Kỳ vọng quá nhiều, tha thiết chờ đợi, sẽ cảm thấy rất gian nan.
Tạm thời không nói đến Tô Mai, sau khi giúp nam tử hôn mê nằm trên giường đá ăn dược, vẫn luôn canh giữ ở một bên chờ hắn tỉnh lại.
Chỉ nói tới Bạch Thanh, khi nhìn thấy bằng chứng là gia phả của gia tộc Viên thị, liền khóc rống một hồi.
Sau đó nhìn huynh trưởng với "Ma Vương" Tiếu Túc cùng nhau tiến cung, vì nàng mà đòi một cái công đạo, trong lòng lại hết sức bồn chồn lo lắng, làm cho nàng đứng ngồi không yên.
Sau khi trùng sinh trở về, hôn sự luôn là chuyện khiến nàng vấn vương bứt rứt, rốt cuộc cũng có thể chấm dứt.
Đây là cơ hội để nàng có thể cùng bọn họ không còn liên quan gì nữa.
Đáng tiếc, hy vọng vĩnh viễn là điều tốt đẹp, mà sự thật, chỉ dùng để đánh vỡ hy vọng.
Ngay lúc nàng đang chuẩn bị thoát khỏi bóng ma của kiếp trước, mà thoải mái tươi cười rạng rỡ, thì có hai bà tử dẫn theo một nữ tử nhìn giống như đơn thuần tinh khiết tiến vào, thông báo nói:
- Tiểu thư, Vương tiểu thư đến tìm người.
Bạch Thanh đang đứng lặng người bên cửa sổ nhìn lên trời xanh, từ từ xoay người lại, liền nhìn thấy một nữ tử vừa bước vào phòng, đang cởi áo choàng màu lam xuống.
Lộ ra một khuôn mặt trái xoan tinh tế khéo léo, da trắng như ngọc, nhẵn nhụi trắng nõn, hai má phấn nộn hơi đỏ ửng, xinh đẹp đến mê người.
Mũi cao thẳng, miệng nhỏ nhắn như anh đào, hơn nữa còn có một đôi mắt hồ thu hơi hơi nhếch lên, toát ra nét quyến rũ, đúng là một cô nương xinh đẹp mềm mại.
Nàng mặc y phục nguyệt sắc, một thân váy dài bạch y lụa trắng mềm mại, áo ngắn bên ngoài màu lam dệt lụa hoa, búi tóc trên đầu, cũng chỉ tùy ý cài vài châu hoa trâm ngọc.
Y phục thanh nhã trắng trong thuần khiết như thế, rất xứng với khí chất nhu nhược mảnh khảnh nhu uyển, càng làm cho nàng thêm thướt tha, ôn nhu yêu kiều.
Người này, lại giúp đỡ Viên Mậu Lâm thiết kế làm cho nàng rơi vào bẫy tình, sau đó lại quyến rũ trượng phu của nàng, còn đầu phục Tô Mai, hãm hại nàng vào chỗ chết...Vương Thục Nghi.
Lúc vừa nhìn thấy nàng, trong lòng Bạch Thanh rất phức tạp, không phải là hận giống như đối với Đồ thị cùng Thiên Nhược, mà đối với nữ nhân này, nàng ngay cả hận, đều hận không nổi.
Bởi vì, cuộc đời của nàng ta, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, vẫn luôn bi thảm như vậy.
Vương Thục Nghi cùng Vương Bình Chi đều giống như nhau, cùng là xuất thân từ Yến kinh Vương gia.
Chỉ khác nhau ở chổ, Vương Bình Chi là thứ xuất, còn nàng chính là đích nữ, lẽ ra nàng phải hưởng hết ngàn vàng sủng ái một thân của phụ mẫu cùng người thân.
Không ngờ tới, nàng vừa được sinh ra tổ phụ liền mất, sau đó liên tiếp tang phụ tang mẫu, bị tổ mẫu coi là khắc tinh, khắc chết người thân, thiếu chút nữa là bị chết chìm.
Cũng may, còn có một vị cựu phụ Tương Dương hầu đến chịu tang mẫu thân của nàng, đối với nàng rất thương tiếc, liền mang nàng về Củng gia chiếu cố, mới có thể an thân.
Đáng tiếc, ở Củng gia trừ bỏ một mình Tương Dương hầu, thì không có một người nào thích nàng, thích người khắc tinh như nàng, chuyện mà các vị biểu tỷ biểu muội thích làm nhất, chính là nghĩ ra các biện pháp để tra tấn nàng.
Sau này, vẫn là ở một lần yến hội, nàng được Bạch Thanh coi trọng, những ngày sau này trôi qua mới dần tốt hơn.
Mà nàng cùng Đồ thị cũng là khuê trung mật hữu duy nhất của Bạch Thanh.
