Trương Tân Viễn sống lớn như vậy rồi trên cơ bản từ trước đến nay chưa từng bị người nào đối đãi qua như vậy.
Hắn gia cảnh tốt, lớn lên lại soái, biết ca hát biết đánh đàn, ngay cả quần áo trang điểm cũng vĩnh viễn đi đầu thời thượng.
Dùng một câu tới hình dung, đại khái chính là người theo đuổi hắn có thể kéo dài từ nơi này đến tận nước Úc.
Cái dạng nữ nhân nào mà hắn chưa thấy qua kia chứ! Nhưng lại bởi vì cái hôn ước chết tiệt kia cùng với lợi hại bất cập lung tung rối loạn giữa các gia tộc, bất đắc dĩ chỉ có thể cùng nữ nhân Cận Như Ca kia trói định bên nhau.
Cũng may Cận Như Ca là thiệt tình thích hắn, cả ngày xem hắn như bảo vật mà sủng ái.
Nhưng Trương Tân Viễn lại như cũ không thỏa mãn, vẫn luôn cảm thấy tình yêu như vậy đối với hắn mà nói là quá mức nặng nề, cơ hồ là lúc nào cũng muốn tránh thoát.
Tình yêu bình thường không nên là cái dạng này.
Con gái ấy à, vẫn là nên có chút tự lập, kiên cường chút, độc lập chút, không bị tình yêu làm mụ mị đầu óc, thanh thuần không kiêu ngạo, bồng bột hướng về phía trước mới là tốt.
Trương Tân Viễn thích như vậy, nhưng lại trước nay cũng chưa từng gặp qua.
Thẳng đến hôm nay, hắn đột nhiên phát hiện Cận Như Ca hình như ngày càng giống với hình tượng này!
Mặc dù tính tình hình như cũng bắt đầu ngày càng không được tốt lắm, động một chút là lại muốn hung dữ với hắn.........
Trương Tân Viễn ôm khuôn mặt đỏ bừng đứng tại chỗ ngốc một lúc lâu, vừa xấu hổ vừa tức giận lại còn có chút động tâm, phải sau một lúc lâu mới cuối cùng hồi phục lại tâm tình.
Mắt nhìn theo hướng Đỗ Thanh Thanh rời đi, một lát sau bàn tay vung lên hừ lạnh kêu tên tiểu tùy tùng.
"Cũng không biết nàng đi làm gì." Hắn nói, bên tai phiếm hồng lẩm bẩm lầm bầm, chau mày, thanh âm cố tình áp rất thấp, "Chúng ta lần sau lại đến!"
"Dạ." Tiểu tùy tùng mơ mơ màng màng đáp lời, xoay người đi theo phía sau Trương Tân Viễn rời đi.
Nhưng đáy lòng lại rất mê mang, trong lúc nhất thời thật sự không hiểu được trạng huống trước mắt——
Sao lại có cảm giác......!Quan hệ giữa hai người này hình như bị đảo ngược rồi? Lúc trước ngươi truy ta chạy, hiện tại ngươi chạy ta truy, dù sao vĩnh vĩnh viễn viễn không bao giờ ngừng lại.
Không thể hiểu được, thật sự không thể hiểu được.
Tiểu tuỳ tùng trong lòng khổ sở, khuôn mặt nhăn nhúm lại, cũng không phải lại rất muốn đến, thậm chí còn ở dưới đáy lòng xấu tính kỳ vọng một chút, hy vọng lần sau Cận Như Ca thái độ lại kém thêm nữa, tranh thủ có thể mắng Trương Tân Viễn đến nỗi mười ngày nửa tháng không dám lại đến lắc lư trước mặt nàng thì càng tốt.
Tâm tư thật sự quá mức rõ ràng, toàn bộ viết ở trên mặt, không ra một lát đã bị Trương Tân Viễn nhìn thấy.
Lập tức đổi lấy cái nhìn khinh thường cùng với một câu tức giận rào rạt: "Lái xe!"
Tiểu tuỳ tùng: "......"
Nguyện vọng sửa lại, hy vọng Cận Như Ca lần sau có thể đánh gãy răng hắn!
-
Trương Tân Viễn dùng chiêu thức ấy tự mình công lược chơi đến vui vẻ, Đỗ Thanh Thanh nếu mà biết chắc chắn sẽ tức chết.
Chẳng qua nàng hiện tại tạm thời không hiểu được tâm lý biến hóa của Trương Tân Viễn, cũng không rảnh đi quản.
Suy cho cùng thì.....!Bên trong siêu thị sắp đem nửa cái mạng của nàng chen lấn bẹp nhúm, nào còn rảnh đi quản chuyện khác chứ.
Sớm biết thế trước khi ra cửa đã tìm hiểu một chút rồi!
Đỗ Thanh Thanh quả thực khóc không ra nước mắt.
Nàng hôm nay cố ý dậy thật sớm, muốn sớm mua sớm xong việc, đỡ trễ một chút lại phải gặp cảnh đông người chen lấn.
Ai ngờ hôm nay vừa lúc là buổi giá đặc biệt một tháng một lần của siêu thị, lúc đầu ở cửa còn chưa có quá nhiều người, đến khi mở cửa, cũng không biết từ nơi nào tràn tới một đống lớn bà dì cô bác.
Sau khi nghe ngóng, mới biết được hôm nay trứng gà cực kỳ rẻ, tất cả đều là tới đoạt trứng gà giá đặc biệt, khiến cho Đỗ Thanh Thanh chưa kịp đi đã trực tiếp bị chen lấn đẩy vào trong.
Đỗ Thanh Thanh: "......" Này cũng quá khủng bố đi!
Nàng thở dài một hơi, nghĩ ít nhất hôm nay mình mang đôi giày bình thường, nếu mà dựa theo thói quen của nguyên chủ mang cao gót, chỉ sợ mới tiến vào đã trực tiếp bị chen lấn rơi mất tiêu.
Một chiếc rớt ở cửa, một chiếc khác rớt ở chỗ bán trứng gà.
Đúng vậy, nàng còn chưa kịp quẹo vào đã trực tiếp bị dòng người như lũ đẩy trôi tới chỗ này.
Có lẽ là bởi vì cuối cùng đã đến được chỗ cần đến, dòng người vẫn luôn kích động ào về trước rốt cuộc chịu ngừng lại trong chốc lát, Đỗ Thanh Thanh tìm đúng cơ hội, muốn tranh thủ từ khe hở chui ra ngoài.
Cho đến khi.....!Nàng đột nhiên thấy được bảng giá trứng gà.
Đỗ Thanh Thanh: "?! Rẻ quá!!"
Hệ thống không khỏi hoảng sợ: "Cô muốn làm gì?"
"Không làm gì, tôi chỉ nhìn thôi." Đỗ Thanh Thanh ho khan một tiếng, hai mắt nhìn tới mấy con số viết vừa to vừa thô, rốt cuộc vẫn là không nhịn được chậm rãi vươn tay về phía trước, kéo lấy một cái túi, tìm vị trí tốt, sau đó liền bắt đầu vùi đầu nỗ lực bắt trứng.
Xem đến hệ thống đều sợ ngây người: "Không phải chứ!"
Có như vậy sao, một cái đại tiểu thư không lo làm chuyện nên làm, lại chạy đến nơi này đoạt trứng gà cùng mấy bà dì bác gái, này cũng quá không phù hợp với nhân thiết rồi!
"Là không phù hợp với nhân thiết của Cận Như Ca." Đỗ Thanh Thanh tranh thủ lúc đoạt trứng gà, vui vẻ cùng hệ thống nói chuyện phiếm, "Nhưng lại phù hợp với nhân thiết của Đỗ Thanh Thanh nha."
Dù sao thì, loại sự tình này trước kia nàng cũng đã làm không ít......
Sự tình đại khái muốn bắt đầu từ khi nàng lên cao trung (cấp 3).
Đỗ Thanh Thanh nguyên bản cũng có một gia đình đặc biệt vui vẻ hạnh phúc, Đỗ cha vô cùng hài hước, Đỗ mẹ mỹ lệ ôn nhu, nàng từ nhỏ đến lớn đều được tình yêu của hai người che chở, dần dần trưởng thành thành một cô gái kiên cường độc lập.
Cuộc sống vốn dĩ rất hạnh phúc thanh nhàn, nhưng lúc sau lại bởi vì một tai nạn ngoài ý muốn, vô tình lãnh khốc cướp đi sinh mệnh của cha mẹ, cũng thiếu chút nữa kéo theo Đỗ Thanh Thanh chết oan uổng.
Tuy nói về sau nàng bình phục rất tốt, nhưng gia đình hạnh phúc lại bởi vậy mà rách nát, duy nhất còn dư lại chính là tiền học phí mà cha mẹ từ rất sớm đã bắt đầu vì nàng tích cóp.
Đỗ Thanh Thanh bắt đầu học cách sinh hoạt một mình, dạo công viên một mình, đi siêu thị một mình, xử lý các loại việc vặt lớn lớn bé bé một mình.
