Ác Chi Hoa

“Cậu chính là Tam thiếu gia Kỷ gia?”

Đồng Âm vừa bước ra từ trong toa-lét liền bị một nam nhân đội mũ quả dưa lạ mặt ngăn lại.

“Phải, xin hỏi ngài là………..”

Đồng Âm còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên xuất hiện ba thanh niên không khác gì bọn lưu manh, không nói hai lời liền bịt chặt miệng mũi của cậu, kẹp chặt tay chân cậu, kéo cậu đến chỗ cầu thang.

Hai bảo tiêu Kỷ Hiếu Sâm vừa phái tới chạy đến nơi nhưng không còn kịp, đối phương hiển nhiên đã có chuẩn bị mà đến, móc súng lục bắn ‘binh binh bang bang’, mọi người đều cả kinh thét chói tai, trong rạp hát ngy lập tức rối loạn!

Thừa dịp đám đông liều mạng chạy hết ra ngoài, mấy gã nam nhân mang theo Đồng Âm đã hôn mê thuận lợi chạy đến đường cái, tiến vào một chiếc xe rèm che màu đen, không tốn mười giây đồng hồ đã liền biến mất không còn thấy bóng dáng.

Kỷ Hiếu Sâm và Kỷ Hiếu Hòa lòng nóng như lửa đốt vọt ra từ trong rạp hát, nhưng nhìn chung quanh đều không thấy thân ảnh Đồng Âm, mấy vệ sĩ tay cầm súng, mỗi người ngây ra như phỗng không biết nên làm thế nào.

“Ca, tiểu Âm………..” Kỷ Hiếu Hòa sắc mặt xám trắng hỏi Kỷ Hiếu Sâm.

“Ta biết, đừng thảo luận ở chỗ này, cẩn thận tai vách mạch rừng” Kỷ Hiếu Sâm so với Kỷ Hiếu Hòa thì bình tĩnh hơn nhiều, hắn ngăn Kỷ Hiếu Hòa nói tiếp. Mục đích của Quang Vinh vương gia khi bắt cóc Đồng Âm hẳn là muốn bắt buộc hắn sớm ngày kết hôn với Thuyên Hinh.

Kỳ thật, chuyện Đồng Âm bị bắt cóc Kỷ Hiếu Sâm đã đoán trước được, Quang Vinh vương gia cùng đô đốc Hồ Nam Triệu Nguyên âm thầm cấu kết, xuất tiền mua chuộc lực lượng của hắn, mà Triệu Nguyên lại vô cùng than thiết với lão đại Thanh bang chuyên buôn lậu muối, bắt cóc tống tiền ở vùng duyên hải, vơ vét tài sản không chuyện ác nào không làm. Đồng Âm bị bắt cóc quả thật khó lòng phòng bị.

Chẳng qua, cho dù biết Đồng Âm sớm hay muộn cũng bị bắt cóc, tâm Kỷ Hiếu Sâm vẫn cứ xoắn chặt thành một đoàn, thật sự lo sợ. Biết sớm như vậy, lúc nãy cho dù nói thế nào cũng không buông tay Đồng Âm.

“Chúng ta trước về nhà đã, Hiếu Hòa, đừng xúc động, nhẫn nại một chút, chúng ta nhất định sẽ……….cứu Đồng Âm trở về” tuy nói như vậy nhưng bàn tay Kỷ Hiếu Sâm lại nắm chặt cứng, móng tay bấm sâu vào da thịt đến tứa máu.

“A ui ~ Lục gia ngài khỏe ~ đã lâu không tới đây rồi, ta nhớ ngài muốn chết”

“Oh ~ Lưu lão gia, mời vào mời vào”

“Bên Đông viện mau qua tiếp khách —————”

Tiếng âm nhạc ồn ào vang lên, tiếng nói tiếng la liên tiếp chồng chéo nhau làm cho Đồng Âm đang cuộn mình trên đất chậm rãi thức tỉnh. Mở mắt ra, trong phút chốc đập vào mắt là một trần nhà bằng gỗ tối mịt, mạng nhện vương đầy góc tường, mỗi lần có ai đó qua lại tro bụi sẽ theo khe hở ‘chi dát’ rung động rơi xuống dưới.

