- Tiên dược.
Bạch Thanh gọn gàng dứt khoát nói ra mục đích của mình:
- Ta biết ngươi có gì.
Đem toàn bộ tiên dược còn lại đưa cho ta, sau đó ở trong [ nông nghiệp bách khoa toàn thư ] tự hủy trang bị, hủy diệt độc dược thiên, ta sẽ trả đứa nhỏ cho ngươi, còn cho ngươi một ít vàng bạc châu báo, đưa các ngươi rời khỏi kinh thành.
Từ nay về sau, ngươi có thể mang theo hắn muốn đi đâu thì đi, ở đâu thì ở.
- Không được!
Tô Mai không cần suy nghĩ, liền mở miệng cự tuyệt yêu cầu của nàng.
Có được tiên dược, chẳng khác nào có thêm một mạng, sao nàng có thể đưa cho cừu nhân? Lại càng không thể tiêu hủy độc dược thiên trong [ nông nghiệp bách khoa toàn thư ].
Nó là pháp bảo dùng để bảo vệ mạng nàng, không có nó, nàng mang theo bảo vật, tuyệt đối sẽ trở thành đối tượng mà người khác mơ ước.
Đến lúc đó, nàng sẽ không có biện pháp bảo vệ an toàn cho mình cùng đứa nhỏ.
- Vậy ngươi cứ ở trong này trôi qua nửa đời sau đi! Ngươi yên tâm, hài tử của ngươi, ta sẽ nuôi dưỡng thật tốt, Bạch gia, không thiếu cơm thừa canh cặn.
Nói xong, Bạch Thanh cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp xoay người định rời đi.
- Khoan đã......
Tô Mai sao có thể yên tâm, Bạch Thanh uy hiếp sẽ ngược đãi đứa nhỏ của nàng.
Nàng rời đi không chút do dự, còn hứa hẹn sẽ chiếu cố hắn thật tốt, sao nàng không lo lắng đây!
- Như thế nào, ngươi đổi ý?
Bạch Thanh trở lại hỏi.
- Sao ngươi biết ta có mấy thứ này ?
Sau khi có được, nàng chưa bao giờ nhắc tới hay nói với bất kỳ người nào.
Dù là Phùng đại ca, cũng chỉ nói vì nàng thuở nhỏ học y nghiên cứu độc, mới hiểu mà phối ra độc dược.
Bạch Thanh từ đâu mà biết đến? Còn biết rất cặn kẽ, ngay cả nàng từ lúc bị nhốt ở đây, mới từ từ biết cách hủy bỏ trang bị.
Bạch Thanh cũng không thèm trả lời nàng, cũng không để ý tới vấn đề của nàng, có chút bực bội nói:
- Ngươi không cần biết ta làm sao biết được.
Chỉ cần nói cho ta biết, ngươi đồng ý hay không đồng ý yêu cầu của ta.
Cau mày do dự, cuối cùng Tô Mai thở phào một hơi, giống như đã nghĩ thông suốt, nhìn Bạch Thanh nói:
- Ta có thể cho ngươi tiên dược, nhưng không thể tiêu hủy độc dược thiên.
Nếu không có nó, cho dù ta được ra ngoài, cũng không có năng lực tự bảo hộ chính mình.
Tiên dược không còn, nhưng nàng còn y học thiên, tuy hiệu quả không tốt bằng thuốc tiên, nhưng vẫn có rất nhiều phương thuốc có thể chữa bệnh cứu mạng.
Nhưng so với độc dược thiên cùng hy vọng tự do, đoàn viên mà nói, không có nó, mặc dù đáng tiếc, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Nàng lại không biết, ở trong mắt Bạch Thanh, tiêu hủy độc dược thiên, cũng quan trọng như tiên dược.
Đây cũng là mục đích quan trọng mà nàng tới gặp Tô Mai, làm sao có thể đáp ứng đây, lúc này cự tuyệt nói:
- Không được.
Nếu không tiêu hủy nó, ta tuyệt đối sẽ không thả ngươi ra ngoài.
Hơn nữa, cho dù ngươi dựa vào người bên ngoài mà thoát ra, thì từ nay về sau đừng bao giờ mơ tưởng được gặp lại hài tử của ngươi.
Đây chính là uy hiếp trắng trợn, độc dược thiên cùng hài tử, Tô Mai chỉ có thể chọn một.
Tô Mai hận đến nổi hàm răng muốn tê liệt, hai mắt phiếm hồng, giống như có một ngọn lửa thiêu đốt cháy hừng hực trong mắt, hận không thể đem Bạch Thanh hóa thành tro tàn.
Thấy bộ dạng nàng như vậy, Bạch Thanh đột nhiên nở nụ cười, hàm chứa chua sót.
Kiếp trước lúc nàng nhìn thấy Tô Mai hạnh phúc khoái hoạt, chẳng phải nàng cũng có bộ dạng như vậy sao?
