Ngón tay lạnh buốt vuốt ve da thịt trên cổ, bỗng dưng móng tay bén nhọn đâm vào da thịt, hô hấp dần trở nên khó khăn.
- Không!
Bạch Thanh hoảng hốt, kinh hô mở to mắt, nhìn qua đỉnh màn hồng phấn, trong ánh mắt lại không có tiêu điểm.
Một lúc lâu, hai tay run run, sờ soạng trên cổ, da thịt trơn bóng non mịn, dinh dính mồ hôi, không có vết thương, cũng không có vết bầm.
Là mộng, chỉ là mộng, nàng không có bị bóp chết, nàng còn sống, khỏe mạnh sống.
Thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng.
Lúc này, mới phát hiện, đang là mùa đông lạnh giá, nàng lại ướt đẫm mồ hôi, nội y trên người đều bị mồ hôi thấm ướt, lành lạnh dán vào cơ thể.
Ngồi dậy, muốn xuống giường tìm một bộ y phục để đổi, sắp tới lễ mừng năm mới, phải biết chăm sóc bản thân, không thể bị cảm lạnh, làm phụ huynh lo lắng.
Quay đầu, còn chưa vén chăn lên, đột nhiên nàng bổng kêu lên:
- A!
Chiếc ghế ở cạnh giường, có một người đang ngồi, đầu hắn dựa vào thành giường, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp dày đặc, đã ngủ thiếp đi.
Một đôi tay lạnh buốt, còn đặt gần gối của nàng.
Nghe thấy nàng thét chói tai, người nọ bỗng dưng mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như đao, đen tối u ám.
Bạch Thanh bị đôi mắt này nhìn, tiếng thét chói tai lập tức cứng rắn trong cổ họng, nhịn không được toàn thân run rẩy.
Tiếu Túc, "Sát Nhân Vương" Tiếu Túc, quả nhiên giống như lời đồn đãi, khiến người vừa nhìn thấy trong lòng liền sợ hãi.
Bởi vì buổi chiều đã từng nói chuyện với nhau đã bớt sợ một chút, lúc này đột nhiên lại kinh hãi vô cùng, Bạch Thanh sững sờ nhìn hắn, không dám nhúc nhích.
Nàng thậm chí đều không nghĩ tới, hơn nửa đêm, Tiếu Túc tại sao lại xuất hiện ở trong phòng của nàng? Cũng không có nghĩ qua, hai người bọn họ đang là cô nam quả nữ, ban đêm thanh vắng lại ở chung một phòng.
Mấy tháng trước nàng còn giận dữ mắng mỏ Đường Nghiêu cùng Đồ Giải Ngữ, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, đã đủ để cho nàng chui vào lồng heo đợi dìm.
Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, cùng tóc mai ướt nhẹp dính trên gò má, Tiếu Túc liền nghĩ là mình hù dọa nàng, thấp giọng khụ một tiếng, giọng nói không tự chủ được mà ôn nhu dịu dàng, nhẹ giọng an ủi:
- Nàng đã tỉnh? Đừng sợ, là ta!
- Tiếu đại ca?
Níu chặt chăn mền che lại thân thể của mình, còn theo bản năng lui vào trong góc giường, giọng nói Bạch Thanh run rẩy.
- Đừng sợ!
Tiếu Túc ánh mắt ảm đạm, thoáng hiện lên một tia bi thương, tay hắn giơ lên, muốn trấn an nàng, nhưng thấy đôi mắt nàng mang theo cảnh giác, liền cứng rắn thu trở lại.
Bạch Thanh vẫn luôn sợ hãi hắn, mặc dù hắn đã nỗ lực biểu hiện ra thiện ý cùng tâm tình của mình.
Giọng nói vẫn ôn nhu, hắn kiên nhẫn giải thích:
- Sáng mai, ta phải rời kinh, chuyến đi này, chỉ sợ phải mất mấy tháng mới có thể trở về.
Cho nên, muốn tới nhìn nàng một chút.
Lời nói có chút khô khan cứng ngắt, không hề có nữa phần lời ngon tiếng ngọt, nhưng Bạch Thanh lại nghe được lời hắn tràn đầy quyến luyến không muốn buông tha, tâm tư phòng bị của nàng vì câu nói này cũng phai nhạt đi một ít.
Nàng khẽ há mồm, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì mới tốt.
Mà y phục đang bị thấm ướt, lúc này áp vào người của nàng, lạnh lẽo làm nàng nhịn không được mà run rẩy, dù trên thân đang đắp chăn bông rất dày, cũng không cảm thấy chút ấm áp nào, khiến cho sắc mặt của nàng có chút tái nhợt.
Tiếu Túc thấy thế, lại nghĩ rằng nàng bị hắn hù dọa đến run rẩy, trong lòng liền đau nhức, hai tay dần dần thu hồi, từ từ nắm thành quyền.
Hắn cố nén xúc động muốn đem nàng ôm vào trong lòng, quay mặt đi không nhìn nàng nữa, thấp giọng nói:
- Đừng sợ, ta sẽ đi ngay, nàng, ngủ đi!
Nói xong, hắn đứng dậy, liền muốn rời đi.
- Tiếu đại ca!
Bạch Thanh quýnh lên, vội vàng ngồi dậy, chăn mền liền chảy xuống dưới, lộ ra cổ cùng xương quai xanh, còn có y phục không chỉnh tề bên trong.
Y phục Mỏng manh bị mồ hôi thấm ướt, ánh sáng nhàn nhạt của ánh đèn bên ngoài hành lang chiếu qua cửa sổ, nhìn thấy rõ ràng áo yếm Hồng Liên màu hồng phấn bên trong.
Tiếu túc quay đầu lại nhìn nàng, lập tức đập vào mắt, bên tai từ từ đỏ lên, càng lúc càng nóng, cuối cùng lan tràn cả khuôn mặt.
Nhìn theo ánh mắt nóng rực của hắn, Bạch Thanh cúi đầu nhìn xuống, kinh hô một tiếng, liên tục kéo chăn mền che lại cảnh xuân, gương mặt cũng đỏ ửng lên.
Thẹn quá hoá giận, làm gì còn sợ hãi nữa, lúc này há mồm cứng lưỡi trách mắng:
- Ngươi, ngươi hỗn đản!
Tiếu Túc thấy nàng tức giận như vậy, trong lòng không trách mà còn vui vẻ, nàng chịu mở miệng lưu hắn, lại bị hắn nhìn thấy thân thể, nhưng nhìn nàng như vậy, cũng là có tâm tư với hắn đi? Về phần sợ hãi, chờ sau này sống chung với nhau, nàng sẽ hiểu hắn là người như thế nào, từ từ sẽ không sợ hắn nữa.
Dù sao hắn cũng đã nhìn thấy thân thể của nàng, phá hủy trong sạch của nàng, thì nàng đương nhiên sẽ trở thành người của hắn.
(yul: ...)
Bước trở lại bên giường, hắn duỗi tay bắt lấy cổ tay nhỏ bé của nàng, hơi dùng lực, đem cả người nàng kéo vào trong lòng, ôm chặt.
Đầu tựa trên vai nàng, hít vào một hơi, hương thơm tràn ngập trong không khí, khiến hắn nhịn không được liền ôm chặt hơn một chút.
Dù kiếp trước nàng đã từng gả cho người, nhưng chưa từng được ôm ấp ôn nhu như thế này, trong lòng có chút chua xót cùng xấu hổ, cứng ngắc tựa vào trong ngực cứng rắn của hắn, một lúc lâu cũng không có phản ứng.
Sau đó, mới ý thức tình cảnh của mình lúc này, liền giãy giụa đưa tay đẩy lồng ngực của hắn, ấp úng kêu lên:
- Ngươi, ngươi, ngươi làm gì, mau, mau thả ta ra!
- Để cho ta ôm một chút!
Thật vất vả mới có thể ôm người trong lòng, Tiếu Túc đâu cam lòng buông tay, bàn tay vuốt ve sống lưng của nàng, ôn nhu trấn an nói:
- Ngoan, để cho Tiếu đại ca ôm một lát.
Thanh nhi, trời vừa sáng, ta phải đi rồi, nàng sẽ chờ ta, đúng không?
Đừng để hắn còn chưa kịp phát hiện, nàng lại bị người khác đoạt đi! Đã bỏ lỡ một lần, nếu lại bị một lần nữa, hắn thật sự chịu không nổi.
Giọng nói của hắn, tràn ngập khẩn cầu cùng thấp thỏm, mơ hồ còn có chút run rẩy, giống như hắn đang sợ nàng cự tuyệt.
Trong nháy mắt, nàng thậm chí muốn mở miệng đáp ứng hắn, dù sao phụ huynh cũng nhìn trúng hắn, không phải muốn hắn làm phu quân của nàng sao?
Nhưng lý trí lại nói cho nàng biết, nữ nhân dễ dàng có được sẽ không quý trọng.
Giống như kiếp trước nàng nàng dễ dàng lãng phí tình cảm dâng đến trước mặt Viên Mậu Lâm mà hắn đối với nàng chỉ có chán ghét cùng lợi dụng.
Chẳng lẽ đã sống một kiếp người, nàng lại muốn trải qua vận mệnh giống kiếp trước, chung sống với một nam nhân lãnh huyết vô tình?
Không, nàng có thể nghe theo phụ huynh, làm thê tử của hắn, nhưng sẽ không dễ dàng đem tâm của mình trao cho hắn.
Tâm của nàng, cả đời này chỉ lưu lại bên người, không để cho người nào giày xéo.
- Buông!
Giọng nàng lạnh lùng.[truyện đăng ở ddlqd]
Tiếu Túc có chút kinh ngạc, cảm giác tâm tình của nàng biến hóa, cuống quít buông lỏng tay, trong lòng áy náy nói:
- Thực xin lỗi! Là ta lỗ mãng.
Nàng...
- Nếu ngươi thật lòng, sao không hướng phụ thân ta cầu thân, đêm khuya lại xông vào khuê phòng của ta, là muốn ta lại mang trên lưng cái danh vô liêm sỉ, quyến rũ ngươi sao?
Lời này, giống như giận lại như hận, hai dòng nước mắt trong suốt chảy xuống gò má tái nhợt, lộ ra vài phần kinh diễm mềm mại đáng yêu.
Tiếu Túc có chút khốn quẫn, nhưng vẫn như cũ nghiêm túc giải thích:
- Không, sẽ không có ai biết.
Công phu của hắn dù không phải là đệ nhất thiên hạ, ít nhất cũng có thể xếp trong hạng mười trở lên, trong kinh thành này, dù là sư huynh Bạch Triệt, cũng không phải là đối thủ của hắn.
Cho nên hắn đến, sẽ không có người nào phát hiện, mà lúc hắn đi vào, các nha đầu bà tử trong viện đều bị hắn điểm huyệt ngủ, nếu không vừa rồi hai lần nàng sợ hãi kêu lên, cũng đã có người mò tới, làm gì có thể trò chuyện lâu như vậy.
Bạch Thanh nghẹn lời, trừng mắt liếc hắn một cái, trách mắng:
- Không có người biết, ngươi liền xông vào phòng của ta sao?
- Ta muốn gặp nàng, nhìn nàng một chút.
Ngày mai ta đi rồi, rất lâu mới có thể nhìn thấy nàng.
Trong giọng nói của hắn, có chút ủy khuất, có chút không muốn.
Lời này, thật sự có chút thân mật, Bạch Thanh liền đỏ mặt, xấu hổ quát:
- Ngươi là gì của ta? Ta là người mà ngươi muốn gặp là gặp sao?
- Hoàng thượng đã đáp ứng, chỉ cần nàng không phản đối, chờ ta trở lại, sẽ vì chúng ta mà tứ hôn.
Thanh nhi, ta sẽ là phu quân của nàng, nàng là thê tử của ta, là duy nhất! Thanh nhi, chờ ta trở lại thú nàng, được không?
Nhìn khuôn mặt nàng đỏ ửng, càng kiều diễm xinh đẹp, tâm Tiếu Túc đập thùng thùng như đánh trống, liền dễ dàng khinh địch có gì cũng nói ra hết.
- Ta...
Nàng muốn nói không đồng ý.
Nhưng nhìn ánh mắt hắn lộ ra mong đợi cùng thấp thỏm quang mang, Bạch Thanh cứng họng, vốn muốn cự tuyệt, nhưng lại không đành lòng nói ra.
Lại nhớ tới buổi tối huynh trưởng nói cho nàng biết hôn ước đã được giải trừ, còn nói thiếu chút nữa bị Thuận Ninh trưởng công chúa phá hư, còn thuận miệng đề cập đến chuyện thương tâm của hắn.
Mẫu thân không thích, bị gia tộc gạch tên trong gia phả, từ lúc hắn vừa ra đời, liền sống trong cô độc lẻ loi.
Hắn mong chờ thân tình cùng ôn tình, lại là người trọng tình trọng nghĩa, vì ân báo đáp.
Người như vậy, giống như huynh trưởng đã nói, rất thích hợp với nàng.
Nhưng người như vậy, cũng không thể để tổn thương, nếu như hôm nay nàng không quan tâm mà chỉ trích cự tuyệt, đả thương hắn, chỉ sợ sau này hắn sẽ phòng bị xa cách, nếu thật sự trở thành phu thê, nhất định sẽ càng gian nan.
Cho nên, nàng không thể.
Nhịn xuống những lời định nói, nàng xoay đầu đi không nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
- Ngươi, hãy làm cho phụ huynh của ta đồng ý đã.
Nghe được lời ấy, trong lòng mừng rỡ, vội vàng hỏi:
- Nếu bá phụ cùng sư huynh đồng ý, nàng sẽ không phản đối, phải không?
Bạch Thanh đỏ mặt, kiên định gật đầu.
Đời này kiếp này, nếu là người mà phụ huynh đồng ý, mặc kệ người nọ là ai, nàng cũng sẽ không phản đối mà gả cho hắn.
Tiếu Túc trước giờ vẫn luôn nghiêm túc lúc này lại nở nụ cười, ấm áp giống như ánh mặt trời ngày xuân, tràn ngập ôn nhu.
Hắn mở rộng hai tay, lại một lần ôm nàng vào lòng, giống như đang ôm một bảo vật vô giá, dè dặt, cẩn thận.
Bạch Thanh không nói gì, bỏ xuống phòng bị, thân thể lạnh như băng của nàng theo bản năng nhích tới gần hắn, chôn ở trong ngực của hắn, hấp thu nhiệt độ trên người hắn.
Cảm giác được nàng dựa vào, trong lòng Tiếu Túc càng vui sướng.
Hắn kéo chăn mền ra, trực tiếp đem nàng ôm vào trong lòng, mới dùng chăn bao bọc lại.
Nhiều năm về sau, dù dung nhan già đi, con cháu đầy cả sảnh đường, Tiếu Túc cũng vẫn như cũ nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên ôm nàng vào lòng, cái loại cảm giác khiến cho lòng người nở rộ vui sướng..