“Khụ, khụ khụ”

Đồng Âm vừa đói vừa lạnh, giãy giụa thân thể muốn từ mặt đất đứng lên, lại phát hiện hai tay bị dây thừng rắn chắc trói chặt, cậu lại không biết ở đây là nơi nào, chỉ cảm thấy cực kì sợ hãi, hai mắt cậu mở to kinh hoàng nhìn ngó bốn phía.

‘Lang’ Cánh cửa đang đóng bị người mở ra, trong ánh dư quang lúc chiều tàn, hai nam nhân và một nữ nhân xinh đẹp lẳng lơ đi đến, Đồng Âm nhận ra một người trong số đó là Quang Vinh vương gia Nhạc Thái.

“Mặt hàng lần này thế nào?” người đầu tiên lên tiếng mặc một bộ trường sam màu tím, là một nam nhân trung niên thân hình vạm vỡ.

“Thật không tồi nha, ta ở kỹ viện nhiều năm còn chưa gặp qua tiểu quan nào xinh đẹp như vậy, mấy tuổi rồi? Lý lịch có sạch sẽ không?” nữ nhân cả người toát ra hương thơm nức mũi tỏ ra hứng thú với Đồng Âm, hơi cúi thắt lưng, nâng cằm Đồng Âm cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới.


“Mười sáu tuổi, ít nhất có thể sử dụng hai mươi năm, còn về phần lai lịch, ngươi che giấu nó cho kĩ, có ta làm chỗ dựa tuyệt đối sẽ không có kẻ nào dám tìm ngươi phiền toái!” nam nhân vừa nói vừa vỗ mạnh bộ ngực cam đoan. “Rồi sao? Một ngàn bạc trắng, ‘Vạn Hoa lâu’ của ngươi chiếm lời”

“Được, thành giao. Đêm mai cho nó treo biển hành nghề tiếp khách!” nữ nhân buông Đồng Âm ra, khuôn mặt tô son trát phấn lòe loẹt, tư thái lả lơi đùa cợt cào cào bàn tay nam nhân “Triệu gia, nể tình ngài lần này đem hàng tốt đến cho ta, đi, lên lầu uống rượu, ta mời”

“Uh ~ lão bản nương thật có dáng dấp nha ~” bàn tay thô đen của Triệu Nguyên thuận thế nhéo nhéo cái mông đầy đặn của nàng, ‘hắc hắc’ nở nụ cười hết sức *** đãng.

Đồng Âm cố ngửa đầu thật cao, không biết làm sao mới nhìn thấy bọn họ được, hoàn toàn mờ mịt không biết họ đang nói cái gì. Từ nhỏ cậu đã sống ở ‘Cấm Viên’ lại bị hai huynh đệ họ Kỷ bảo vệ kín đáo không chừa một khe hở, căn bản không biết trên đời này còn có một nơi ‘*** nghiệp’ gọi là kỹ viện.

“Tú bà, hai ngàn bạc trắng, ba ngày trước khi nó treo biển hành nghề ta bao tất”

Ngay lúc Đồng Âm muốn mở miệng nói chuyện, Quang Vinh vương gia Nhạc Thái nâng cằm Đồng Âm đang nằm trên mặt đất, bóp chặt hai má tái nhợt của cậu.

Nguyên bản Quang Vinh vương gia nghĩ Đồng Âm bất quá cũng chỉ là một thiếu niên có chút nhan sắc mà thôi, nam hài cho dù có xinh đẹp như thế nào cũng không thể sánh với một cô gái. Nhưng thời điểm tận mắt nhìn thấy Đồng Âm, khuôn mặt ngây thơ đáng thương thật sự đánh sâu vào thị giác làm hắn ngay lập tức có dục vọng bắt giữ làm của riêng.

Đồng Âm có làn da trắng nõn nhẵn nhụi giống một viên ngọc đẹp đẽ cao quý nhất, ánh mắt lóng lánh đen đen, lông mi cong vút đọng vài giọt nước mắt như những hạt sương sớm trên cánh hoa, đôi môi mọng cũng mềm mại hồng nhuận còn hơi chu chu, thanh tú mê hoặc lòng người.