Không nghĩ tới kiếp này nàng lại thấy được biểu tình như vậy ở trên mặt Tô Mai.
Nghĩ lại, cũng rất châm chọc.
Cười đủ rồi, mà Tô Mai còn chưa ra quyết định, liền tri kỷ mở miệng nói:
- Ngươi thử suy nghĩ cẩn thận, ta sẽ nói với cai ngục, nếu ngươi đã nghĩ thông suốt, có thể nói cho bọn họ báo lại cho ta.
Tô Mai cũng không cảm kích, gọn gàng dứt khoát nói:
- Không cần, ta đồng ý!
Cái nơi quỷ quái này, nàng đã ngây ngốc lâu như vậy, không ai nói chuyện với nàng, trừ lúc đưa cơm tới, ngay cả một chút ánh sáng cũng không nhìn thấy.
Nàng sắp điên luôn rồi, mỗi ngày đều nghĩ, nếu có thể rời đi, muốn nàng trả giá gì cũng được.
Nhưng nàng không cam lòng, không cam lòng đưa vật thần kỳ gì đó cho Bạch Thanh, còn muốn tiêu hủy thứ nàng có thể dựa vào.
Vì muốn ra ngoài, vì có thể rời khỏi nơi này, cùng hài tử đoàn tụ.
nàng vẫn phải cam chịu mà chấp nhận.
- Như vậy làm đi!
Cắn răng, Tô Mai nâng lên bàn tay trái, một quyển sách Bạch Ngọc giấy mạ vàng chậm rãi hiện ra.
lúc này, trong mắt Bạch Thanh hoàn toàn kinh ngạc.
Rõ ràng kiếp trước, Tô Mai đã từng ở trước mặt nàng mở ra quyển sách này, mà nàng hoàn toàn không nhìn thấy.
Vì sao kiếp này, nàng lại thấy được, quyển sách xuất hiện? Trong lòng kinh ngạc, nhịn không được bước lên phía trước vài bước, muốn chiêm ngưỡng vật độc nhất vô nhị trên đời này.
Đúng lúc này, chỉ nghe "Phốc" một tiếng, giống như có đồ vật gì đó bị rớt xuống rất mạnh.
Nàng liền nghĩ Tô Mai đã dựa theo ước định tiêu hủy độc dược thiên, vừa muốn mở miệng đòi tiên dược đột nhiên nhìn thấy.
Trong sách đang tiêu tán, không phải là ba chữ "Độc dược thiên", ngược lại là "Dị năng thiên".
[ nông nghiệp bách khoa toàn thư ] tên sách giống như chỉ liên quan đến nông nghiệp, nhưng sự thật lại không phải như vậy, theo cuốn sách [ bị chồng ruồng bỏ xoay người ] đã ghi lại.
Ở mạt thế ngàn năm sau, tất cả đất đai đều có quan hệ, toàn bộ thuộc về nông nghiệp.
Trong Bách khoa toàn thư, chia ra làm bốn phần lớn gồm: gieo trồng thiên, y dược thiên, độc dược thiên cùng dị năng thiên.
Bao gồm mấy ngàn năm, nhân loại nghiên cứu về đất đai gom thành tri thức.
Đối với Tô Mai mà nói, ba cái đầu rất quan trọng, chỉ có cái cuối cùng, không có quá nhiều tác dụng.
Nàng còn nghĩ Tô Mai sẽ giống như kiếp trước, nói sẽ giữ lời,là người có nguyên tắc, không vi phạm lời hứa hẹn.
Lại không nghĩ tới, có một ngày, nàng sẽ lừa gạt.
Cũng may là nàng có thể thấy được quyển sách kia, cũng may là nàng đi đến gần, nếu không nàng sẽ dựa theo ước định mà thả mẫu tử bọn họ đi, sau này sẽ bị hại tiếp.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Bạch Thanh liền trầm xuống, âm trầm nói:
- Ngươi tiêu hủy, dị năng thiên?
- Ngươi có thể thấy?
Tô Mai hoảng sợ ngẩng đầu nhìn nàng, mở to hai mắt nhìn, không dám tin.
Bạch Thanh hôm nay cùng những gì nàng tra xét hoàn toàn bất đồng, giống như hai người khác nhau.
Hơn nữa, nàng lại có thể nhìn thấy vật mà chỉ có nàng mới thấy được, khiến nàng thật sự không thể tin được.
Hôm nay mục đích của Bạch Thanh là muốn hủy diệt độc dược thiên, từ trong sách nàng biết được, độc dược thiên là chổ dựa lớn nhất của Tô Mai, cũng uy hiếp lớn nhất của Bạch gia cùng Thái tử nhất mạch.
Bất cứ giá nào, nàng cũng phải hủy diệt nó, vì thế, nàng không tiếc dùng mọi thủ đoạn.
Cho nên, Tô Mai có hành vi vi phạm lời hứa hẹn, khiến Bạch Thanh rất tức giận.
Nàng cũng không trả lời nghi vấn của Tô Mai, chỉ cố chấp nói:
- Ngươi không tuân thủ lời hứa hẹn, ngươi đã đánh mất lòng tin tưởng của ta.
Tô Mai nghe vậy,khuôn mặt lúc trắng lúc hồng giống như bảng pha màu.
Nàng xưa nay vẫn luôn tuân thủ hứa hẹn, cho nên mới hận người phản bội lời hứa.
Nhưng hôm nay, vì tương lai có thể bảo đảm an toàn cho mình cùng hài tử, nàng bỏ đi nguyên tắc, làm một người phản bội lời hứa, trong lòng có chút chột dạ, lúc này còn bị đối phương vạch trần, thật sự là xấu hổ vô cùng.
- Không phải ngươi hận nhất loại người không tuân thủ hứa hẹn sao? Ngươi có tư cách gì mà hận bọn hắn, ngươi cùng bọn hắn, là giống nhau!
Lời này của Bạch Thanh hoàn toàn đạp đổ Tô Mai.
Nhiều năm như vậy, nàng vẫn lấy lý do này, để hận phụ thân của nàng, ngày ấy lão nam nhân khóc lóc lấy lòng, nàng đã thề cả đời này nhất định sẽ làm cho hắn hiểu được, phản bội sẽ có kết cục như thế nào.
Hôm nay, nàng lại phản bội lời hứa của chính mình, nàng có tư cách gì mà hận hắn đây?
Tay run run, nàng rốt cục vẫn hạ quyết tâm, ấn một nút màu xanh biếc trên phím trang bị.
Chỉ nghe "Oành" Một tiếng,"Độc dược thiên" Ba chữ to màu đen nổ tung, hóa thành nhiều đốm sáng, dần dần biến mất trong không khí.
Cuốn [ nông nghiệp bách khoa toàn thư ] lúc đầu còn rất dầy, lúc này mỏng đi rất nhiều.
Nàng lại mở ra "Y dược thiên", từ bên trong đổ ra một bình ngọc thúy sắc, hết sức luyến tiếc đưa cho Bạch Thanh.
Bạch Thanh tiếp nhận bình ngọc, mở ra bên trong quả nhiên chỉ còn một phần tư.
Xem ra Ký Vương bị trọng thương, có thể sống sót là nhờ nàng.
Đã đạt được hai mục đích mong muốn, Bạch Thanh rất vừa lòng, đem bình ngọc cẩn thận bỏ vào trong lòng, xoay người rời đi.
Tô Mai thấy thế, lập tức thê lương hét lên:
- Ngươi gạt ta!
Bạch Thanh xoay người lại, mỉm cười, nói:
- Ngươi gạt ta trước.
Cho nên, ta sẽ không lập tức thả ngươi ra, ngươi hãy ở trong này, thêm một tháng nữa đi!
Nói xong, liền cười vui sướng rồi đi ra ngoài, hoàn toàn mặc kệ Tô Mai đang ở phía sau chửi bậy.
Vừa ra khỏi cửa lao, liền thấy Nhan Di Á đứng ở hành lang đá, lo lắng đi tới đi lui.
Vừa thấy Bạch Thanh, liền bước nhanh đến, nhìn lên nhìn xuống, muốn xác định nàng yên lành không bị thương tổn gì.
- Ta không sao!
Bạch Thanh tâm tình vui vẻ, khoác cánh tay của nàng, cười cười nói,
- Chúng ta về thôi!
- Bạch Thanh, ngươi là kẻ lừa gạt, đại lừa gạt......!thả ta ra ngoài, van cầu ngươi, thả ta......
Tô Mai bên trong lao ngục, chửi rủa đã rồi lại bắt đầu cầu xin.
Nhan Di Á có chút hoài nghi, không biết nàng rời đi một lúc bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Thanh mặc kệ, cước bộ nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Nhan Di Á có chút bất đắc dĩ, lắc đầu cười cười đi theo.
Sau khi ngồi trên xe ngựa, Bạch Thanh vẫn luôn cười vui vẻ.
Dù Nhan Di Á tò mò, nhưng thấy nàng sẽ không nói, nên cũng không truy vấn.
Chỉ là lúc này thấy nàng tâm tình rất tốt, nhịn không được liền mở miệng nói:
- Ca ca truyền tin, nói hai ngày nữa sẽ trở lại, Thanh Nhi, sáng mai ngươi tới hầu phủ, được không?
Bạch Thanh nghe vậy, khuôn mặt tươi cười liền cứng đờ.
Tiếu Túc, muốn trở về rồi?
Cái người hơn nửa đêm vụng trộm xông vào khuê phòng của nàng, còn ôm nàng, nằm trên giường của nàng một đêm, sau đó một câu cũng không lưu lại, liền lặng lẽ rời đi, đã muốn trở về rồi?.