Bắt đầu từ lúc mới quen Vương Thục Nghi vì nàng mà bất bình, cho tới nhiều năm đã trôi qua, Bạch Thanh đã thành thói quen luôn bảo hộ nàng, chiếu cố nàng.
Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày, nàng bị nữ nhân mà mình luôn bảo vệ che chở trong nhiều năm qua, lại phản bội nàng.
Nhưng đến cuối cùng, nàng ta phản bội nàng, mà chính bản thân Vương Thục Nghi lại giống như trước đây cũng không có kết quả tốt đẹp gì.
Tô Mai hận nàng, bởi vì nàng đoạt trượng phu của nàng ấy, hận Viên Mậu Lâm, bởi vì hắn đã quên những lời từng hứa hẹn.
Còn Vương Thục Nghi đâu? Nàng cùng Viên Mậu Lâm ám muội thông gian, vừa phản bội trượng phu của nàng, cũng vừa phản bội bằng hữu của chính mình, mà Tô Mai hận nhất chính là phản bội, sao có thể bỏ qua cho nàng ta đây.
Đến cuối cùng, nàng là người hỏa thiêu lương thực cứu thiên tai nên bị ban thưởng rượu độc.
Viên Mậu Lâm thì bị thiến, đưa vào phủ công chúa của Tô Mai, làm tiểu thái giám.
Còn Vương Thục Nghi, bị lộ ra tội thông dâm, chính tay vị Tương Dương hầu tự mình đem nàng dìm lồng heo.
Cũng không biết, lúc nàng đối mặt với tử vong, có từng hối hận, khi nàng đã đối với Bạch Thanh làm ra rất nhiều chuyện xấu xa?
#####
Vương Thục Nghi phát hiện Bạch Thanh không giống như xưa, lúc trước mỗi khi gặp, Bạch Thanh sẽ cười rất vui vẻ, mà lúc này lại không nói một lời cứ im lặng nhìn nàng.
Trong lòng Vương Thục Nghi cảm thấy rất bất an, nàng đi lại gần Bạch Thanh, khó hiểu hỏi:
- Bạch muội muội, sao ngươi nhìn ta như thế, hay là hôm nay ta ăn mặc, có chỗ nào không đúng?
- Không có!
Bạch Thanh lắc đầu, tránh đi sự đụng chạm của nàng, đi tới giường la hán, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, mới thản nhiên hỏi:
- Bên ngoài tuyết đang rơi, sao ngươi lại tới đây?
Vương Thục Nghi nghe nàng nói, liền nhanh chóng đi đến bên giường, đưa tay lên nhéo má Bạch Thanh, nũng nịu cao giọng nói:
- Ngươi đúng là không có lương tâm, ta mạo hiểm đi trong bão tuyết đến xem ngươi, ngươi còn ghét bỏ ta.
Bạch Thanh thân mình cứng đờ, nâng tay bắt lấy cánh tay của nàng, nghiêng đầu đi chổ khác, muốn tránh đi tay nàng đang chà đạp mình.
Vương Thục Nghi nhìn thì mềm mại, nhưng khí lực cũng không nhỏ, Bạch Thanh căn bản là tránh không được.
Hơn nữa động tác của Vương Thục Nghi rất tự nhiên tùy ý, giống như đã làm vô số lần, ngay cả bọn nha hoàn hầu hạ bên cạnh, cũng đã thành thói quen, chỉ nhìn rồi cười chứ không nói gì, cũng không tiến lên giúp đỡ.
Cảm thấy Bạch Thanh không được tự nhiên, cả người cứng ngắc, Vương Thục Nghi buông lỏng tay, tức giận hỏi:
- Như thế nào, ta bất quá chỉ hồi hương tảo mộ phần, ngươi liền trở lên xa lạ với ta? Lúc ta đi Yến kinh, còn vì ngươi thường ngày yêu thích mỹ thực, mà mua rất nhiều điểm tâm trái cây đem trở về, lúc vừa tới kinh thành liền đem hết cho ngươi, mà ngươi lại đối xử ta như vậy?
Giọng nói hàm chứa bất mãn thương tâm cùng oán trách, giống như nàng ta thật sự là vì Bạch Thanh xa cách mà khổ sở.
Nhưng mà Bạch Thanh rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt của Vương Thục Nghi, đang thấp thỏm không yên.
Hồi Yến kinh tảo mộ? Kiếp trước, cũng không có vụ này.
Kiếp trước, tại đêm thất tịch nàng đã thuận lợi xuất giá, mặc dù trước hôn sự cũng gặp mặt Viên Mậu Lâm vài lần, sau khi vừa thành thân cũng có chút bất an, lo lắng.
Vương Thục Nghi lấy danh phận là khuê trung hữu mật của nàng, ngày ngày vào Viên phủ, không cần kiêng kị, e dè.
Mà nàng, vẫn nghĩ các nàng là hảo hữu tốt nhất, Vương Thục Nghi là lo lắng cho nàng, sợ nàng ngày ngày trôi qua gian nan khổ sở, mới đến làm bạn, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, mục đích của nàng khi đến Viên phủ, bất quá chỉ là muốn chung đụng với hắn nhiều một chút.
Là nàng ngốc, tự mình đem nàng ta đưa lên giường của trượng phu, còn không nhận ra, mà vẫn tính nhiệm bọn họ.
Bị phản bội, coi như là xứng đáng đi!
- Ngươi làm sao vậy?
Thấy Bạch Thanh trầm mặc không nói, Vương Thục Nghi vẻ mặt càng bất an muốn che dấu cũng không được, hai tay run run bắt lấy tay của Bạch Thanh, đưa mắt ra hiệu cho bọn hạ nhân trong phòng lui ra, sau đó mới vội vàng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói cho ta biết, chúng ta là mật hữu, là tỷ muội thâm giao, ta nhất định sẽ giúp ngươi.
Có phải? Ngươi cùng Viên công tử......
Trong giọng nói tràn ngập ý dò xét,
Bạch Thanh vừa nhịn vừa nhẫn, trong lòng tự khuyên bảo chính mình, phải
bình tĩnh, phải kiềm chế.
Nhưng mà nghe những lời này, đúng là không thể nhịn được nữa.
- Làm ngươi thất vọng rồi, ta rất tốt.
Nàng mỉm cười châm chọc, lạnh lùng nói:
- Là Viên Mậu Lâm kêu ngươi đến đây để dò xét ta đi! Đáng tiếc, ngươi tới chậm, mới vừa rồi, ca ca ta đã cầm bằng chứng lừa hôn của tên Viên Mậu Lâm, đi đến hoàng cung yết kiến hoàng thượng.
Có lẽ, ta cùng Viên Mậu Lâm rất nhanh sẽ giải trừ hôn ước.
Không chừng....!Nhân tiện, hắn còn bị Kiêu kỵ binh bắt giữ! Các ngươi tính kế lâu như vậy, chắc không nghĩ tới ta là một người ngốc tử dễ dàng nắm trong tay như vậy mà còn có thể đào thoát đi! Có phải cảm thấy rất khó chịu?
Vương Thục Nghi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng, liền nhanh chóng tái nhợt, ngay cả đôi mắt, cũng dần dần chứa đầy nước mắt, càng khiến nàng mảnh mai nhu nhược.
Nếu là lúc trước, Bạch Thanh thấy bộ dạng nàng lúc này, khẳng định sẽ nhịn không được mà mở miệng an ủi nàng, vì nàng mà xuất đầu lộ diện, sau đó còn hạ mình dụ dỗ nàng nở nụ cười.
Nhưng giờ phút này, thấy bộ dáng của nàng ta buồn bã bi thống tuyệt vọng, nàng lại không có nửa phần đồng tình hay thương tiếc, chỉ cảm thấy kiếp trước, mình sống rất buồn cười.
Chẳng những bị một nam nhân si tình giả dối lừa gạt cả đời, hại mình nhà tan cửa nát, còn bị một nữ tử tỏ vẻ nhu nhược, nắm trong tay đùa bỡn.
Nhìn thấy ánh mắt Bạch Thanh có ý châm chọc, Vương Thục Nghi chớp mắt, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Trong âm thanh hàm chứa bất mãn oan uổng, không thể tin, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta sao có thể giúp đỡ người khác mà tính kế ngươi? Hôm nay ta đến, là vì đã lâu như vậy mà không thấy được ngươi, muốn đến nhìn xem thương tích của ngươi đã tốt hơn chưa, sao có thể là thay Viên công tử đến đây để dò xét ngươi? Hơn nữa, lừa hôn là thế nào? Lúc trước không phải là chính ngươi coi trọng hắn, đi cầu hoàng thượng tứ hôn sao? Như thế nào lại nói là lừa hôn?
- Chính ta tự coi trọng hắn? Đúng vậy! Là chính ta vừa ý đi.
Bạch Thanh tức giận đến bật cười, sau đó liền lạnh mặt hỏi:
- Là ai ở trước mặt ta luôn nói tân khoa Trạng Nguyên có bao nhiêu tài hoa, văn chương nổi bật, tiêu sái tuấn dật, cùng ta tương xứng đến cỡ nào? Là ai đề nghị ta đi thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn, lấy chuyện này để tránh đi hôn sự với "Ma vương"? Vương Thục Nghi, đã có quá nhiều chuyện phát sinh như vậy, có lẽ ngươi đã quên, nhưng ta lại nhớ rất rõ ràng rành mạch.
Là ta ngu ngốc, mới có thể bị các ngươi lừa gạt, nghĩ đám người các ngươi đều là vì muốn tốt cho ta không hy vọng sau này ta sẽ sống trong nước sôi lửa bỏng.
Ta còn từng cảm kích các ngươi!.