Một thiếu niên ‘chim sa cá lặn’ nhường này, khó trách Thuyên Hinh đấu không lại. Bàn tay to lớn thô ráp của Quang Vinh vương gia gắt gao bóp hai má Đồng Âm, tưởng tượng bộ dáng nhân nhi ở dưới thân khóc lóc xin tha liền nhất thời không khống chế được, khố hạ dần dần cứng rắn “Có nghe hiểu không? Hai ngàn bạc trắng, đêm nay nó thuộc về ta”

“Vâng, vâng, vương gia ngài nói muốn cái gì thì có ngay cái đó!” tú bà mừng rỡ như điên, cười tươi như hoa. Oa nhi này đúng là thần tài của nàng nha, ngày đầu tiên vừa vào ‘Vạn hoa lâu’ liền giúp nàng kiếm ba ngàn bạc trắng!

“Còn không mau đi chuẩn bị đi!” Quang Vinh vương gia buông tha Đồng Âm, khàn khàn thúc giục.

“Lập tức lập tức, chuẩn bị cho ngài phòng tốt nhất để uống ‘rượu giao bôi’!” tú bà ôm ấp Triệu nguyên cùng nhau lãng ngôn lãng ngữ mà đi ra ngoài.

Đồng Âm nhìn than ảnh khôi ngô tráng kiện như núi cao của Quang Vinh vương gia, khẩn trương mở miệng: “Ngài, ngài là………..Quang Vinh vương gia, nơi này là chỗ nào vậy…………..Đại ca cùng Nhị ca đâu rồi?”

Đồng Âm nhìn nhìn chung quanh, cậu nhớ rõ mình đang đứng trên hành lang ở rạp hát bị mấy nam nhân kì quái đánh bất tỉnh, sau đó tỉnh lại đã thấy mình nằm dưới hầm, tại sao nơi này lại ầm ĩ như vậy, có phải còn tại rạp hát không? Các ca ca đi đâu cả rồi?

“Chỗ này là kỹ viện cao cấp nhất ở Thượng hải – Vạn Hoa lâu, ngươi bị Kỷ Hiếu Sâm bán rồi, còn không biết?” Quang Vinh vương gia nhìn bộ dạng kinh hoàng của Đồng Âm, nói.

“Kỹ viện………..?”

“Chính là chốn kỹ nữ bán thân, ngay cả kỹ viện mà ngươi cũng không biết?”

“……….” Đồng Âm đột nhiên tỉnh ngộ, sắc mặt thoáng cái trắng bệch, kích động giãy giụa muốn đứng lên “Không! Sẽ không! Tôi không tin! Đại ca không thể nào bán tôi đi được! Buông ra! Để tôi đi! Đừng đụng vào tôi!”

‘Ba’ Quang Vinh vương gia vung tay cho Đồng Âm một bạt tai làm cậu ngã nhào trên mặt đất, phân không rõ phương hướng, kịch liệt ho khan.

“Nếu đã vào đây thì nên ngoan ngoãn tiếp khách, cái thân thể dơ bẩn này cũng chỉ xứng để ngàn người cưỡi, vạn kẻ đè!” Quang Vinh vương gia tà nghễ quan sát Đồng Âm như đang nhìn một thứ hèn mọn.

“Ngươi nghĩ ta không biết ngươi là ai sao? Quan hệ của ngươi với Kỷ Hiếu Sâm? Cùng ca ca ruột thịt lên giường thật khiến cho người ta ghê tởm! Nhưng mà cũng may Kỷ Hiếu Sâm sớm ngày tỉnh ngộ bán ngươi đi, chấm dứt đoạn nghiệt duyên này, đường đường chính chính cưới Thuyên Hinh vào cửa. Bằng không, chuyện này nếu truyền ra ngoài, Kỷ Hiếu Sâm đừng mong còn chỗ đứng trên đất Thượng Hải!


Đồng Âm đáng thương hề hề ngã nhào xuống đát, Quang Vinh vương gia gằn từng câu từng chữ, mỗi từ giống như một thanh kiếm sắc bén đâm chém mổ xẻ da thịt cậu đau đớn máu tươi đầm đìa. Nhưng cho dù như thế Đồng Âm vẫn từ tận đáy lòng tin tưởng vào Đại ca, không vì cái gì khác, chỉ đơn giản vì câu nói lúc trước của Kỷ Hiếu Sâm —– “Âm, ta yêu em”

“Ngài nói dối! Đại ca không thể nào bán tôi được! Tôi tin anh ấy!” Đồng Âm ngẩng đầu quật cường hô lớn, trừng mắt với Quang Vinh vương gia “Đại ca……….thích tôi!”

