dùng, như đô rê mon chẳng hạn, ba lô lớn này mới thỏa mãn nhu cầu của em.
- Nhưng như vậy là làm hại bờ vai nhỏ nhắn xin xắn kia, túi nhỏ là đủ rồi.
- Em cũng thích túi nhỏ, nhưng mà ba lô to cảm thấy vẫn hay hơn.
Nếu cô ở thêm một tháng chắc chắn mẹ cô sẽ điên lên sẽ tống cổ cả cô cùng hành lí ra ngoài, nếu là hòm đồ thì rất khó coi, ba lô sẽ ít bị nhòm ngó mà còn mang được nhiều đồ.
- Nhạc phụ, nhạc mẫu đã dậy chưa?
- Bình thường sáu giờ họ mới dậy, nếu trời lạnh thì muộn hơn một chút, nhưng chắc chắn là không quá bảy giờ, cha mẹ phải đi chợ, lấy thịt bò để bán.
Sinh hoạt của cha mẹ cô đã nắm rõ suốt mấy chục năm, hiển nhiên cô hiểu rõ lịch sinh hoạt của cha mẹ mình.
- Em gọi điện báo để cha mẹ biết chúng ta ra ngoài, tối muộn mới về đi.
Cô trừng mắt nhìn hắn tựa như thấy người ngoài hành tinh:
- Anh đùa à, lại muốn hành hạ lỗ tai em sao? Vất cả lắm mới chạy ra đến đây, làm sao có thể đưa đầu vào lưới chứ?
Với mẹ cô, tối qua răn dạy như vậy vẫn chưa đủ. Sáng nay nhất định bà sẽ lợi dụng lúc rảnh rỗi mà cằn nhằn thêm một trận, nếu vậy cô chỉ còn biết quỳ xuống van xin, nước mắt như mưa mới khiến bà hài lòng.
- Mẹ cũng sẽ không mắng em qua điện thoại đâu.
- Nhầm, anh chả hiểu gì cả, mẹ còn chưa xả hết cơn tức thì không thể nào bỏ qua cho em! Anh yên tâm, họ sẽ không lo lắng về hai chúng ta, mẹ nhất định sẽ đoán ra em đi lánh nạn.
Nói xong cô liền ôm bụng tỏ vẻ đáng thương:
- Em đói rồi, nếu không ăn sáng thì chẳng còn sức nữa, anh cõng em nhá.
- Anh biết, giờ chúng ta đi ăn sáng nào.
Điểm tâm vẫn là sandwich cùng một ly cà phê không có gì đặc biệt, Khương Minh Hi giải quyết phần của mình xong nhưng Lục Hạo Doãn vẫn chậm rãi thưởng thức phần cơm bò bít tết của mình.
Cô không hứng thú với báo chí, đương nhiên chỉ còn biết nhìn hắn. Mặc dù ở nơi đông đúc có chút hỗn loạn nhưng vẻ ưu nhã của hắn vẫn không giảm đi chút nào.
Không hiểu sao lúc đó cô lại coi hắn là kẻ biến thái khoác trên mình tấm da dê cơ chứ? Khẳng định thế giới này chẳng còn ai mắt kém như cô, lại coi hắn thành công tử ăn chơi trác táng. Nhưng nói thì nói. Quyết định chuyện chung thân đại sự của mình cũng không phải người bình thường làm được, rốt cục hắn là người đàn ông thế nào?
- Nếu em tiếp tục nhìn anh như vậy thì anh sẽ liều mạng kéo em về nhà.
Hắn cười ha hả nhìn cô, dục vọng trỗi dậy chỉ muốn kéo cô vào mà ân ái một phen.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn khiến khuôn mặt cô đỏ hồng, trừng mắt nói:
- Em thấy miệng lưỡi anh thật xấu xa!
- Em tưởng anh nói chơi à?
Giọng hắn trở trầm xuống khiến cô cảm thấy sởn gai ốc.
- Anh nói thật, ánh mắt của em khiến thân thể anh muốn phát hỏa rồi đấy.