Cũng bắt đầu ăn mặc cần kiệm, vì tiết kiệm tiền còn cố ý làm một cái kế hoạch, thứ hai siêu thị nào giảm giá, thứ ba thứ gì có giá đặc biệt........
Thói quen một khi dưỡng thành là rất khó để sửa lại.
Đỗ Thanh Thanh đựng trứng gà đầy một bọc, tính tiền xong lại thật cẩn thận cất vào xe mua sắm, trong lòng lúc này cuối cùng mới thoải mái không ít.
Vừa nhấc mắt lên liền thấy cách đó không xa rau dưa cùng thực phẩm đông lạnh cũng đang giảm giá, lại cực cực khổ khổ chen qua đi mua một chút khoai tây cùng cánh và ức gà rán.
Trộm lưu trữ để tự "chăm sóc đặc biệt" cũng là chuyện tốt nha.
Đỗ Thanh Thanh ăn quá nhiều bữa cơm dinh dưỡng nhà bếp làm cho, thật sự là thèm mấy món này muốn chết luôn rồi.
Cứ như vậy chọn một miếng lại tuyển một miếng, thẳng đến khi sắp rời đi rồi mới nhớ tới hôm nay bản thân tới để làm gì.
Như thế nào lại quên mất Tô Kỷ Miên rồi!
Đỗ Thanh Thanh thầm nghĩ không ổn, vội vã đẩy xe mua sắm hỏa tốc nhắm tới lầu hai, tỉ mỉ chọn lựa một hồi lâu, mua cho Tô Kỷ Miên tất cả đồ dùng giường nệm.
Gối đầu, chăn, khăn trải giường, vỏ chăn gối......
Nghĩ đồ dùng tắm giặt ở siêu thị trường học của các nàng khẳng định là rất mắc, lại tùy tay lấy lòng mua cho nàng sữa tắm dầu gội.
Đỗ Thanh Thanh: Chậc, tự dưng có cảm giác trên người toát ra hào quang mẹ hiền.
Lời này cũng chỉ có thể tự mình nghĩ, làm trò trước mặt Tô Kỷ Miên đương nhiên là không dám nói.
Đỗ Thanh Thanh vui vui vẻ vẻ đẩy xe mua sắm đi tính tiền, đem vài thứ kia chất đầy trên xe xong xuôi, sợ nàng không nhận, vì thế liền nghĩ chờ thêm một thời gian khi hai người thân thiết một chút rồi hẵng đưa cho nàng.
Mà dư lại mấy phần trứng gà đồ ăn vặt cùng khoai tây, trực tiếp bị nàng tùy tay đặt ở ghế phụ và hàng ghế đằng sau.
Có thể dẹp đường hồi phủ!
Đỗ Thanh Thanh quay đầu lại nhìn thành quả lao động hôm nay của mình, như là đội trưởng đang kiểm duyệt binh lính, vừa lòng gật gật đầu, sau đó liền dẫm xuống chân ga một đường hướng về nhà xuất phát.
Vừa lái xe vừa cùng hệ thống oán giận, nói cuộc sống khi nào mới có thể thú vị lên một chút a, trừ bỏ lần mua sắm bên ngoài hôm nay, những ngày sau khẳng định lại là mỗi ngày nhàm chán.
Đang nghĩ ngợi, vừa quải cái đường cong đột nhiên nhìn thấy trước căn biệt thự cách cổng nhà không xa có một bóng người quen thuộc—— Nhị tiểu thư của Giang gia, Giang Uyển.
Nói ngắn gọn thì, nàng cùng Cận Như Ca có thể nói là cùng một cấp bậc ăn chơi trác táng.
Khu này là khu của người giàu có, phong cảnh tốt đẹp, đi ra ngoài cũng tiện lợi, không ít danh môn quý tộc đều thích ở chỗ này cư trú, cho nên ngẫu nhiên sẽ gặp được một hai đối tượng tương đối nổi danh trong giới cũng không có gì kỳ quái.
Phải biết rằng rất nhiều chị em của Cận Như Ca cũng đều ở nơi này, không có việc gì lại tụ nhau một nhóm hẹn đi mua sắm hẹn cái bữa cơm, cũng rất tiện lợi.
Nhưng nhóm chị em kia tuyệt nhiên sẽ không bao gồm Giang Uyển này.
Nàng với Cận Nhu Ca có tiếng là không đội trời chung.
Dù sao thì ở phương diện nhân thiết, hai người thật sự có điểm khá tương đồng, đều là đại tiểu thư, đều là tuyệt thế dung nhan, đều có ba mẹ lợi hại, ngay cả nam nhân cũng thích cùng một người, cả hai đều thích tên Trương Tân Viễn ngu xuẩn kia.
Thật sự rất cạn lời, nhưng là không có cách, chính vì nguyên nhân cuối cùng mà dẫn tới kết quả là hai người gặp nhau liền phải 'xé'*.
*raw là 撕 [tê], nghĩa dịch gần nhất là đánh nhau, gây gổ.
Đại khái là bởi vì cuộc sống của người giàu có thật sự quá nhàm chán đi.
Đỗ Thanh Thanh lại không phải Cận Như Ca, thật sự lười phản ứng Giang Uyển trước mắt, thấy nàng hướng đầu ánh mắt nóng rực tới mình, không khỏi thực mau đánh ánh mắt không nhìn tới nàng, tiếp tục lái chiếc xe yêu điệu thấp của mình chạy qua mặt nàng.
Căn bản là vẫn chưa làm gì, nhưng mà năng lực bổ não của người này sao lại vĩ đại đến vậy chứ, liền như vậy một lát sau thế mà lại còn cố ý phân tích biểu tình của Đỗ Thanh Thanh.
Cuối cùng đưa ra cái kết luận: "Được lắm, Cận Như Ca cô vậy mà lại dám xem thường tôi!"
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi*.
*dịch chuẩn là "một ngụm máu già" [一口老血]: ý chỉ bất đắc dĩ, kinh ngạc khoa trương đến hộc máu.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, cũng không biết rốt cuộc là nàng làm thế nào có thể đưa ra được cái kết luận như vậy, không khỏi nhất thời vô ngữ, không muốn cùng người này dây dưa, tiếp tục tiến lên phía trước.
Nhưng mà đã muộn, Giang Uyển phía sau đã bắt đầu mở miệng trào phúng, nhìn tới chiếc xe con giá trị trên dưới 4 vạn (tầm 1 tỉ rưỡi) của nàng, không khỏi nhếch mép: "Ui, Cận đại tiểu thư của chúng ta như thế nào lại nghèo túng thế kia, lại đi lái cái loại xe này ra ngoài?"
"Còn mặc thành bộ dạng này." Nàng cười nói, dẫm lên giày cao gót nỗ lực đuổi theo phía sau, một đường trào phúng, "Không phải là đi chợ mua thức ăn đấy chứ?"
Đang nói, vừa chuyển đầu thật đúng là thoáng nhìn thấy trên ghế phụ của Đỗ Thanh Thanh chất một đống khoai tây, trào phúng nơi đáy mắt tức khắc càng thêm sâu: "Còn mua nhiều khoai tây đến vậy a? Gần đây Cận đại tiểu thư đổi khẩu vị sao, thích ăn khoai tây à?"
"Cẩn thận mập lên nha~" Giang Uyển đắc ý, cảm thấy trận battle này mình chiếm chắc thế thượng phong, không khỏi vui vẻ ra mặt, trong lúc nhất thời sung sướng đến quên mất đông tây nam bắc, còn lo nghĩ dùng lời nào càng khó nghe để kích thích Đỗ Thanh Thanh.
"Khoai tây mua rất không an toàn a, nhân vật cấp bậc như Cận đại tiểu thư của chúng ta đây sao không được ăn thuần thiên nhiên một chút a!"
"Tôi còn vài trăm mẫu đất đang đứng tên đây, nếu không thì nhường lại cho cô trồng ha? Tự mình trồng sẽ càng......."
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên thấy cách đó không xa Đỗ Thanh Thanh chợt dừng xe.
Giang Uyển còn tưởng rằng nàng là bị mình chọc điên rồi, tức khắc kiêu ngạo như con khổng tước, đang chuẩn bị thừa thắng xông lên bổ thêm hai phát, lại không ngờ chưa tới nửa giây sau, Đỗ Thanh Thanh thế nhưng lại vòng xe quay lại.
Vừa giương mắt nhìn tới, trên mặt nàng không những không có bộ dáng khó chịu, ngược lại còn treo một nụ cười.
Giang Uyển: "???"
- ----------------
Editor có lời muốn nói:
Giang Uyển: Nếu không tôi nhường lại cho cô trồng......
Đỗ Thanh Thanh: *quay xe, cười hì hì*
Thống nhi: *khiếp sợ* Cô lại muốn làm gì?!
Đỗ Thanh Thanh: Tạo dựng gia sản nha~.