“Ngươi thật đúng là mạnh miệng, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu dường này lại vô liêm sỉ từ trong xương. Mặc kệ ngươi có tin hay không, hiện tại ngươi đã là tiểu quan ở Vạn Hoa lâu rồi. Nhìn ngươi cả người đều bẩn, mau tắm rửa thật sạch sẽ để cho gia khai bao”

“Cút ngay!”

Đồng Âm phun một ngụm nước bọt lên cái tay không an phận của Quang Vinh vương gia, sắc mặt hắn ta liền trầm xuống, kéo vạt áo Đồng Âm muốn đánh. Nhưng đột nhiên nghĩ rằng vạn nhất Đồng Âm bị thương, buổi tối hắn cũng không hưởng thụ hết lạc thú được, sợ nôn nóng sẽ phá hỏng món ngon mà nhớn nhác dừng tay. Quang Vinh vương gia buông bỏ Đồng Âm bước ra ngoài.

Đồng Âm lập tức ngọ nguậy muốn đứng lên tìm đường thoát, chính là vô số người bị lừa bán đến kỹ viện, mỗi người đều bị trói đến chặt chẽ kín đáo, nào có thể dễ dàng trốn thoát? Đồng Âm hai tay bị trói còn chưa kịp thoát thân đã có bốn, năm tên côn đồ hung ác xông vào, khiêng cậu trên vai đi tới hậu viện của Vạn Hoa lâu để tắm rửa điểm trang.

Nến đỏ lay động, tấm màn đỏ thẫm nhẹ rủ, thoáng nhìn giống như một phòng tân hôn hạnh phúc, thế nhưng cách vách lại truyền đến từng đợt tiếng kêu *** đãng đã nhắc nhở Đồng Âm, nơi này không phải phòng tân hôn nào cả mà là kỹ viện.

Đồng Âm bị không gian xung quanh làm hoảng sợ, dùng ống tay áo chà lau lớp son phấn trên mặt, sau đó dùng răng cố hết sức bình sinh cắn đứt nút thắt dây thừng, vừa mới trèo xuống giường định chạy, cánh cửa bỗng ‘chi dát’ một tiếng mở ra.

Quang Vinh vương gia đáng tuổi làm cha Đồng Âm, quanh lưng quấn hoa vải dày đỏ thẫm, mang theo bốn gã nam nhân dáng vẻ như lưu manh cùng Triệu Nguyên người đầy mùi rượu nghiêng ngả lảo đảo xông vào.

Nhìn Đồng Âm đang bấu víu cạnh cửa sổ muốn chạy trốn, Quang Vinh vương gia lạnh lung cười, nói với mấy tên nam nhân ở phía sau: “Đêm nay cho các người mở rộng tầm mắt, chơi đùa với thỏ con phải chơi như thế nào. Mau bắt lấy nó!”

“Vâng, vương gia”

“Không muốn, đừng chạm vào tôi!”

Đồng Âm chạy ngược vào trong phòng, nhưng căn phòng chỉ gần mười thước vuông, bốn gã nam nhân đã nhanh chóng bắt được cậu, Quang Vinh vương gia mệnh lệnh bọn họ cởi quần áo Đồng Âm, đặt cậu nằm ngửa mặt trên bàn. Mấy gã nam nhân làm theo, trong tiếng kêu cứu không ngừng cùng sự phản kháng yếu ớt, bọn họ điên cuồng xé nát quần áo cậu, ‘áo cưới’ đỏ thẫm không còn chỗ nào lành lặn.

Quang Vinh vương gia tiến lên trước, dùng sức vặn bung hai gối Đồng Âm làm nửa người dưới cùng nơi tư mật của cậu hoàn toàn bại lộ trước bao con mắt.

Triệu nguyên say lờ đờ, ánh mắt mông lung ngồi trên ghế đẩu mê muội nhìn xuống Đồng Âm, lão vốn không có hứng thú phiêu nam kĩ nhưng thoáng nhìn đôi chân mảnh khảnh tuyết trắng, đầu ngón chân nộn hồng tựa như búp măng làm người ta không kìm được muốn nếm thử chút hương vị của nó. Nương theo ánh nến chập chờn nhìn chằm chằm hai chân Đồng Âm run rẩy kịch liệt, lão khàn giọng hỏi: “Vương gia, thế nào?”

Ngón cái đóng vết chai dày của Quang Vinh vương gia không để ý sức phản kháng nhỏ bé của Đồng Âm mà cứng rắn nhét vào khe hở giữa hai mông trắng noãn trơn mượt giống đậu hủ, khẽ vuốt ve đóa hoa nhỏ thần bí đang sợ hãi.

“Không được, rất nhỏ, rất chặt, nhét ngón cái vào cũng không dễ dàng, nếu cứ thế mà chơi đùa sẽ không chút sảng khoái” Quang Vinh vương gia rút ngón tay về, mất hứng nói: “Vậy làm cho nó xốp một chút đi”

“Thế phải làm sao?” Triệu nguyên thăm dò, háo sắc hỏi.

“Ta có biện pháp” Quang Vinh vương gia tà nghễ liếc nhìn Đồng Âm sắc mặt trắng bệch lạnh run, hắn cười tàn nhẫn: “Đem lừa gỗ ra đây”

“Vâng, vương gia”


Môt nam nhân buông Đồng Âm đi đến phía sau sương phòng, từ màn vải ngăn cách đẩy ra một cái khí khụ trông đến ghê người. khí cụ là một đoạn hình trụ gỗ bóng loáng đầu hình tròn, phía dưới gắn cố định bốn chân, phần đế chân lại lắp thêm bốn bánh xe ở đầu mút, ở trung tâm đoạn hình trụ dựng đứng một cây mộc côn có kích thước gần giống cổ tay của nam nhân trưởng thành, ước chừng dài hơn một thước, gọi là ‘bóng lừa’

Trước đây, lừa gỗ là một hình cụ dùng để trừng phạt. Tuy thế, ở Vạn Hoa lâu, Quang Vinh vương gia dùng lừa gỗ chỉ để gia tăng tình thú ngược đãi.

“Tách chân nó ra, đặt nó ngồi lên trên” Quang Vinh vương gia tàn nhẫn ngầm ra lệnh, vẻ mặt Triệu nguyên hung phấn, ánh mắt vẩn đục nhìn chằm chằm Đồng Âm không tha, nước miếng đều nhanh muốn rớt xuống.

“Tuân mệnh, vương gia”

Các nam nhân đồng thời chế trụ cổ tay gầy mảnh của Đồng Âm, ngăn chặn phản kháng vô lực của cậu muốn khiêng cậu lên trên lừa gỗ bắt buộc ngồi xuống. mộc côn thô to, phần đỉnh lại rải rác lồi ra móc câu nhất định sẽ làm hậu đình bị xé rách, nhưng mấy gã nam nhân cũng chẳng thèm để ý, cái bọn họ muốn nhìn chính là bộ dáng Đồng Âm bị tra tấn đau đớn mà thê lương khóc thét.

“Không! Không được đụng tôi! Buông! Ca ca!”

Đồng Âm sợ hãi kêu lên, bất lực giãy giụa, mấy nam nhân dùng sức vặn bung hai chân cậu, đúng lúc muốn ấn cậu ngồi lên trên lừa gỗ thì ————–

‘Phanh’ một tiếng, cửa phòng bị phá mở, mười mấy nam nhân mặc quân phục lập tức ùa vào, bọn họ vừa vào cửa liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai khống chế Quang Vinh vương gia và Triệu Nguyên. Mấy tên nam nhân lưu manh đang chế trụ Đồng Âm vừa nhìn thấy nhiều người cầm súng như vậy sợ tới mức tè ra quần làm sao còn quan tâm đến việc cưỡng ép Đồng Âm nữa, chạy trối chết lo bảo toàn mạng sống.

“Tiểu Âm!”

Kỷ Hiếu Hòa liếc mắt thấy Đồng Âm cuộn mình trên mặt đất cứng rắn, quần áo tả tơi, đôi mắt y liền đỏ lên, giống kẻ điên vọt tới bên cậu, ôm cậu vào lòng.

Kỷ Hiếu Sâm đi vào ngay sau đó, hắn mặc một bộ quân phục của Lục quân, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng tình huống trong phòng, hạ lệnh: “Lôi bọn chúng ra ngoài xử bắn tại chỗ!”

“Tuân lệnh”

“Chờ một chút, ngươi dựa vào cái gì mà dám hành quyết ta?!” Quang Vinh vương gia ra sức tránh thoát kiềm chế của sĩ binh, rít gào nói: “Ta là Ái Tân Giác La Nhạc Thái (*)! Từ thời thái tổ trị vì, truyền thừa xuống danh hiệu Quang Vinh thân vương! Ngươi không có quyền bắt ta!”

“Hành quyết ngươi, là mệnh lệnh của nguyên soái bộ Lục quân!” Kỷ Hiếu Sâm bất vi sở động, ánh mắt lạnh lẽo của hắn tựa như lưỡi dao đâm thẳng vào Quang Vinh vương gia hai mắt đỏ lừ.

“Ngươi liên hợp với đô đốc Hồ Nam Triệu Nguyên, hầu tước Anh Quốc Antoine mưu đồ bí mật bán đứng quốc gia, thành lập ‘liên minh đế quốc Đại Thanh’ tội danh đã định. Các ngươi ngụy tạo bản đồ ‘đế quốc Đại Thanh’, lén lút giấu súng ống đạn dược ở bến tàu Thiên Tân, cùng với số tiền năm mươi vạn lượng nguyên kim mà Antoine cung cấp để làm vốn mở ngân hàng ‘Daxin’ đều đã bị tịch thu để kiểm chứng, Quang Vinh vương gia……cho dù thái tổ có chuyển thế cũng không cứu nổi ngươi nữa rồi.

“Một đám đều nói bậy! Ta bị người khác hãm hại! Chứng cứ đâu đưa ra? Ta không nhìn thấy chứng cứ!”

Quang Vinh vương gia phát cuồng hô to, quả thật hắn ta có liên kết với Triệu Nguyên và hầu tước Anh quốc Antoine muốn bán đứng quốc gia, phục hồi ‘nước Đại Thanh’. Nhưng rõ ràng hắn ta đã tiêu hủy hết thảy mọi bằng chứng xác thực.

Trong đầu hắn ta chỉ bảo tồn bản đồ ‘liên minh đế quốc Đại Thanh’ còn việc giấu hàng vạn loại sung ống đạn dược thì do triệu Nguyên liên hệ toàn bộ, coi như năm mươi vạn nguyên Antoine cung cấp miễn cưỡng làm bằng chứng, nhưng điều này cũng không thể thuyết minh hắn ta có âm mưu khởi binh tạo phản được! Được người ngoại quốc giúp mở ngân hàng ở Thượng Hải không tính là phạm tội!

Mắt Quang Vinh vương gia thiếu điều muốn nứt ra, rõ ràng không thể hiểu được, tất cả chứng cứ bất lợi cho mình hắn ta đã phá hủy không sót thứ gì, làm thế nào Kỷ Hiếu Sâm moi ra được?

“Nếu không muốn người biết trừ phi mình đừng làm, ngươi nghĩ trên thế giới này có bức tường thực sự kín không kẽ hở sao?” Kỷ Hiếu Sâm vô tình mà cười nhạo hắn ta, hơi cúi đầu thoáng nhìn Đồng Âm còn chưa hoàn hồn, Kỷ Hiếu Sâm đến gần Quang Vinh vương gia, tựa như ác quỷ mà nhẹ giọng thì thầm: “Hơn nữa, cho dù không có chứng cứ ta cũng không bao giờ buông tha ngươi, hảo hảo đầu thai đi thôi, vương gia”

“Ngươi ——– ” Quang Vinh vương gia nổi trận lôi đình, cuồng bạo liều mạng đánh về phía Kỷ Hiếu Sâm nhưng nhất tề sĩ binh đằng sau hắn ta đều đồng loạt giơ súng lên hất hắn ta ngã sấp xuống đất. Thấy tình huống này Triệu nguyên sợ tới mức tè ra quần, lão vốn là du côn đầu đường xó chợ, chỉ biết ăn hiếp kẻ yếu, rượu chè say xỉn, nào hiểu được căn nguyên mọi việc đã bị người đặt dưới báng súng lôi ra ngoài hành quyết.

“Kỷ Hiếu Sâm, ngươi hãm hại ta, ngươi lạm dụng tư hình, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi ———–” Quang Vinh vương gia bị bốn, năm binh lính kèm hai bên, hắn ta vừa la vừa chửi, nhưng cũng bị mạnh mẽ túm đi.

Không bao lâu sau, trong tiếng thét đinh tai nhức óc của đám kỹ nữ, từ đình viện Vạn hoa lâu truyền đến vài tiếng súng nổ!

Đồng Âm khẽ run thân người nằm gọn trong lòng Kỷ Hiếu Hòa, Kỷ Hiếu Hòa cởi áo khoác tây trang cẩn thận bao bọc thân thể trắng nõn tinh tế của cậu, một phen ôm lấy cậu, cực kì đau lòng mà nói ở bên tai cậu: “tiểu Âm, sợ hãi rồi phải không? Không có việc gì nữa đâu, ta ôm em nhé, đừng khóc…………..”


Nước mắt Đồng Âm ‘tí tách tí tách’ rơi xuống tựa như những hạt trân châu, làm thế nào cũng không kìm được.

Quả nhiên các ca ca không hề vứt bỏ cậu, nếu điều này xảy ra thật thì còn thống khổ hơn gấp vạn lần so với bị Quang Vinh vương gia lăng nhục, nó càng làm cho cậu muốn gào khóc thật lớn. Không thể khống chế chính mình, lệ nóng tuôn ào ạt thấm ưới hai má, hai tay Đồng Âm nắm chặt vạt áo Kỷ Hiếu Hòa, thống thống khoái khoái mà khóc.

Kỷ Hiếu Sâm đi đến trước mặt Kỷ Hiếu Hòa, nhìn thấy Đồng Âm ghé người vào khuỷu tay y khóc cực kỳ tủi thân, trái tim nhất thời giống như bị vạn mũi tên xuyên qua, hắn nhanh nhíu chặt lông mày, ôm hai đứa em trai, nói: “Chúng ta………trở về đi”

Bên ngoài chiếc xe Ford có rèm che cửa sổ là những tia sang rạng rỡ như gột rửa tâm hồn lúc bình minh, khách nhân không nhiều lắm, nhưng vài chiếc thuyền chở dầu to lớn bắt đầu thả neo, có tiếng thủy thủ kêu to, tiếng bốc dỡ hàng hóa còn cả tiếng còi tàu báo hiệu. Tất cả những âm thanh hỗn độn ấy kéo ba người còn đang say giấc thức dậy.

Đồng Âm mở hai mắt cay xè, ngắm nhìn những tia nắng ban mai như bao phủ khắp bến tàu, nghi hoặc hỏi hai ca ca: “Không phải………về nhà sao? Vì cái gì……….lại đến bến tàu?”

“Chúng ta không quay về, tiểu Âm” Kỷ Hiếu Hòa cười khổ, vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu.

“A……….?”

“Thật tiếc, nhưng chúng ta không thể tiếp tục sống ở Thượng hải nữa” Kỷ Hiếu Sâm cầm tay Đồng Âm, nhíu mi nói: “Đồng Âm, chúng ta phải rời khỏi nơi này đến nước Anh, từ nay về sau…………mãi mãi không trở lại”

Đúng là hôm nay hắn đã diệt trừ Quang Vinh vương gia, nhưng tương lai còn có thể nhảy ra mấy cái ‘Quang Vinh’ thứ hai, thứ ba một lũ mơ ước tài phú Kỷ gia……và cả Đồng Âm của bọn họ.

Bản thân sống trong thời loạn thế cùng quân phiệt giao tranh, nhiều kẻ giống Quang Vinh vương gia có ham muốn xưng đế là cuồn cuộn không dứt, mà bọn chính khách quan liêu hủ bại nơi nơi gây chuyện thị phi, cướp của dân chúng nghèo khổ cũng khiến Kỷ Hiếu Sâm đối với ‘chiếc nôi’ Trung hoa Dân Quốc triệt để mất niềm tin. Hắn thà mang tiếng xấu ‘đào binh’ trên lưng cũng không nguyện ý lại phải bôn ba bán mạng vì bọn quân phiệt thống lĩnh đầy ham muốn cá nhân.

Hơn nữa, người ở Kỷ gia đã biết thân phận con riêng của Đồng Âm, Quang Vinh vương gia bỏ ra số tiền lớn mua chuộc Lâm thẩm, đem tất cả sự thật nói ra. Kỷ Hiếu Sâm càng không thể mạo hiểm dẫn Đồng Âm trở lại Thượng Hải. Tựa như lúc trước đưa cậu ra khỏi ‘Cấm viên’ cũng vậy, hắn và Hiếu Hòa đều có cùng một quyết định, vứt bỏ hết thảy mọi thứ họ có ở kỷ gia cùng Đồng Âm cao bay xa chạy.

Bọn họ không có khả năng phục tùng mệnh lệnh của Kỷ phụ mẫu, buông tha ‘thị tẩm’ rồi kết hôn với một nữ nhân mình không yêu. Có lẽ bọn họ cũng ích kỉ giống như phụ thân vậy, vì ái nhân trong một kiếp này mà cho dù có phải mất đi tính mạng cũng không oán không hối.

Đây là dạng cảm tình có thể thiêu đốt cả linh hồn, vĩnh viễn về sau trong trời đất này, ba người bọn họ có một sợi dây liên kết bền chặt thẳng đến lúc cùng nhau hóa thành tàn tro.

“Vâng, em biết rồi”

Nhìn chăm chú vào ánh mắt nóng rực của các ca ca, Đồng Âm không truy hỏi nguyên nhân ‘các ca ca dẫn cậu đi đâu’ hay ‘cậu phải đến nơi nào’. Ánh nắng rạng đông vàng nhạt như một tấm màn nhẹ nhàng đẩy lui lớp sương mù dày đặc lộ ra mặt biển xanh trong truyệt đẹp, từng cơn sóng trắng lâng lâng vỗ vào bờ. Cảnh tượng nơi bến tàu lúc này mĩ lệ không sao tả xiết.

Đồng Âm chợt nghĩ đến hoa Trà lẳng lặng nở rộ ở ‘Cấm viên’ không phải là ảo ảnh, cũng không phải giấc mơ………khi trăm hoa tan biến, cậu bắt lấy………..là yêu………

Khóe miệng Đồng Âm nhẹ giương, mỉm cười ngọt ngào, nội tâm vui sướng lan dần khắp toàn thân. Những thứ phải từ bỏ, cậu không hối tiếc, cũng không cần, chẳng e ngại những chông gai phải đối mặt trong tương lai, bởi vì……..những gì cậu quý trọng đã luôn ở bên cạnh cậu rồi.

‘tu tu ———-!’

Tiếng còi hơi vang xa giống như tiếng kèn hạnh phúc…….tựa hồ báo hiệu sẽ mở ra một trang mới nơi ngoại quốc xa xôi.

HOÀN CHÍNH VĂN

_______________________________________

(*) Ái tân Giác La: (tiếng Mãn: ᠠᡳᠰᡳᠨ ᡤᡳᠣᡵᠣ, phiên âm: Aisin Gioro; Trung văn giản thể: 爱新觉罗; Trung văn phồn thể: 愛新覺羅;bính âm: àixīn juéluó) là họ của các hoàng đế nhà Thanh. Dòng họ Ái Tân Giác La đã cai trị Trung Quốc cho đến khi Cách mạng Tân Hợi thành công vào năm 1911 và thành lập một chính quyền cộng hòa thay thế cho triều đình nhà Thanh. Từ Ái Tân (aisin) có nghĩa là vàng trong tiếng Mãn, và từ Giác La (gioro) là tên của một địa danh mà nay là Y Lan thuộc Hắc Long Giang. Theo phong tục Mãn Châu, các dòng họ được nhận biết đầu tiên là bởi Hala (哈拉, cáp lạp), tức là tên họ tộc hay bộ tộc của họ, và sau đó là Mukūn (穆昆,mục côn), một sự phân loại mang đặc trưng của các gia đình, dòng tộc. Trong trường hợp của Ái Tân Giác La, Ái Tân là Mukūn, và Gioro là Hala. Các dòng họ khác của bộ tộc Giác La bao gồm Y Nhĩ Căn Giác La (伊尔根觉罗, Irgen Gioro), Thư Thư Giác La (舒舒觉罗, Susu Gioro) và Tây Lâm Giác La (西林觉罗, Sirin Gioro) và một số dòng họ khác à Chi tiết tại Wikipedia

Tứ Diệp Thảo: cứ tưởng bé Âm bị rape thật rồi (buồn a) ~(-_- ~) Còn ba cái phiên ngoại về cha của hai bạn công nữa, ráng lết luôn……….

Ác chi hoa, H, Huynh đệ, Ngược, đam mỹ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận