Ác Hán

Văn sĩ áo đen nâng chén rượu lên:

- Tại hạ Trần Cung, tự Công Đài, nói chuyện với tiên sinh một phen, tâm tình tốt hơn nhiều.

- Cố Ung, tự Nguyên Thán.

Trần Cung biến sắc:

- Có phải là Cố Nguyên Thán ở Ngô Quận không?

Cố Ung thở dài đánh sượt:

- Trên đời không còn Cố gia Ngô quận nữa, chỉ còn Cố Nguyên Thán sống tạm bợ trên đời.

Trần Cung hiển nhiên đã nghe tới tao ngộ của Cố gia, mặt có chút thương cảm, hỏi khẽ:

- Tiên sinh muốn đi Quan Trung à?

Quan hệ giữa Cố Ung, Đổng Phi và Quách Gia không phải là bí mật gì nữa. Trần Cung là người rất thông minh, thoát cái đã biết Cố Ung buồn cái gì.

Cố Ung lòng giật đánh thót, theo bản năng nắm chuôi kiếm, cảnh giác nhìn Trần Cung.

- Tiên sinh chớ hiểu lầm, Cung tuy bất tài song không thèm làm cái chuyện lén lút đê tiện đâu.

Cố Ung trầm giọng nói:

- Không biết nay tiên sinh ra sức cho phương nào?

- Giống Cố tiên sinh, đều là cô hồn dã quỷ mà thôi. Ta vốn là người Đông quận, sau được nhờ lệnh cầu hiền của Đổng Trác tới Quang Lộc làm chức tiểu lại. Đổng Trác chết, ta theo bệ hạ bị hai tên Quách Lý đưa tới Trường An .. Sau Hán đế thoát thân, Tây Hán vương chưa tới, ta cũng chạy khỏi Trường An.

Trần Cung giọng bùi ngùi:

- Cung vốn kiếm một cái xuất thân dưới trướng Viên Thiệu, nhưng nhận ra kẻ này lắm mưu mà thiếu quyết đoán, chỉ trọng danh mà không dùng người tài. Nay làm tây tịch trong đại thương Chân gia của Trung Sơn.

*** tây tịch: tên gọi khách hoặc gia sư, thời xưa chủ ngồi ở phía đông, khách ngồi ở phía tây.

Lại là một người không gặp thời. Cố Ung nâng chén cười:

- Trước đó Ung có chút thất lễ, xin phạt ba chén, có điều Ung thấy tiên sinh có đại tài, vì sao không tới Trương An kiếm một xuất thân tốt?

- Ta muốn đến Trường An lắm ...

Trần Cung cười chua chát:

- Bạo hổ sống chết chưa rõ, nếu Bạo Hổ chết rồi, Quan Trung ắt đại loạn, ta tới vũng nước đục đó làm gì? Cố huynh, hai ta mới gặp như đã quen lâu, ta có tặng một lời. Bạo Hổ chưa xuất hiện, chỉ nên bàng quan thôi.

Cố Ung không khỏi trầm tư, lời của Trần Cung sao hắn không hiểu, nhưng không thể cứ đợi không như thế. Đổng Phi ngày nào chưa xuất hiện, ngày đó hắn không thể quyết định, nếu một năm ...

Trần Cung nói:

- Cố huynh đừng gấp, Cung cho rằng, trận loạn Quan Trung này tới cuối năm là rõ rồi.

Cố Ung đang định hỏi thêm thì Tô Phi dẫn người chạy vào khách sạn, qua đại sảnh thấy Cố Ung liền hưng phấn nói:

- Đại công tử, tìm được rồi.

Thúc công của Tô Phi tên là Tô Song, ở Trung Sơn cũng có chút tên tuổi. Ngoài thành Trung Sơn có một điền trang cực lớn, Tô Song sống ở đó, trong thành có một cửa hiệu, song nhìn bề ngoài thì làm ăn không tốt lắm.

Chẳng thể trách được, vật phẩm mà Tô Song kinh doanh không phải thứ có thể tiến hành giao dịch trong quầy. Như lời Tô Phi đã nói, tổ tiên của Tô Song là nhân sĩ Kinh Tương, sau rời đi chỉ mất ba mươi năm đã sáng lập ra gia nghiệp như thế, tuyệt không phải kinh doanh bình thường mà có được, bên trong tất nhiên có ẩn tình.

Chính xác mà nói là Tô Song kinh doanh ngựa là chính, một bạn hàng của ông ta cũng là đại thương cổ Trung Sơn, tên Trương Thế Bình, kinh doanh vũ khí làm chủ.

Hai thứ này đều bị triều đình hạn chế.

Tô Song và Trương Thế Bình chính thông qua kinh doanh hai thứ này mà mau chóng có chỗ đứng ở Trung Sơn.

Cố Ung tìm Tô Song không phải muốn kiếm chác gì, mà muốn ở lại Trung Sơn một thời gian ngắn, một mặt tiện nghe ngóng tin tức ở Quan Trung, mặt khác suy nghĩ có kỹ lối đi tương lai, bố trí một quy hoạch tốt.

Như lời Trần Cung nói, Quan Trung loạn hay không, quan trọng ở Đổng Phi sống hay chết.

Nhưng hiện giờ Đổng Phi bặt vô âm tín, tương lai sẽ ra sao khó mà nói được. Tô Song là thương gia lớn, vậy tin tức ắt linh thông, nói không chừng trong tay bọn họ có tin tức gì đó về Đổng Phi.

- Có điều nay thúc công của Phi không có nhà, nghe nói một thời gian trước tới tái ngoại buôn ngựa, tới nay chưa về.

Cố Ung phản ứng đầu tiên là Tô Song không muốn tiếp đãi Tô Phi. Quay đầu nhìn sang Trần Cung, thấy hắn khẽ gật đầu.

- Ta có nghe nói tháng sáu Tô công ra ngoài tới nay chưa về, mỗi năm tới mùa thu hoạch là lúc mua bán ngựa tốt nhất. Cứ thời gian này Tô công và Trương Thế Bình cùng đi tái ngoại, nếu thuận lợi thì ba bốn tháng, nếu không thuận lợi ... Mà chỉ e lần này không thuận lợi rồi.

Cố Ung hiểu, mọi năm mưa thuận gió hòa tất nhiên buôn bán thuận lợi. Nhưng năm nay từ tháng 7 tái ngoại chiến sự liên miên, cái nghệ buôn ngựa này nói ra phải dựa vào vận may, vận may không tốt có khi mất mạng.

Tô Phi phấn chấn báo cáo:

- Đại công tử, thúc phụ của Phi rất hiếu khách, nói đã tới Trung Sơn phải ở chỗ ông ấy mới đúng đạo đãi khách.

Cố Ung tỏ vẻ do dự, dầu sao người ta không thân cũng chẳng quen, phía mình lại có cả gia quyến như thế, e có điều không tiện.

Trần Cung giỏi nhìn mặt đoán y, nói ngay :

- Cố huynh, Trung Sơn nay tuy bình ổn, nhưng trong cái thời loạn này mà nói thì cũng chỉ là tương đối mà thôi. Cho dù không có chuyện gì thì vẫn có rất nhiều rắc rối. Hơn nữa huynh có mấy trăm hộ vệ, nhất định làm Trung Sơn lệnh cảm thấy bất an, không bằng tới nhà Tô công ở đi, cách chủ của ta không xa, Cung có thể thi thoảng tới bái phỏng.

Trần Cung làm việc cho Chân gia, cũng có một điền trang lớn ngoài thành, cách điền trang của Tô Song không xa lắm.

Cố Ung nghe Trần Cung nói thế liền đồng ý, hắn lên lầu gọi thê tử dậy, bảo nàng mang con trai, cùng hộ vệ đi trước, hắn và Trần Cung đi sau.

**********************

Con trai Tô Song tên là Tô Du, năm nay trên 40, mặt đen, người tráng kiện, cao trên tám xích, mắt hổ lấp lánh có thần, hai tay to như cái quạt, gân xanh gồ cả lên, lòng bàn tay ngón tay toàn vết chai.

Cố Ung lập tức nhận ra, Tô Du không phải là một thương nhân.

Hắn đã từng lên chiến trường, từng tiếp xúc với những người võ công cao cường như Hoàng Trung, Văn Sính nên ánh mắt hơn người. Cố Ung cảm giác được sát khí trên người Tô Du nhất định là người trải qua trăm trận.

Tô Du tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, sai người an bài một viện tử riêng trong điền trang, mời nhà Cố Ung ở lại.

Tối hôm đó bày đại tiệc, kéo cả Trần Cung ở lại, uống một bữa say xưa.

Dù sao thì nơi này cũng cách xa Giang Đông, tâm tư liền yên ổn lại.