- Không thèm quan tâm tới anh nữa.
Cô xấu hổ chạy ra ngoài khiến hắn cũng phải vội vã đuổi theo.
Tựa như một cặp tình nhân, hai người tay trong tay rảo bước trên đường, cảm giác ngọt ngào tràn ngập tâm hồn, cả hai đi như không có mục đích, thấy đồ ngon thì dừng lại ăn, no rồi lại đi.
- Em muốn ăn kem.
Hai người dừng lại trước cửa hàng tạp hóa, Khương Minh Hi lại ngứa ngáy.
- Anh muốn ăn không… lại lắc đầu rồi, chưa thấy ai kén ăn như anh đấy, đúng là không có duyên ăn uống! Được rồi, không ép anh, ở đây chờ em vào mua.
Sao lại có người như thế chứ? Rõ ràng là mình thèm ăn không nhịn được, vậy mà còn ngại đối phương kén chọn.
Nhanh chân bước vào cửa hàng, cô chạy tới cạnh tủ kem. Kem ốc quế, kem sữa dừa, kem sô cô la… thật đa dạng, khó mà lựa chọn, nhưng con gái cuối cùng vẫn không tránh nổi sức hấp dẫn của sô cô la.
Tính tiền rời khỏi cửa hàng, Lục Hạo Doãn không thấy đâu, cô cảm thấy hoang mang. Người này đi đâu rồi?
Đúng lúc này phía trước truyền tới tiếng huyên náo, một đám người đang bu lại xem náo nhiệt, không hiểu vì sao cô cảm thấy lo sợ.
- Tiên sinh, anh có sao không?
Đám người xúm lại bàn tán.
Hô hấp tựa như bị nghẽn lại, chiếc kem trên tay cũng rơi xuống, nào lảo đảo bước qua, chen vào đám người, dự cảm không tốt quả nhiên đã thành sự thực, đối tượng đám người vây quanh đúng là Lục Hạo Doãn, nhưng không hề có cảnh hắn nằm trên vũng máu mà là đang ngồi dưới đất, nở nụ cười tươi roi rói khoe má lúm đồng tiền.
Khương Minh Hi vội ôm lấy hắn, cảm giác hoảng sợ tràn ngập tâm trí, nước mắt tuôn như mưa. Làm người ta sợ chết khiếp, cô còn tưởng hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.
- Bà xã, anh không sao đâu.
Lục Hạo Doãn nhíu mày, bởi Khương Minh Hi vô tình đè lên vết thương, cảm giác đau đớn truyền tới rất rõ ràng, chỉ là thân thể mềm mại nằm trong lòng làm sao mà bỏ qua được.
- Tiên sinh, vô cùng cảm ơn ngài…tiểu Tuấn, còn không mau cảm ơn chú đi.
Một người phụ nữ ấn đầu đứa con trai chưa tới bảy tuổi xuống, thằng bé vẫn còn sợ hãi, run rẩy nói:
- Cám ơn chú!
- Không sao cả, sau này phải cẩn thận, chơi bóng trên đường rất nguy hiểm.
Hắn xoa đầu đứa bé cười hiền hòa, bộ dáng này thực sự lôi cuốn với các chị em. Tại sao lại có người đàn ông đáng yêu đến thế chứ? Nhưng người con gái trong lòng hắn vẫn chưa hết kích động.
- Cô bé ngốc, đừng khóc, ổn cả rồi.
Hắn lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Khiến cô lo lắng mà rơi lệ thì chút thương tích này vô cùng đáng giá.
- Anh là đồ xấu xa, tại sao lại dọa người ta như thế chứ?
Cô càng khóc to hơn, hù cô sợ hết cả hồn!
Hắn vội vàng xin lỗi đủ điều:
- Lần sau tuyệt đối sẽ không dám nữa.
