Lý Nho suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý với hắn.Dù sao Việt Hề này trông vậy cũng không đơn giản...Áp lực của Đổng Phi ở sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc cực lớn, nghe nói tất cả đều thuộc cấp dưới trướng đều đã phái ra ngoài, ngay cả hộ vệ Vũ An Quốc, Vương Nhung của y cũng phải đi tác chiến. Bên người chỉ còn một mình Cam Bôn, cho dù có thêm Đổng Thiết thì Lý Nho vẫn cứ lo lắng.Thêm một người thì thêm được một phần lực lượng.Huống chi Việt Hề này cũng không phải là một người thường.Đêm đó, Lý Nho sắp xếp cho đám người Mã Kiều, Việt Hề, Tưởng Can xong thì lại cùng Đổng Viện đứng ra, tiếp đãi Mi đại tiểu thư Mi Trinh.Từ Thứ và Thạch Thao trở về nhà của hai người ở Cư Diên thành.Từ mẫu thấy con trai xa cách 8 năm trở về thì không nhịn được ôm Từ Thứ khóc rống, kể lể cách biệt nhớ thương.Tuy vậy, khi Từ mẫu nghe con trai nói ngày mai muốn theo quân xuất chinh thì dù lòng không muốn, nhưng cũng không giữ Từ Thứ lại.Trái lại còn đi vào trong nhà, lát sau lấy ra một bộ bì giáp cùng một thanh bảo kiếm.Từ mẫu giao bì giáp cùng bảo kiếm vào trong tay Từ Thứ.- Đại đô đốc bị người gian hãm hại, nhưng không ngừng biểu dương uy nghiêm Hán thất ta. Giáp trụ cùng bảo kiếm này là mẹ xin từ chỗ tứ tiểu thư về. Mẹ nghĩ khi con trở về sẽ giao nó cho con, để con phục vụ đại đô đốc... Nếu có một ngày đại đô đốc thực sự thất bại, mẹ cũng sẽ mặc giáp trụ, cầm bảo kiếm dốc sức cho đại đô đốc.Lời này rất mộc mạc, không có bất cứ câu từ hùng hồn chấn động nhân tâm nào.Từ Thứ quỳ phịch xuống đất, hai tay cầm lấy bì giáp cùng bảo kiếm kia, run giọng:- Con nhất định nhớ kĩ lời mẫu thân dạy hôm nay. Cho dù chết cũng sẽ chết trước đại đô đốc, tuyệt sẽ không làm kẻ tiểu nhân tham sống sợ chết.Từ mẫu nghe vậy không khỏi chảy lệ, nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười...Từ Thứ cùng Việt Hề mang theo mong đợi đến sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, nhưng lại bị tình hình nơi đây làm ngây dại.Bọn họ không thấy Đổng Phi, bởi vì hai ngày trước Đổng Phi đã dẫn theo 500 Nguyên Nhung quân mà Hoa Hùng cương quyết giao cho y tiến vào Ô Tôn.Sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc là nơi giao nhau của Thiên Sơn và Thông Lĩnh.Ba mặt Nam, Đông, Bắc địa thế bằng phẳng, hướng tây vòng quanh Hà Cốc, tạo thành một không gian rộng khoảng chừng 4 dẫn.4 dẫn, nếu tính theo phương pháp của hậu thế thì khoảng bằng trên dưới 100m.Trong vòng 4 dẫn này, trên sườn núi dốc không ai ngờ tới chính là nơi đóng quân của Hán An quân.