Bữa đó hắn uống say khướt, sáng hôm sau tỉnh lại vẫn còn thấy đau đầu. 

Đầu đông trời sáng muộn, đã giờ Thìn mà mặt trời còn chưa thấy đâu, điền trang bao phủ trong sương sớm mù mịt. Cố Ung khoác áo choàng, từ chối hộ vệ đi theo, một mình rời viện tử, dạo bước trong điền trang.

Rất yên tĩnh ...

Có lẽ là do trời lạnh, người ở trong điền trang không dậy sớm lắm, hít thở không khí trong mát, tâm tư Cố Ung lại ở tận đâu. Viên Thiệu phái Đại tướng Cao Lãm truân binh ở Vân Trung Ngũ Nguyên, cầm chân binh mã Sóc Phương. Đồng thời phái Cao Cán đốc binh ở Thượng Đảng, làm ra vẻ tấn công Hà Đông.

Dụng ý của Viên Thiệu vô cùng rõ ràng, hắn muốn kìm chân binh mã Sóc Phương và Hà Đông, nghe nói Tào Tháo đã điều bình tới ngoài Lạc Dương, nhắm vào Hàm Cốc Quan.

Trương Lỗ điều độc quá nửa binh lực Hán Trung, một dải Võ Đô trở nên căng thẳng.

Tất cả mọi dấu hiệu cho thấy, chỉ cần Quan Trung có dấu hiệu rung chuyện, binh mã của ba nhà sẽ ùa vào. Tới khi đó cho dù Đổng Phi còn sống mà Trường An có chuyện thì cũng không thể xoay chuyển được thế cục.

Tiểu sư đệ à tiểu sư đệ, rốt cuộc đệ đang ở đâu?

Lòng Cố Ung khó tránh khỏi sinh ra vài phần phiền não, một mặt hắn lo Đổng Phi có chuyện, một mặt buồn vì tiền đồ của mình. Viên Bản Sơ không phải người thành đại sự, chẳng lẽ đi theo Tào Tháo sao.

Một loạt tiếng binh khí va chạm kịch liệt truyền vào tai Cố Ung.

Từ cõi thần tiên tỉnh lại, Cố Ung ngẩng đầu nhìn thấy một cái diễn võ trường không lớn lắm.

Tô Do đang cùng một thanh niên tỉ võ, xung quanh có rất nhiều tráng đinh mặt khôi giáp đứng xem.

Tô Do tay cầm một cây thương như rồng bay múa, võ nghệ không tầm thường, còn đối thủ của hắn là một thanh niên trông có vẻ chưa tròn 20, răng trắng môi đỏ, cầm một đôi ngân chùy.

Chùy pháp của thanh niên đó hiển nhiên được cao nhân chỉ điểm, thi triển ra cực kỳ hung hãn.

Thanh niên ấy trông thư sinh yếu ớt, mà múa chùy vù vù, lực cạo cương mãnh, đánh với Tô Do bất phân thắng bại.

Cố Ung nhận ra người đó xuất hiện trong bữa tiệc hôm qua, không thích nói chuyện lắm, cứ ở bên nghe, loáng thoáng nhớ tên hắn là Quân Khâu Kiệm, là người Hà Đông.

Thấy hai người bọn họ đánh nhau tưng bừng, Cố Ung liền đánh lại xem.

Hai mươi hồi sau, Quân Khâu Kiệm đột nhiên dùng một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm, đại chùy đánh bay thương của Tô Du.

Tô Du ghìm ngựa nói:

- Trong Cung hiền đệ, ta thua rồi.

Quân Khâu Kiệm giao chùy cho gia đinh, nhảy xuống ngựa chắp tay nói:

- Ca ca nhường thôi.

- Nhường cái ***? Cái nhãi tên nhà ngươi, nhìn thì mỏng manh, lấy đâu ra sức lớn thế.

Tô Du cũng xuống ngựa chẳng khách khí mắng, không ngờ thấy Cố Ung đứng xa xem, vội kéo Quân Khâu Kiệm tới:

- Cố tiên sinh sao dậy sớm thế?

Cố Ung cười:

- Còn chưa bằng hai vị.

Rồi quay sang Quân Khâu Kiệm:

- Không ngờ Trọng Cung còn có võ nghệ như vậy, Ung phải giật mình.

- Hà, đừng nói tiên sinh giật mình, nhớ trước kia lần đầu giao thủ với Trọng Cung cũng không ngờ hắn có bản lĩnh kinh người như thế? Đôi ngân chùy đó nặng tới 120 cân, nếu không phải ta có chút thủ đoạn thì thua thiệt với hắn. Có điều hai năm qua Trọng Cung ngày càng xuất chúng, ta không phải là đối thủ nữa.

Ba người vừa hàn huyên vừa đi tới đại sảnh, chia chủ khách ngồi xuống.

Cố Ung nói:

- Ung còn nhớ Trọng Cung xuất thân từ Quân Khâu thế gia ở Văn Hỉ, không biết Cao Dương Hương hầu và Trọng Cung có quan hệ thế nào?

- Chính là gia phụ.

Cố Ung không chỉ thất kinh, ở Hà Đông, Vệ gia tất nhiên nổi danh nhất, thế nhưng uy danh Vệ gia tuy lớn, nhưng thế lực chỉ bao phủ chu vi An Ấp. Mà nếu nói thế tộc lớn nhất chính là Quân Khâu, tuy không nổi tiếng bằng Vệ gia, cũng là danh gia vọng tộc trăm năm.

Tổ tiên của bọn họ nghe đâu là đại tướng dưới trướng Đậu Hiến, trong trận chiến càn quét Bắc Hung Nô đã lập nên công lao hiển hách.

Có điều sau khi Đậu Hiến chết, gia tộc Quân Khâu cũng im hơi lặng tiếng.

Sau khi Hán Linh đế Lưu Hoành đăng cơ, niệm tình tộc Quân Khâu năm xưa từng lập công lao, phong Quân Khâu Hưng làm Cao Dương Hương hầu, sau đó gia tộc này không xuất hiện nhân vật đáng kể nào, thậm chí rất nhiều người quên mất gia tộc này.

Cố Ung xuất thân thế gia, tất nhiên biết danh hiệu của Quân Khấu gia, chỉ là hắn không hiểu, nếu Quân Khâu Kiệm xuất thân thế gia, vì sao lại xuất hiện ở Tô gia?

Tô gia chẳng qua chỉ là một đại thương, làm sao có dính líu tới Quân Khâu gia được?

Quân Khâu Kiệm tựa hồ nhìn ra tâm sự của Cố Ung, cười nói:

- Gia tộc Quân Khâu tuy là vọng tộc ở Văn Hỉ, nhưng đã xuống dốc rồi. Cha ta và Tô ông tương giao thân thiết, lần này lệnh ta tới đây vì Ô ông đầu năm từng nói muốn tặng Kiệm một con ngựa tốt. Tiên sinh cũng biết, bảo mã thiên hạ từ Tây Vực, nhưng chúng tôi và Trường An lại không có chút quan hệ nào, muốn có ngựa tốt phải thông qua con đường khác, mà Tô ông là con đường đó.

Tô Du cũng nói:

- Không sai, gia phụ có chút thủ đoạn kiếm được ngựa tốt từ Tây Vực, chiến mã của Trọng Cung đều do gia phụ ung ứng. Nói ra chúng tôi và gia tộc của Trọng Cung có giao tình gần ba đời rồi.

Nghe như đang giải thích gì đó, Tô Du nghe trong đó tựa hồ như ẩn chứa huyền cơ, Quân Khâu gia Hà Đông, Tô Thức Trung Sơn ...

Trong này còn ẩn chứa bí mật gì không cho người ngoài biết? Vì sao Tô Du nghe nói ta là người Cố gia lại nhiệt tình mời ta tới trang viên, cho dù hắn muốn kết giao với thế tộc thì cũng không khỏi quá nhiệt tình.

Hôm qua quá vất vả, thêm vào có Trần Cung làm bạn, Cố Ung không suy nghĩ nhiều, nhưng giờ ngẫm lại phát hiện bên trong có đầu mối nhìn khâu thấu, có sợi dây vô hình dẫn dắt.

Trong lòng Cố Ung bất giác giật thót một cái, nhìn ánh mắt Tô Du đã trở nên khác lạ.

Ăn xong bữa sáng, điền trang Tô gia tức thì trở nên náo nhiệt.

Con trai Trương Thế Bình tới, nói là hỏi thăm tin tức Tô Song và cha hắn, nhưng Cố Ung thấy, tên Trương gia tử này đa phần là tới bái phỏng hắn, mà Quân Khâu Kiệm trong bữa tiệc cứ cười mãi không tới.

Trần Cung không tới, hơn nữa ba ngày liền không thấy đâu, liền hỏi thăm Tô Du mới biết Chân gia hình như đã gặp phiền toái gì đó.

Tô Du nói:

- Chân Dật có một người con gái năm nay mười sáu tên là Chân Lạc, nàng hoa dung nguyệt mạo, đẹp vô ngần. Thủa nhỏ có đại sư từng xem tướng mạo cho nàng, nói đời này nàng phú quý không kể siết. Hà hà, Chân Lạc từ nhỏ thích đọc sách, rất có tài, tính hình hiền lành lương thiện. Có điều do quá xuất chúng, nên năm 12 tuổi bị con thứ của Viên Thiệu là Viên Hi nhìn trúng, hơn nữa hai người bốn năm trước định hôn sự..

- Đây phải là chuyện tốt chứ?

- Chuyện tốt sao?

Tô Du cười lắc đầu:

- Cố công không biết, Chân gia nhiều đời kinh doanh lương thực, lương thực nửa phương bắc do Chân gia khống chế. Viên Thiệu nhìn trúng thế lực này, nên mượn cớ thông gia để thôn tính Chân gia. Đương nhiên nghe nói Viên Hi cũng vô cùng thích Chân Lạc, chỉ có điều Chân Dật không muốn đem cả gia sản to lớn giao cho Viên Bản Sơ.

- Bốn năm trước Chân Dật dùng cớ con còn nhỏ thoái thác, nay Viên Thiệu nắm giữ Hà Bắc, tất nhiên không hi vọng mạch máu của mình bị người ta khống chế, cho nên khẳng định tăng tốc thôn tính Chân gia. Chuyện U Châu đã được dẹp. Đại công tử Viên Đàm phụng lệnh tới thay Viên Hi trấn thủ Đại quận, Viên Hi về, chuyện trọng yếu nhất là thành thân với Chân Lạc, từ đó ....

Từ đó làm sao Tô Du không nói, nhưng trong lòng ai cũng rõ. Chẳng trách hôm ấy nhìn Trần Cung đầy bụng tâm sự, thì ra là việc này.

Có điều chuyện này không ai giúp được gì, thế lực Chân gia tuy lớn, nhưng so với Viên Thiệu quá nhỏ nhoi.

Trương Tuân nhìn vô cùng tinh minh, mặt có vẻ buồn bã nói:

- Hôm nay Viên gia thôn tính Chân gia, e ngày sau hai nhà chúng tôi khó bảo toàn.

Tô Du nhìn Trương Tuân, tựa hồ có lời muốn nói, nhưng miệng mở ra rồi lại thôi.

Lúc này có trang đinh vào báo:

- Đại thiếu gia, ngoài trang có Chân gia nhị công tử Chân Quảng và Trần Cung tiên sinh cầu kiến.

Cố Ung nghe vậy nghĩ bụng:" Sao hôm nay náo nhiệt thế?"

Chân gia nghe nói không phải là thế gia kinh thương bình thường mà là xuất thân quan lại, tổ tiên từng làm tới thái bảo, sau gia đạo đi xuống. Chân Dật từng làm tới chức Thượng Thái lệnh, quan không lớn, có lẽ do Chân Dật không mê quan, nên nhanh chóng từ quan không làm nữa.

Chân Dật từ quan rồi lấy Trương Thị con gái đại tộc Trung Sơn làm thê tử, kế nghiệp gia tộc tổ tiên.

Trương gia này không phải là Trương gia của Trương Thế Bình, mà là vọng tộc chân chính của Trung Sơn, từng xuất hiện đại nhân vật là gián nghị đại phu Trương Quân bị Hán Linh đế bãi quan.

Trương Thế Bình chỉ là chi xa của Trương gia mà thôi.

Chân Dật có ba trai năm gái, con trưởng Chân Dự, con thứ Chân Quảng, con út Chân Nghiêu. Năm con gái lần lượt là Chân Khương, Chân Thoát, Chân Đạo, Chân Vinh và Chân Mật. Chân Mật vốn tên Chân Lạc, vì nàng xinh đẹp lại đoan trang điềm đạm, không thích nô đùa, nên gọi là Chân Mật.

Mật, trong Ngọc Thiên giải thích thế này. Mật là tĩnh cũng tức là mặc.

Ý tứ là cô gái này tính tình rất yên tính, hướng nội, không thích nói chuyện.

Đây là biệt danh Trương Quân tặng Chân Lạc, từ đó phản ánh tính tình của nàng, cũng chính vì thế mà Chân Lạc nổi tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui