– Trường hận ca –
“Lê…Vân Lê của ta”
Kỷ Phủ Tường lần đầu tiên nhìn thấy Vân Lê, đã bị bé con có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt phấn nộn nộn tưởng muốn bắn ra sữa trước mắt này thật sâu hấp dẫn. Đứa bé đáng yêu, thơm thơm mềm mềm này sẽ là người thị tẩm trong tương lai của cậu. Kỷ Phủ Tường xuất phát từ tận tâm can yêu thương cậu, cũng phát lời thề cả đời phải hảo hảo đợi cậu.
Nhưng sự chia lìa luôn bất ngờ xuất hiện không báo trước khiến cho người ta không kịp trở tay.
Nỗi đau khổ khi vừa gặp nhau đã vội vàng chia xa, dù cho thế thái nhân tình đã đổi thay, nhưng chỉ trong lòng Vân Lê biết “Chuyện” vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Bởi vì, đây là chính là tình yêu mà cậu dành cho thiếu gia…trong suốt kiếp này.
Tựa như một bức ảnh cũ phủ đầy bụi mù cơ hồ đã dần dần bị lau đi….chuyện xưa của các bậc trưởng bối.
*Thượng*
Năm nay mùa xuân đặc biệt đến sớm cùng với cơn mưa xuân như thấm vào lòng người. Vườn hoa đào ngàn khoảnh (*) ở Kỷ gia trong một đêm dường như lại nở rộ thêm vạn đóa, hoa đào điểm trang khiến lòng người say.
(*) Khoảnh: rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 héc-ta.
Thêm vào đó, hoa đón xuân, Sơn Thù Du (*) cũng đua tranh nở rộ lớn lên, muôn vàn loại hoa ngủ say dưới long đất ẩm ướt cũng thi nhau leo lên thành lan can đá. Ở trung tâm vườn Đào, một lương đình dùng để ngắm cảnh bất thình lình đập vào mắt, màu sắc sặc sỡ, sức sống dạt dào.
(*) Sơn Thù Du: một vị thuốc Đông y.
Lúc này, trong lương đình đã có người ngồi thưởng thức hoa đào, chính là khi thu tầm mắt lại, chỉ thấy màn lụa trắng mỏng chỉ buông một bên, bên còn lại vẫn được buộc bên ngoài lan can, in bóng cánh hoa rơi đầy.
“Ngô………!”
Tiếng rên rỉ khàn khàn, cao vút lại ngọt nị như mật đường do ai không kìm nổi mà thốt ra, trong phút chốc cảnh xuân như gợn sóng, nhộn nhạo long người, chậm rãi vẫn chưa tan.
“Kêu lên đi Vân Lê, ta muốn nghe thanh âm của em”
Một nam nhân ước chừng cao tám thước, mặc trường bào gấm xanh lam ngồi bên cạnh đình, tấm lưng cao ngất dựa vào lan can màu đỏ, chân hắn đặt trên mặt đất, một thanh niên áo quần bị xé rách không đủ che thân lộ ra bả vai gầy yếu khóa ngồi trên người hắn.
“Ô………..Không được………..” Vân Lê lắc lắc đầu, một đầu tóc dài đen bóng được vén qua một bên hé ra cần cổ trắng nõn nhiễm màu đỏ ửng.
“Ta rút ra đây” nam nhân thấp giọng mỉm cười: “cứ như vậy mặc kệ em, hay em muốn tự mình động động?”
“……….” Vân Lê cúi đầu xuống, cắn chặt đôi môi đỏ thắm, không mở miệng nói chuyện cũng không lắc đầu, tựa hồ muốn chống lại nam nhân.
“A” nam nhân cười mờ ám, giật giật thắt lưng dung sức đỉnh lên trên.
“A……….Thiếu gia…………..!” Vân Lê thốt lên mang theo âm khóc nức nở, trường sam tơ tằm màu tím bị kéo đến tận hông, theo từng rung động kịch liệt mà trượt từ đầu gối thanh niên rơi xuống mặt đất.