Ở đây không có hào cao rào sâu, cũng không có tường thành kiên cố nào.Ngoại trừ vài hàng rào mộc dựng tạm lên, thì cũngkhông còn công sự phòng ngự nào khác.Trên đường tới đây Từ Thứ cũng hiểu rõ về nơi này, hắn biết rõ nếu không có thành cao hào sâu cản trở, thì dù Đổng Phi có năng lực thông thiên cũng không ngăn được 10 vạn đại quân Ô Tôn, thậm chí số lượng có thể còn nhiều hơn, sức chiến đấu điên cuồng hơn.Chủ tướng đóng ở sơn khẩu là Khúc Nghĩa.Khi bọn Đổng Thiết tới Khúc Nghĩa đang thị sát sơn khẩu với Cam Bôn, vẻ mặt khổ sở, trong lòng suy nghĩ.Một chỗ thế này thì đánh thế nào được?- Viện Dung, ngươi tới là tốt rồi.Cam Bôn không quen Đổng Thiết, nhưng Khúc Nghĩa và Đổng Thiết là lão bằng hữu. Vừa nhìn thấy Đổng Thiết, hắn đã tiến đến ôm một cái thật chặt.Còn Việt Hề lại chú ý đến Cam Bôn, bởi từ trên người hán tử hùng vĩ này, hắn có thể cảm nhận được khí thế mà chỉ có cường giả mới có. Cam Bôn cũng quan sát hắn, khi ánh mắt hai người gặp nhau, hai người đều cảm nhận được lực lượng cường đại trên cơ thể đối phương. Nếu không vì đại chiến sắp đến, không khéo hai người sẽ tỉ thí trước một phen.- Chúa công sao lại xuất kích?Nghe Khúc Nghĩa nói xong, Đổng Thiết nhất thời nóng nảy:- Lão Khúc, sao ngươi lại để chúa công thâm nhập hiểm địa, sao không ngăn cản y?Khúc Nghĩa vẻ mặt đau khổ:- Sao lại không? Ta chỉ còn thiếu nước ôm chân chúa công nữa mà thôi... Nhưng tính tình chúa công thế nào ngươi cũng biết, một khi đã quyết định thì đến cả Thiên Vương lão tử cũng bó tay. Ta thì có cách nào?- Thế nhưng...Nhưng Từ Thứ ngắt lời Đổng Thiết:- Viện Dung, chúa công làm như vậy là đúng.- Hả?- Chỉ sợ khi chúa công đảm đương nhiệm vụ này đã có ý định như vậy. Nếu nói kinh nghiệm thủ thành, mặc dù dưới trướng chúa công dũng tướng như mây, nhưng cũng không ai so được với chúa công. Bắt đầu từ lúc còn ở Uyển huyện, chúa công đã nhiều lần thủ thành. Ta nghĩ ngoại trừ mấy vị lão tướng quân, thì không còn ai thông hiểu phòng ngự hơn y.Khúc Nghĩa qua Đổng Thiết đã biết được lai lịch Từ Thứ, lập tức hỏi:- Điều này thì có quan hệ gì với việc chúa công xuất binh Ô Tôn?- Tướng quân chớ quên, luận phòng ngự chúa công xuất sắc, nhưng nếu nói kị chiến, ai có thể so được với chúa công về nắm bắt thời cơ chiến đấu? Năm đó khi y đưa ta tới Lộc Môn sơn từng nói một câu rất ý tứ: Địch tiến ta lui, địch lui ta đuổi, địch mệt ta quấy... Lúc đó chúa công nói chiến thuật này gọi là du kích chiến thuật.Khúc Nghĩa yên lặng nghe, gật đầu lia lịa.- Nói về du kích chiến, lần này chúa công xuất binh tuyệt đối không phải để đánh người Ô Tôn, có lẽ còn vì mục đích lớn hơn là kiềm chế người Ô Tôn, cho nên chắc chắn sẽ phát huy chiến thuật này đến cực hạn. Khúc tướng quân, chắc hẳn trước lúc xuất phát, chúa công đã dặn dò tướng quân.Khúc Nghĩa gật đầu:- Đúng vậy, chúa công nói y sẽ nghĩ cách ngăn chặn đại quân Ô Tôn mười ngày, mệnh ta ở đây dựng cứ điểm phòng ngự. 10 ngày sau y sẽ dẫn quân quay về sơn khẩu, đến lúc đó ta phải dựng xong, bằng không sẽ xử theo quân pháp... Nhưng giờ đã là ngày thứ ba rồi... Ngươi cũng thấy đấy, ở đây chẳng có cái gì, làm sao dựng được một cứ điểm vững chắc chứ?Từ Thứ nhíu mày quan sát bốn phía.Lúc này đang tháng 11, chính là lúc tam cửu hàn đông giá rét. Tây Vực đã rơi tuyết mấy lần, vì vậy khi nhìn xung quanh chỉ thấy một màu trắng xóa.Từ Thứ đo đạc độ rộng của sơn khẩu, sau đó đi cùng Cam Bôn leo lên hai bên sơn lĩnh.Hắn vẫn không nói gì, khi thì ngồi xổm xuống bới đất, khi thì bước vội mấy bước quan sát độ dốc của sơn khẩu.Mãi cho đến lúc tối hắn vẫn không nói lời nào.Trở lại doanh trại tạm thời, Từ Thứ lại muốn xem danh sách vật phẩm quân nhu, nghiêm túc xem kĩ. Hắn không chút hoang mang, nhưng đám người Khúc Nghĩa lại không nhịn được. Cũng may có Đổng Thiết ngăn cản, vài lần muốn qua hỏi nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Cả đêm đó, tất cả mọi người cảm thấy tâm tình nôn nóng bứt rứt.Sáng sớm hôm sau, Khúc Nghĩa bị một trận ồn ào đánh thức.Hắn khoác thêm áo khoác dày rồi bước ra khỏi trung quân đại trướng, đập vào mắt hắn là cảnh mọi người đang trong không khí khẩn trương bận rộn.- Nguyên Trực, đây là...Nhìn trong doanh trại bày mấy chiếc nồi lớn, bên cạnh có người không ngừng dùng xẻng xúc tuyết vào nồi, đồng thời còn có người xúc từng thùng tuyết đọng trên sườn núi xuống, tất cả đều đổ vào trong nồi. Một nhóm người khác thì lấy bùn đất nhão nhét đầy vào bao tải.Đổng Thiết dẫn Kĩ Kích sĩ chặt bỏ sạch cây trong sơn khẩu, dựng thành bộ khung tường bao.Nhét bao tải đất vào trong tường bao, không chỉ chỗ này làm vậy, mà hai bên sơn lĩnh cũng làm vậy.Khúc Nghĩa rất nghi hoặc kéo Từ Thứ lại:- Ngươi đang làm gì vậy?Từ Thứ dường như là một đêm không nghỉ ngơi, trong mắt đầy tơ máu.Có điều nhìn qua tinh thần hắn vô cùng tốt, cười ha ha:- Đương nhiên là xây công sự lâu. Khúc tướng quân, lẽ nào ngươi quên rồi, năm đó chúa công ở Huỳnh Dương ngăn hơn mười vạn đại quân chư hầu Quan Đông thế nào sao? Hôm qua ta xem qua danh sách vật tư, thấy trước khi xuất chinh chúa công đã báo Cư Diên thành mang tới mười vạn cái bao tải, chắc hẳn chính là có suy nghĩ như vậy.Huỳnh Dương, thi thành...Đây là việc Khúc Nghĩa có ấn tượng sâu sắc nhất.Sau cuộc chiến hắn từng qua nhìn qua, chỉ tiếc là lúc đó đã thi thành đã không còn, chỉ có thể hoài cảm tình hình chiến đấu thảm liệt lúc đó.- Nguyên Trực, thực sự có thể chứ?Từ Thứ cười nói:- Chắc chắn được, hiện nay đang lúc tam cửu băng hàn, nhiệt độ Tây Vực so với Huỳnh Dương lúc trước còn lạnh hơn gấp bội. Ha ha, đêm qua ta cho người làm thử, nấu một nồi nước nóng để ngoài, nhưng chỉ trong chốc lát đã đông thành băng cứng. Ở đây có cái gì nhiều? Chính là tuyết và bùn đất... Chỉ cần chúng ta dựng tường bao, ngày mai sẽ có được một tòa thành không gì phá nổi. Ngoài ra hai mặt sơn lĩnh cũng cần phái người phòng ngự, như vậy chúng ta sẽ tạo được một bức chắn. Chúng ta có thể hoàn toàn thoải mái, mọi chuyện sẽ hoàn thành trong vòng sáu ngày khi chúa công quay lại.Dù sao Từ Thứ cũng còn trẻ tuổi. Hắn vừa nói xong mới ý thức được mình đã quá đà.Khúc Nghĩa mới đúng là chủ tướng Đổng Phi cắt cử đến đây, hắn không thông báo trước cho Khúc Nghĩa mà đã tự ý hành động...Hắn không nhịn được liếc mắt nhìn Khúc Nghĩa, trong lòng cảm thấy thấp thỏm.Cũng may Khúc Nghĩa đang nghĩ ngợi tính khả thi của việc này cho nên cũng không để ý.Có điều vẫn nên xin lỗi với Khúc tướng quân, thỉnh hắn trách tội. Bằng không bản thân vừa tới đã để lại ấn tượng không tốt thì không hay.Sáng sớm, trên Nạp Luân hà sương mù dày đặc.(Nạp Luân hà: sông Naryn dài 807 km, bắt nguồn từ núi Thiên Sơn Kyrgyzstan chảy qua Uzbekistan, Kyrgyzstan)Nước Nạp Luân hà hôm nay trong vắt, từng khối băng trôi va chạm vào nhau, phát ra tiếng kêu răng rắc.Ở nơi đây không hoang vắng giống hậu thế, cũng không có bờ cát vàng mênh mông vô tận. Trên thực tế những năm cuối thời Đông Hán, Tây Vực không hề có hiện tượng sa mạc hóa, ngược lại khắp nơi màu xanh, chốn chốn dạt dào sinh cơ.Về phần Tây Vực bắt đầu trở nên hoang vu từ lúc nào Đổng Phi cũng không biết. Đường triều? Tống triều? Cũng có thể là...Cái đó không có bất cứ quan hệ gì với y, dù sao y cũng muốn bảo vệ cho màu xanh nơi đây. Có điều điều kiện tiên quyết chính là phải chinh phục những thổ địa này.Dọc theo Nạp Luân hà đi xuống, chính là Xích Cốc thành.(Xích Cốc thành: thủ đô Ô Tôn, cách Trường An 8900 dặm ~ 4500km)Đương nhiên từ nơi này đến Xích Cốc thành còn rất xa, cho dù có cưỡi bảo bối sư tông thú cũng phải mất vài ngày lộ trình.Đổng Phi muốn đánh tới Xích Cốc thành.Có điều hiện tại y phải giải quyết thị trấn trên Nạp Luân hà này.Đúng như Từ Thứ suy đoán, khi Đổng Phi tới sơn khẩu liền nhận được tin Ô Tôn đã bắt đầu triệu tập đại quân, vì vậy quyết định mạo hiểm... Ừm, có lẽ là mạo hiểm, có điều so với những lần trước đây thì lần này đã có mục đích rõ ràng, nói không chừng sẽ càng thêm kích thích...Hít thật sâu không khí lạnh, Đổng Phi cố nén xung động muốn thử trong lòng.Đổng Phi cúi người xuống vuốt bờm mềm mại của sư tông thú, có một tiểu giáo dắt một con ngựa khác tới cạnh y.Trời bên Tây Vực sáng muộn hơn so với Quan Trung!Có lẽ ở đây khác múi giờ với Trung Nguyên, nhưng khác bao nhiêu thì Đổng Phi cũng không rõ.Đổng Phi đưa tay tháo xuống Lôi Âm chùy, một chiếc đặt lên yên ngựa, hai chân đạp lên bàn đạp, gót chân khẽ thúc bụng sư tông thú. Sư tông thú ngầm hiểu, chầm chậm chạy về phía thị trấn trên Nạp Luân hà...500 Nguyên Nhung quân cũng hành động theo Đổng Phi.Hán An đao kéo trong tuyết tạo thành từng vết, từng vết.Mắt thấy đại môn thị trấn phía trước dần hiện rõ, Đổng Phi đột nhiên đứng dậy, sư tông thú hí to mâu thuẫn, tung vó chạy như điên.20 bộ, chỉ còn cách đại môn thị trấn kia 20 bộ.Chỉ nghe tiếng gió rít gào truyền đến, một thanh Quỷ Khốc mâu găm chặt trên cửa gỗ, cán mâu vẫn còn rung lên bần bật.Đây là tuyệt sát lệnh.Đổng Phi ném Quỷ Khốc mâu, tay phải cầm đại chuỳ lên.Sư tông thú đã vọt tới trước đại môn, Đổng Phi dồn khí đan điền, giương chùy đập mạnh lên đại môn một phát, chỉ nghe một tiếng ầm ầm phát ra, vang vọng trong bầu trời đêm.Tiếp đó Hán An quân đồng loạt gầm lên, như cơn gió ào vào trong thị trấn...Diện tích của Nạp Luân trấn cũng không lớn, khoảng chừng 800 bộ, hơn 3000 người.Nếu như đối với mặt bằng chung các nước Tây Vực thì đây cũng là một phương lớn, có điều ở Ô Tôn thì chỉ là một thị trấn nhỏ bé không đáng kể.Nhưng nơi đây lại chính là nơi mậu dịch quan trọng nhất của ba nước Ô Tôn, Đại Uyển và Quy Tư.Gần như toàn bộ hàng hóa đều thành giao ở đây, mặc dù Quy Tư hiện giờ đã không còn, nhưng Nạp Luân trấn vẫn là nơi dừng chân của thương nhân Tây Vực như trước. Tuy đối với chiến lược lần này nơi đây không quan trọng, nhưng nơi đây lại rất quan trọng với Ô Tôn.Đổng Phi cũng không biết tầm quan trọng của thị trấn này, ý của y là chỉ muốn đánh phủ đầu, khiến cho người Ô Tôn sợ hãi.Cho nên khi gặp thị trấn này, Đổng Phi liền quyết định đánh.Nguyên Nhung quân sau khi chạy vào Nạp Luân trấn thì lấy từ túi trên lưng ngựa ra một bình đầy dầu hỏa, ném về các căn nhà trông thô sơ đơn giản trên đường. Sau đó hỏa chiết tử lay động theo gió, khi ánh lửa bắn ra thì ném về phía các phòng xá.Toàn bộ Nạp Luân trấn thoáng cái đã chìm trong biển lửa.Thử nghĩ một thị trấn nhỏ, lại còn nằm giữa đất Ô Tôn thì ai lại đến sinh sự?Toàn bộ thị trấn cộng lại cũng chỉ khoảng hai, ba trăm thôn binh, hơn nữa tiết trời lạnh thế này tất cả cũng đều đã đi ngủ.Sau khi toàn bộ Nạp Luân trấn bắt đầu náo loạn, Nguyên Nhung quân quơ Hán An đao, thấy người chạy khỏi đám cháy là giết.Đổng Phi sau khi đập vỡ đại môn Nạp Luân trấn thì ghìm ngựa khoanh tay đứng nhìn.Thực ra loại chém giết này hắn cũng lười xuất thủ.Đã có vũ khí tốt nhất, có chiến mã tốt nhất, lại có trang bị tốt nhất, mà Nguyên Nhung quân không đối phó được cả những người này, thì khi về Đổng Phi nhất định hủy chi nhân mã này đi, giảm bớt lương thực tiêu hao, bớt được quân phí vốn đã không dư dả.Tiếng la hét, tiếng gào khóc ầm ĩ khắp trấn... đã không còn làm tâm Đổng Phi lay động. Cái gọi là chính nghĩa, cái gọi là nhân ái đều là đồ bỏ.Đây là chiến tranh, ngươi không chết thì ta chết, chỉ cần có chút lòng nhân từ, sau này sẽ phải rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.Sư tông thú rung đùi đắc ý, có vẻ không chút hứng thú với trường chiến đấu này.