Hắn nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Người chung quanh cũng dần tản đi dành không gian riêng cho cặp tình nhân, một lúc sau, cô cô ngốc nghếch kia mới kịp phản ứng, vội vã kiểm tra vết thương của hắn, phát hiện tay áo cùng đầu gối của hắn trầy xước đã thấm đẫm máu.
Cô hoảng hốt nói:
- Làm sao bây giờ? Chảy máu rồi.
- Không sao đâu, xước ngoài da thôi.
Cô bắt hắn chờ một chút, chuẩn bị lấy điện thoại gọi cha mang xe tới đón, mặc dù xe không có gì đặc biệt nhưng lúc này lại có tác dụng, nhưng chưa kịp gọi thì hắn đã ngăn lại, hắn chứng minh mình có thể tự đi được, không cần phải kinh động tới người ở nhà.
- Nơi này khá xa nhà em.
Cô cảm thấy giới tính của hai người nên đổi cho nhau mới đúng, hắn cẩn thận, chu đáo như con gái, còn cô thì bộp chộp chẳng khác gì con trai cả.
- Không việc gì, chúng ta đi dạo luôn thể.
Về đến nhà, cả hai không muốn kinh động tới cha mẹ đang chuẩn bị buôn bán nên lặng lẽ về phòng.
Cô ngồi trên giường chăm sóc vết thương cho hắn, lúc này cô nghịch ngợm như trẻ con vậy.
- Hôm nay anh về Đài Bắc đi, đừng ở lại đây chọc tức em.
- Nhưng mà lúc này anh rất vui, còn muốn ở thêm vài ngày rồi mới về.
Cảm giác này thực sự rất kì quái, hắn chưa từng yêu ai đến vậy, mặc kệ cô làm gì hắn cũng không tức giận, mặc kệ cho cô khuấy động nhịp sống của mình, hắn vẫn không thèm quan tâm.
Nếu giờ cô quyết định cùng hắn về Đài Bắc thì hắn sẽ kiên trì ở lại thêm vài ngày, trực giác cho hắn biết, nếu không ở cùng cô vài ngày thì không thể đả thông tư tưởng cô bé này được.
Đương nhiên việc hắn mượn rượu tỏ lòng nhất định sẽ khiến cô thương tâm, mặc dù đó là muốn cô làm rõ thủ đoạn nhưng việc cô bị ấm ức vẫn là sự thực.
- Em bảo anh về thì lo mà về đi. Tại sao nói cứ như gió thoảng qua tai thế?
Nếu hôm nay hắn về Đài Bắc làm việc thì cũng không xảy ra việc ngoài ý muốn, may mắn chỉ là trầy xước, nếu không cô sẽ hận mình đến chết.
Kéo cô lại trán hai người chạm vào nhau, hắn khẽ thì thầm:
- Nếu em bảo anh yêu em, nhất định anh sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
- Miệng lưỡi anh thật bại hoại.
Cô thẹn thùng vân vê ngón tay.
Đúng lúc này tiếng chuông vang lên, hắn cầm điện thoại, công ty gọi tới, tám phần là A Hách, thằng nhóc này không để hắn yên được một lúc.
- Anh nghe điện thoại, là công ty gọi.
Hắn bắt máy, quả nhiên là Lý Nguyên Hách, nghe xong liền đứng ngồi không yên.
Im lặng nhìn hắn, cô lặng lẽ thu dọn bông băng rồi ra ngoài. Hắn đã vì cô mà bỏ bê công việc đến đây, cô cũng không thể làm ảnh hưởng đến công tác của hắn.
Ở ngoài cửa, len lén nhìn hắn ngồi trên giường, bút liên tục gõ trên điện thoại, Khương Minh Hi vừa cảm thán vừa mỉm cười.
Cuối cùng cô đã thấy được sự bận rộn của hấn, từ khi nhận điện thoại đến giờ hắn chưa hề có cơ hội thở sâu một hơi.
Cô mang trà cùng điểm tâm tới nhưng hắn vẫn không có thời gian nhìn cô một chút.
Cô cảm thấy tò mò liền lắng nghe nội dung điện thoại, nhưng cô chẳng hiểu gì cả, cuối cùng đành nhường lại không gian cho hắn, cứ đứng ở đây cô cũng cảm thấy buồn bực.
Thấy hắn như vậy cô cũng cảm thấy thương tâm, nếu không yêu cô hắn sẽ chẳng ở đây, cô có nên về cùng hắn không?
- Đó là chồng cô, tại sao cô lại phải rình trộm ở đây?
Khương mẫu ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô cảm thán, trước đó không lâu cô vẫn muốn trốn mẹ mình. Nhưng có câu việc gì đến sẽ phải đến. Đúng vậy, đón nhận còn hơn là giãy chết, tốt nhất là nên dũng cảm nghênh đón.
- Mẹ, cần phải dùng từ cho đúng, còn có rình trộm đâu? Là nhìn một cách quang minh chính đại.
- Con bé này còn dẻo mồm nữa cơ à?
Khương mẫu nói.
- Mẹ, tại sao người lại bỏ cha ở dưới lầu thế? Một mình cha sẽ rất bận rộn đấy.
- Nếu bận quá thì bố chị sẽ gọi tôi, không cần chị phải lo.
Khương mẫu hung hăng cốc đầu cô, không dạy dỗ là cảm thấy khó chịu.
- Chị đừng chuyển đề tài, rốt cục chị muốn biểu diễn cái gì ở đây? Rõ ràng là chị không biết tốt xấu. Tìm đâu ra người đàn ông tốt như thế chứ? Người ta tự mình đến đón, vì cái gì mà chị còn ở đây. Tại sao lại hờn dỗi không chịu về nhà?
Cô tỏ vẻ đáng thương, thói quen của mẹ thực không tốt, nói là được rồi, tại sao tay vẫn không yên chứ? Chả lẽ mình không phải con ruột hay sao?
- Mẹ, vì sao tay mẹ cứ phải giơ lên như thế chứ?
- Hạnh phúc của con gái tôi phải xem sắc mặt con rể, đương nhiên tôi phải đứng về phía con rể của tôi rồi.
Đạo lí này cô không có cách nào phản bác. Nhưng cô vẫn cứng đầu:
- Cha mẹ phải ủng hộ con mình vô điều kiện.
- Tôi không ủng hộ chị sao?
Khương mẫu lại vồ đầu cô:
- Tôi còn không hiểu chị nghĩ gì trong lòng à? Kỳ thực trong lòng chỉ hận không thể mau chóng cùng con rể của tôi về Đài Bắc, cho nên là mẹ, tôi ủng hộ cả chân lẫn tay cho chị quay về, không muốn chị ở lại đây phá thối.
- Mẹ lại chọc con rồi, con nào có hận không thể về Đài Bắc với hắn chứ?
Cô vẫn cứng đầu.
- Con bé này thực vô sỉ, mẹ chị bắt đầu ngứa tay rồi đấy, còn nữa, hai mắt chị không mở to ra mà nhìn chồng mình đi, nếu hắn bỏ chị lại mà về Đài Bắc một mình thì rõ, chẳng phải lại rúc trong chăn khóc trộm sao.
- Con…con không thèm làm chuyện ấy.
Tại sao nói không có sức thuyết phục thế này? Được rồi, mặc dù mẹ nói vậy khiến cô khó chịu nhưng nếu hắn thực sự bỏ cô lại mà đi, đúng là cô sẽ rất khổ sở, trong mơ khóc thút thít cũng chẳng phải không thể.
Hai tay vòng trước ngực, Khương mẫu bắt đầu bốc hỏa.
- Rốt cục chị muốn gì? Hằng ngày trốn ở đây rình chồng mình à?
- Con nói bao lần rồi? Con không rình trộm. Mà ông xã con cũng không vội, mẹ gấp cái gì?
Mẹ thực buồn cười!
Bó tay, bà không biết nói gì, con gái đã nói vậy bà đành chuyển sang công an đánh tội phạm:
- Dì của con vừa gọi tới, dì nói nếu con không quay lại làm thì sẽ cân nhắc tới việc tìm người khác.
- Mẹ, nói dối mà không có kịch bản sao? Rõ ràng dì đã nói con nghỉ ngơi cho tốt, có người bạn của dì ở Mỹ mới về Đài Bắc, lúc con không ở đó cô ấy rất vui lòng thay con xử lí công việc một thời gian.
Kết hôn mới hơn một tháng, Lục Hạo Doãn dính tới tin đồn thất thiệt trên báo, thân làm bà mối, dì cũng cảm thấy áy náy, nếu như vì vậy mà cô không hạnh phúc thì thực chẳng biết làm sao nhìn mặt mẹ cô. Vậy nên cô muốn rời đi một thời gian, dì cô không ý kiến gì, lại còn chủ động bảo nghỉ bao lâu cũng được.
- Phải không? Tại sao lúc gọi điện lại không nghe nhắc tới việc này?
Khương mẫu rất hiểu cô bé ngốc này.
Bởi dì không dám gọi điện tới, chỉ sợ nghe ra hai chứ li hôn, làm sao còn dám nhắc tới?
- Mẹ, người có thể đừng xen vào chuyện này không?
- Mặc kệ để chị chọc con rể tức giận bỏ đi à?
Con bé này có đầu óc hay không đây?
- Con đảm bảo mình sẽ không ở lại quá lâu, mẹ hài lòng chưa?
Trước kia mỗi khi đến nghỉ lễ, cách đó vài ngày mẹ cô sẽ gọi điện hỏi thăm xem cô có quay về không, nếu cô bảo không sẽ than phiền là cô không có lương tâm, không nhớ nhung gì cha mẹ, giờ cô ở thêm có vài ngày thì bà phải vui mừng mới đúng chứ?
- Cũng không phải tôi không hoan nghênh anh chị…
- Bà xã, em ở ngoài à?
Đột nhiên Lục Họa Doãn hô lên.
Ngẩn ra một chút, Khương Minh Hi mừng rỡ đáp:
- Dạ, có gì không ông xã?
Chồng cô đã giải vây thì xem ra mẹ cô không thể tiếp tục được.
- Phiền em pha giúp anh một ly cà phê được chứ?
- Dạ, anh chờ em một chút, em sẽ đi pha cho anh tách cà phê hương vị núi rừng.
Cô đắc ý nhìn mẹ một cái rồi chạy xuống lầu.
Nhìn cô ngúng nguẩy chạy xuống nhà, Khương mẫu lắc đầu, hai đứa bé này bày trò khiến người ta đau cả đầu.
Được rồi, con rể đã dung túng con gái thì bà cần gì phải xen vào làm gì cho mệt người đâu chứ?
Một ngày mệt nhọc, đáng lẽ đặt lưng xuống phải ngáy o o…nhưng không biết ngày hôm nay đặc biệt thế nào mà tối lại nóng quá, cái nóng này lại từ người đàn ông bên cạnh truyền tới hại cô không ngủ được, cảm giác vô cùng bức bối, cả hai lôi kéo nhau, mặc kệ xoay thế nào kết quả vẫn như cũ.
Cô muốn bảo hắn dừng lại, không muốn dây dưa nữa, sợ hắn không chịu dừng lại không phải sẽ nóng đến chết sao?
Nhưng nếu cô yêu cầu hắn lấn tới chẳng phải hắn sẽ làm cô có ý nghĩ kì quái, mất ngủ thì sao?
Rốt cục hôm nay cô làm sao vậy? Cảm giác không không chế nổi mình nữa, bình thường cô luôn không chế được, vì cái gì mà hôm nay lại không thể chứ?
Nghĩ lại thì hôm nay không xảy ra việc gì, chẳng qua cũng chỉ là nhận thấy tầm quan trọng của hắn với cô, cô không thể thiếu hắn, cô cảm thấy hơi thở của hắn có sự kích thích vô cùng khó hiểu?