Trên mặt đất vương vãi một chiếc áo lót màu trắng, còn có một hộp son cầm taybằng sứ men xanh, thế nhưng bên trong lại là thuốc mỡ đông đặc đã bị khuyết một mảng lớn.
“Kêu lên, Vân Lê” ngón tay nam nhân đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy, chế trụ thắt lưng gầy của Vân Lê, lại nói them một lần.
“Thiếu gia………Sẽ có người……..nghe thấy” Do thiếu áo khoác che đậy, cặp mông tròn hơi cong của Vân Lê lộ rõ, hung khí đáng sợ của nam nhân chon thật sâu vào bên trong. Thuốc mỡ tan chảy làm mông thanh niên ướt đẫm.
Y nói xong khó nhọc thở dốc, lại lắc đầu.
Nhìn rừng Đào đã thấy đây là nơi tương đối hẻo lánh tại Kỷ gia, nhưng bọn người hầu đều biết thiếu gia thường cùng y ngắm hoa tại chỗ này.Hiện tại lại gần đến giữa trưa, nhất định sẽ có người đi vào mời bọn họ trở về dunfg cơm.
“Bọn họ nghe thấy thì càng hay, dù gì hiện tại đang là mùa ‘xuân’ mà” nam nhân cười làm càn, nâng thắt lưng Vân Lê cao thêm một ít.
Giữa mông mơ hồ nhìn tháy một cây thịtbổng to lớn, vừa rút ra chưa bằng một đốt ngón tay đã vội vã thúc ngược vô trong.
“ ——— a a!”
“Đúng rồi, chính là như vậy, Vân Lê” nam nhân vừa long phát nhẹ vào hông Vân Lê “Lớn tiếng kêu cho ta nghe nào”
“Úc..……A………Ân a………..!” nam nhân chuyển động không chút nhẹ nhàng, lien tục đưa đẩy hai chân. Bởi vì cân nặng và tư thế mập hợp mà Vân Lê mỗi lần đều bị bức bách phải nuốt vào đến nơi sâu nhất, thành niêm mạc bị quấy đảo phát ra tiếng nước *** mỹ. lúc trước đã làm một lần, lượng nhiệt dịch bắn vào trong hòa với thuốc mỡ bôi trơn thoang thoảng trong không khí một hương vị ngọt ngào.
Hơn nữa bởi vì cường độ trừu sáp không ngừng nghỉ kết hợp với chất lỏng dinh dính tràn ra ở huyệt khẩu làm cho than thể càng them kích thích.
“Thiếu gia…….thật………thật thoải mái……ân a!” Vân Lê hai chân cong lên run rẩy liên tục theo mỗi lần di chuyển, bắt đầu chủ động kẹp lấy thắt lưng nam nhân.
“Ngoan, ta sẽ cho em thoải mái càng nhiều” nam nhân trực tiếp nâng mông Vân Lê, mười ngón tay gắt gao ddan vào nhau, đem y đẩy cao lên như muốn thoát li trần thế, lại áp chế hai chân của y.
Động tác vừa nhanh vừa mạnh, Vân Lê căn bản không có đường chống cự, cảm giác như cả tim phổi đều bị đâm phải, một dòng nhiệt khí chảy khắp toàn than, Vân Lê ngẩng đầu nũng nịu thở gấp.
“Thiếu gia……..không được…….sẽ hỏng mất……..A!” một tay Vân Lê giống như muốn bắt cái gì vung vẩy giữa không trung, cuối cùng nắm lấy một góc màn lụa giữ chặt trong long bàn tay.
“Vân Lê……….Còn chưa có xong đâu……….” Nam nhân bắt đầu hung hang chạy nước rút, người trong long ngực hắn tựa như một con thuyền nhỏ đang chênh vênh giữa cơn song lớn mà không ngừng xóc nảy, hai khối cơ thể kịch liệt va chạm, âm thanh đâm chọc trầm đục cứ như vậy quanh quẩn không dứt trong vườn đào……..
“ ——– aaaa” một tiếng thét khàn khàn giống tiếng vải bị xé rách vang lên chói tai, Vân Lê run rẩy đạt tới đỉnh cao trào, nhưng thiếu gia vẫn cứ ôm lấy y tiếp tục luật động. Một hồi lâu sau mới phóng thích dịch thể vào sâu trong nhụy hoa.
Thân thể Vân Lê vô lực, run rẩy tựa trước ngực nam nhân, ngón tay dời khỏi góc màn lụa nâng lên ôm lấy lưng nam nhân.
“Vân Lê của ta” nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve cổ y, ôn nhu gọi tên người yêu.
“Thiếu gia Phủ Tường……” Vân Lê đặt trán lên đầu vai nam nhân, hưởng thụ dư vị sau cao trào, vật đó của thiếu gia cũng không rút ra mà như cũ chôn trong cơ thể y.
“Khụ” đột nhiên Vân Lê khẽ ho khan một tiếng, ngay tiếp đó là tiếng thứ hai.
“A, em bị lạnh rồi à?” Kỷ Phủ Tường vội vàng kéo áo khoác vắt ở thành lan can nhẹ nhàng bao người Vân Lê lại.
“Không” bởi vì rên rỉ quá độ………mặt Vân Lê hơi đỏ, làm tổ ở trong long nam nhân. Màn lụa nhẹ lay động, ngoài đình Đào hoa đua nhau khoe sắc lóe lên từng tia nắng mặt trời rực rỡ buổi ban trưa.
Vân Lê bỗng nhớ lại thời điểm lần đầu tiên gặp mặt thiếu gia cũng là vào một buổi sang mùa xuân mĩ lệ, cũng là thời kì hoa Đào nở rợp trời………
Lại đến ‘mùa’ Kỷ gia lựa chọn thị tẩm, vị trí may mắn hôm nay là hướng Nam, vì thế chọn cửa ‘Chu Tước’ đỏ như lửa (*). Từ quản gia và đường chủ Lệ Hoa đường cho đến một đám nô bộc đều nhìn chằm chằm, thận trọng đẩy cửa hướng phía ngoài làm lộ ra một con đường lớn lát gạch xanh.
(*) Theo phong thủy thì chu tước màu đỏ ở phía Nam.
Cũng ngày này năm trước, một chiếc lại một chiếc xe ngựa khác nhau nối dài thành một đội ngũ, năm nay chỉ tới một chiếc. Mặc dù đầu xe là hai con ngựa Mông Cổ loại tốt nhất, hơn nữa trên thùng xe, bánh xe đều khắc hoa khắc phượng, trang sức xa hoa, nhưng vẫn còn cảm giác có nét gì đó trơ trọi lẻ loi.
“Vân gia —— tiểu thiếu gia đến!” Người đánh xe ngựa cố ý gân cổ kêu to tạo nên từng trận tiếng vọng trước cửa lớn yên tĩnh.
“Hoan nghênh, hoan nghênh!” Quản gia cuống quít chắp tay thi lễ, bước ra cánh cửa để nghênh đón, còn Lâm đường chủ chuyên phụ trách dạy dỗ, nuôi dưỡng thị đồng cũng đi theo ra phía trước, cả khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Cửa xe ‘chi dát’ một tiếng mở ra, nhưng bên trong chỉ nhìn thấy một tấm thảm lông thỏ, còn những thứ khác đều không có.
Quản gia ‘chậc chậc’ hai tiếng, đang định lôi gã sai vặt vặn hỏi thì đường chủ đã nhanh chóng đến gần, vén tấm thảm lông duy nhất lên liền lộ ra khuôn mặt một đứa bé.
Đầu đứa nhỏ tựa vào một cái gối lớn màu đỏ, vừa mút ngón cái, vừa ngủ say sưa!
“Ôi, tiểu thiếu gia của tôi, chắc là trên đường xóc nảy nhiều quá nên mệt muốn chết rồi.” Quản gia vừa mừng vừa sợ nói, vươn tay bế đứa bé ra.
“Nó tỉnh rồi.”Đường chủ nhỏ giọng nói. Đúng vậy, một đôi mắt đen lúng liếng to tròn tựa như quả nho đang tò mò nhìn quản gia không chớp.
Gương mặt bé trai rất dễ thương, mặt tròn lại nhỏ nhắn giống như hoa đào đang kì nở rộ. Tuy rằng cậu bé không nở nụ cười, nhưng trong hơi thở lại ẩn ẩn lộ ra sự ấm áp của mùa xuân, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy trong lòng tràn ngập mật ngọt, dù nhìn bao lâu vẫn thấy yêu.
“Quản gia đại nhân, lão gia sai tôi giao cái này cho ngài, ngày sinh tháng đẻ, ăn mặc hay những điều kiêng kị của tiểu thiếu gia đều viết hết trong thư.” Gã sai vặt lấy từ trong xe một bao vải màu xanh lam, trên bao gắn một phong thư mỏng manh, mà trong cái bọc truyền ra tiếng rung động ‘đinh đương’, chắc hẳn là một lượng lớn đồ trang sức không hề nhẹ.
“Được rồi, làm phiền cậu.”Quản gia nói, Đường chủ tiến lên, nhận lấy bao vải.
“Trời cũng không còn sớm, nô tài phải trở về bẩm báo rồi” Gã sai vặt từ đầu đến cuối cũng chưa xuống xe, bởi vì chủ nhân đã dặn dò, đưa thiếu gia đến nơi liền lập tức quay về, không được quấy rầy bổn gia.
“Được, cậu đi thong thả.”Quản gia cũng không giữ lại gã sai vặt, ôm tiểu thiếu gia bước vào trong.Cửa lớn màu đỏ từ từ đóng lại, Vân gia thiếu gia lúc này dường như nhớ tới cái gì lại oa oa khóc lớn muốn đòi mẹ.
Một tiếng khóc này kéo dài một đường từ cửa ‘Chu Tước’ đến Lệ Hoa đường, cho dù có dỗ dành như thế nào cũng không chịu ngừng, quản gia bị nháo đến choáng váng cả đầu, không thể không đưa đứa bé cho Lâm đường chủ ôm.
Lâm Vận ba mươi tuổi cũng từng là thị đồng, đáng tiếc chưa bao giờ thị tẩm, hắn không muốn rời Kỷ gia nên được giữ lại, sau khi một vị đường chủ cấp trên về quê, hắn liền thuận lý thành chương (*) trở thành tân Đường chủ.
(*) thuận lý thành chương: hợp lẽ, hợp lo-gich.
Vận may của Lâm Vận không tệ, vượt qua quá trình chọn lựa thị đồng cho thiếu gia Kỷ Phủ Tường. Dĩ nhiên tuổi thị đồng quá nhỏ nên không thể hầu hạ thiếu gia, phải chờ bọn họtrưởng thành, thiếu gia cũng đủ mười sáu tuổi mới có thể tiến hành nghi thức truyền thống chọn lựa thị tẩm.
Thị tẩm sẽ làm bạn với thiếu gia cùng vượt qua một đoạn thời gian lúc trẻ, sau ngày cưới của thiếu gia là hoàn thành nhiệm vụ.
Không ai tính toán qua một thị tẩm cần ở bên thiếu gia bao lâu, nhưng thường thì thiếu gia sẽ kết hôn lúc mười tám tuổi, giống như Kỷ lão gia, thị tẩm ở bên cạnh không đến một năm đã bị quản gia đưa đi.
Đương nhiên, những điều này nói sau, hiện tại là phải đem vị Vân thiếu gia này bồi dưỡng thành phong tư trác tuyệt thiếu niên xinh đẹp có thể hấp dẫn Kỷ thiếu gia mới là điểm mấu chốt.
Bởi vì năm nay con trai Kỷ lão gia đã chỉ vị Vân thiếu gia này làm thị đồng, còn những đứa nhỏ khác lại một mực không chịu chọn.
Nghe nói Vân gia cũng là một trong những chi phụ của Kỷ gia ở phía Bắc tỉnh Chiết Giang,chẳng những gia cảnh giàu có còn là thư hương thế gia. Vân gia có cất giữ một bức họa nổi danh từ thời nhà Đường vẽ nước từ trên núi chảy xuống gọi là 《 du xuân đồ 》, ngàn vàng khó mua, sau khi Kỷ lão gia thưởng thức qua một lần đã yêu thích không buông tay.
Vân gia cũng rất hào phóng, vui vẻ tặng bức danh họa vô giá cho bổn gia, nhưng lại đưa ra một điều kiện trao đổi, chính là để cho Vân tiểu thiếu gia, cũng chính là đứa con của Tứ di thái làm thị tẩm cho thiếu gia Phủ Tường.
Chỉ cần là gia tộc có chút tiếng tăm trong năm chi phụ đứng đầu, tất cả đều chọn ra ít nhất một, hai thị tẩm xuất sắc, duy nhất Vân gia không có thì tổng cảm thấy mặt mũi không được rạng rỡ lắm, khó có được Lê Viên chỉ là vợ thứ tư, sinh ra đứa con xinh đẹp như vậy, vì thế Vân lão gia rất muốn đưa vào bổn gia.
Nhưng cho dù đem đứa con đưa vào cửa, vạn nhất thiếu gia Phủ Tường chọn đứa nhỏ khác thì làm sao bây giờ? Vân lão gia cũng rấtlo lắng chuyện này.
Từ trước đến nay Kỷ lão gia một tay che trời, duy ngã độc tôn không chút do dự nói‘vậy chỉ cần một thị đồng thôi’.
Hơn nữa trong gia quy cũng không quy định Lệ Hoa đường phải dạy dỗ hai thị đồng trở lên, dù thế trong Lệ Hoa đường nhận bốn đến sáu đứa nhỏ đã trở thành lệ thường.
Bồi dưỡng một thị đồng cần tiêu phí rất nhiều tâm huyết, ai cũng không biết thiếu gia sẽ thích những loại hình nào, nhiều đứa nhỏ thì còn có đường lựa chọn.
Hiện tại, nếu Kỷ lão gia đồng ý để Lệ Hoa đường chỉ nuôi dưỡng một thị đồng, như vậy thiếu gia cũng chỉ có thể lựa chọn một thị đồng này làm thị tẩm, cho nên thiếu gia Vân gia, theo ý nghĩa nào đó mà nói đã là thị tẩm của thiếu gia Kỷ gia rồi.
Đó cũng là nguyên nhân tất cả mọi người đối đãi với cậu rất cẩn thận, một chút cũng không dám chậm trễ.
Nhưng mà Lâm đường chủ chưa bao giờ làm cha, nên tự nhiên sẽ không hiểu dỗ một đứa nhỏ phải làm như thế nào, Vân thiếu gia đã khóc đến sốc hông, hắn lại chỉ có thể giương mắt nhìn.
“Ai đang khóc vậy?”
Bỗng nhiên một mỹ thiếu niên áo trắng xuất hiện trước cửa, tay hắn đang cầm một con diều giấy hình chim bồ câu.
“A! Kỷ thiếu gia, sao ngài lại đến đây?”Quản gia chạy nhanh lên trước nghênh đón. Dựa theo lệ thường, bây giờ thiếu gia vẫn chưa thể tự tiện đi vào Lệ Hoa đường.
“Ta nghe có tiếng đứa nhỏ đang khóc, là nó à.”
Năm nay Kỷ Phủ Tường mười một tuổi, bộ dạng so với bạn cùng tuổi còn cao hơn một chút, dáng người rắn chắc, một đôi mày rậm mắt to vàđôi môi hơi dày rộng, cực kỳ giống bộ dáng lúc trẻ của Kỷ lão gia Hồng Diệp.
Chẳng qua Kỷ Hồng Diệp lúc còn bằng tuổi cậu đã giao tiếp với người nước ngoài, thực ra lão thái gia đã dẫn Kỷ lão gia theo bên mình từ nhỏ, làm quen với các trường hợp xuất nhập vô vàn chuyện làm ăn, hơn nữa còn được sang nước ngoài. Cho nên đối với Kỷ lão gia mà nói, bàn chuyện làm ăn, nắm chức quyền lớn mới là thứ có lực hấp dẫn nhất.
Không biết có phải tính tình Kỷ lão gia quá mức cường hãn hay tính cách thiếu gia nội hướng nhiều hơn. Đối với việc đi học, tiếp xúc tiếng nước ngoài, làm quen với bàn tính đều không có nhiều hứng thú cho lắm, thay vào đó Kỷ thiếu gia lại thích ngồi ngốc một mình, phần lớn là chơi đùa với mấy con dế mèn, hoặc là mấy loại sâu bọ linh tinh này nọ.
Kỷ lão gia cũng chẳng mấy quan tâm đến việc này, hiện tại đáng nhẽ Kỷ Phủ Tường hẳn đang học bài trong thư phòng chứ không phải cầm diều chạy loạn nơi nơi.
“Thiếu gia, ngài đang định đi thả diều sao? Lão nô liền cùng đi với ngài.”Quản gia muốn tự mình dẫn Kỷ thiếu gia ra ngoài.
“Không cần đến ngươi, ta đi với nó được rồi.” Kỷ Phủ Tường lại nói, chỉ chỉ đứa bé đang ngồi trên ghế bành bằng gỗ lim. Dưới cái mũ thêu trắng tuyết hé ra một khuôn mặt với hai má tròn tròn, hồng đô đô, giống hệt một cây táo chin đỏ.
Chỉ thấy hai mắt bé rung rưng nước mắt tựa hồ còn muốn khóc, nhưng lực chú ý lại bị con diều trong tay Kỷ Phủ Tường hấp dẫn.
“Nhưng, nhưng mà…” Quản gia không thể làm trái mệnh lệnh của thiếu gia, nhưng cũng không thể phá hủy quy củ, đang do dự tìm lí do để thoái thác thì Kỷ Phủ Tường đã bước vào bên trong cánh cửa, đi thẳng đến chỗ bé trai.
“Thiếu gia.”Lâm đường chủ đứng bên cạnh ghế bành, so với quản gia thì vẻ mặt của hắn trấn định hơn nhiều.
“Ừ.” Kỷ Phủ Tường hướng hắn gật gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang tầm với bé trai, ôn nhu hỏi, “Em tên gì?”
“Lê…” đôi môi anh đào đỏ hồng của bé trai giật giật, phát ra âm thanh giống một con mèo nhỏ “Lê…”
“Cái gì Lê?” Kỷ Phủ Tường hỏi, lấy khăn mặt ra xoa xoa nước mắt còn đọng trên khuôn mặt bé.
“Là Vân Lê, thưa thiếu gia.” Lâm đường chủ cúi đầu nói: “Thằng bé là người của Vân gia ở phía bắc Chiết Giang.”
“Ồ, là phân gia.” Trong lòng Kỷ Phủ Tường hiểu được vài phần, đại khái đứa nhỏ này chính là thị đồng mà mẫu thân đã nói qua, nhưng thật sự nhỏ quá đi, từ vành nón lộ ra mái tóc đen bóng được phụ trợ bởi làn da vô cùng trắng trẻo, bé bé tròn tròn giống như một cục bột được nhào nặn mà ra.
Nếu như mình có em trai hoặc em gái nhất định cũng sẽ giống đứa bé này, cũng chọc người yêu mến chăng.
Kỷ Phủ Tường là con một, vì bảo trì huyết thống thuần khiết, ở Kỷ gia nếu đứa con đầu là nữ mới có thể sinh đứa thứ hai. Trong quá khứ cũng có sinh một con trai, sau đó lại tiếp tục sinh một đứa con trai nữa, giống trường hợp kỷ hồng diệp có một đệ đệ tên Kỷ hồng đình, nhưng lại hiếm khi gặp mặt nhau.
So với nhân số ít ỏi ở bổn gia, các thân thích phân tán ở mọi nơi lại ‘khai chi tán diệp’, sinh sản phải nói là thịnh vượng.
Ngày lễ ngày tết, bọn trẻ con sẽ dựa theo vai vế đến bổn gia tặng lễ, chúc mừng làm cho không khí vô cùng náo nhiệt. Chẳng qua, cho dù là đứa nhỏ cũng sẽ ngại thân phận tôn quý của Kỷ Phủ Tường mà ‘bó tay bó chân’, không dám chạy đến thân cận với cậu.
“Lê, có muốn cùng chơi đùa với ca ca không? Chúng ta đi thả diều.” Kỷ Phủ Tường nhe răng cười, cậu cười rất ít, hơn nữa lại đang ở trước mặt người ngoài.
Lâm đường chủ và quản gia đều có hơi thất thần.
Tuy rằng Kỷ Phủ Tường hiếm khi cười, nhưng cũng không giống Kỷ lão gia luôn làm vẻ mặt nghiêm túc khiến cho người ta sợ hãi. Kỷ Phủ Tường cho dù đang đùa giỡn, biểu tình cũng luôn bình bình đạm đạm, bộ dạng giống như chán muốn chết.
Ai cũng không biết thứ cậu thật sự cảm thấy hứng thú, có lẽ ngay cả bản thân thiếu gia cũng không rõ ràng lắm.
“Thả diều!”Nghe thế, cuối cùng Vân Lê cũng có chút sức sống chứ không phải chỉ lo khóc nhè.
Đúng vậy nha, ở ngoài hoa viên, hoa đào nở hết cả rồi.”Kỷ Phủ Tường vẫn như cũ mỉm cười, “Đến đây, nắm tay anh.”
Vân Lê cúi đầu, nhìn nhìn bàn tay trắng nõn đang đưa tới gần, nhìn tựa như tay của mẹ, sạch sẽ xinh đẹp, bé liền đem bàn tay nhỏ xíu của mình đặt vào.
“Bé ngoan.” Kỷ Phủ Tường đứng lên, nắm tay bé. Vân Lê vịn ghế bành, dẫm lên tấm đặt chân rồi nhảy xuống dưới.
Hai người chênh lệch chiều cao rất rõ ràng, đầu Vân Lê còn chưa bằng eo Kỷ Phủ Tường.
Kỷ Phủ Tường phối hợp hơi hơi nghiêng bả vai, hai đứa bé một lớn một nhỏ kéo thành hai cái bóng thật dài trên sàn nhà lát đá.
“Chuyện này phải làm sao bây giờ?”Trơ mắt nhìn bọn họ khóa cánh cửa rồi đi ra ngoài, quản gia lại không biết làm gì để cản lại.
“Chúng ta nên cao hứng mới phải chứ.” Không nghĩ tới vẻ mặt Lâm đường chủ lại vui mừng mà nói, “Ít nhất thiếu gia phủ tường cũng yêu mến thằng bé, đúng không nào?”
“Nói thì nói thế…. Nhưng người thiếu gia dẫn đi chính là thị đồng a! Vạn nhất bị lão gia biết thì…”
“Lão gia không để ý chuyện này đâu, hơn nữa thiếu gia cũng chưa chắc đã biết thằng bé là thị đồng, không lo gia quy bị phá hủy.”
Vừa rồi, nếu Kỷ Phủ Tường mở miệng hỏi than phận Vân Lê, chuyện này không dễ xử lí chút nào, bởi vì bọn họ không thể giấu diếm thiếu gia. Thế nhưng, Kỷ Phủ Tường lại thập phần thông minh không có hỏi.
“Mọi chuyện có gì sẽ nói sau, dù sao thiếu gia và đứa bé kia cũng còn nhỏ, cái ngày trong tương lai đó còn xa lắm.” Lâm đường chủ ôm cánh tay, khe khẽ thở dài.
Có điều cũng không ai nghĩ tới được, một lần nắm chặt tay nhau này lại kéo dài suốt hai mươi năm, hai mươi năm gắn bó yêu thương, hai mươi năm chở che cùng trói buộc, thẳng đến thời khắc sự chia lìa giáng xuống không hề báo trước.
==================
1×1, BE, cường công, Dân quốc, nhược thụ, đam mỹ