Ác Hán

Thế nhưng trong mắt Bàng Thống thì cử chỉ thân thiết này của Đổng Phi lại là một loại cảnh cáo.

Tiểu tử ít nói lời thừa, làm việc đi... Có một số việc nhìn là hiểu, nếu nói nhiều sẽ mang họa vào thân.

Bàng Thống lập tức ngậm miệng lại.

- Hiện tại phía Tào Tháo thế nào?

Đổng Phi hỏi.

- Rối loạn, nghe đâu là tất cả đều rối loạn...

Đổng Phi đứng dậy duỗi người.

Có chút lưu luyến nhìn lại phong cảnh trong núi, bình tĩnh cười:

- Phong cảnh hôm nay đã xem xong, đã đến lúc chúng ta làm chính sự... Thuần Vu Đạo, ngươi lập tức xuống núi mệnh Sử Hoán phái thám báo, giám thị động tĩnh của Lạc Dương.

- Rõ.

- Chư vị, chúng ta xem xong cảnh tuyết, cũng nên xuống núi thôi. Nghe nói cảnh sắc Vương Ốc sơn vào xuân càng thêm mê người, hi vọng không lâu nữa chúng ta lại có thể lên Vương Ốc sơn, thưởng thức xuân sắc của tòa tiên sơn này. Đi, làm việc thôi.

**********

Nhu Thủy, ở hậu thế hẳn là Loan Hà, nằm ở phía bắc Thừa Đức.

Cuối tháng 12, tuyết rơi một trận có lẽ là trận cuối cùng của mùa đông năm nay, phủ trắng xóa khắp nơi, khiến mọi vật trông tịch liêu vô cùng.

Tám vạn Khất Hoạt quân đóng bên bờ Nhu Thủy, thèm thuồng nhìn Bạch Đàn thành.

Từ khi Hạ Tề chấp chưởng lại Khất Hoạt quân, vẫn không ngừng chinh phạt thảo nguyên Tiên Ti ở Liêu Đông. Khất Hoạt quân sau khi phục hồi nguyên khí, dù không thể bằng lúc trước đấu với Tiên Ti, thế nhưng nhân số đã tăng thêm mấy lần.

Ba mươi vạn Khất Hoạt quân từ từ đẩy tới, thôn tính dần thế lực của Công Tôn Độ ở tái ngoại.

Dưới sự chủ trì của Phí Ốc, vật tư của Khất Hoạt quân không lúc nào thiếu. Mà Vọng Bắc quận sau khi tu chỉnh một năm cũng đã bắt đầu phồn vinh dần lên. Trên thảo nguyên trâu ngựa thành đàn, nhân khẩu cũng tăng liên tục.

Phí Ốc áp dụng chính sách Đổng Phi lập ra khi còn ở Tây Vực, rồi sau đó điều chỉnh không ít.

Tỷ như giải trừ Hồ lệnh, đẩy mạnh Hồ Hán thông hôn, đồng thời gạt bỏ cách gọi người Hồ, thống nhất xưng là Hán nhân.

Trên thảo nguyên, ngươi thờ tự nhiên cũng được, phật giáo cũng xong.

Mặc kệ ngươi tin thờ phụng cái gì, thì huyết thống hiện giờ của ngươi cũng là người Hán.

Phàm là người nguyện ý trở thành người Hán, nhất định phải đăng ký trong danh sách, tuân theo luật pháp.

Còn những người Hồ không muốn trở thành người Hán, hoặc người Hồ không muốn thần phục dưới sự thống trị của Vọng Bắc quận thì chỉ có một chữ: giết. Về điểm này, thủ đoạn của Phí Ốc không hề nhân từ như Hạ Tề.

Thế cho nên khi Hoàng Thừa Ngạn đến Vọng Bắc quận, đã không còn nhận ra đệ tử của mình.

Năm đó khi Phí Ốc đến Tây Vực nặng hơn 200 cân, người to béo mập mạp, tròn như quả bóng. Lúc đó Mã Quân và Bồ Nguyên đều gọi hắn là cục thịt, ngay cả Đổng Phi cũng cảm thấy Phí Ốc cũng quá béo.

Nhưng hiện giờ cân nặng của Phí Ốc chỉ còn trên dưới 130 cân, trông thon gầy khác hẳn năm xưa. Vẻ mặt phong sương, trên tay chằng chịt vết chai, trên gương mặt nhiều vết rạn giống như bị đao tước, mang theo một cỗ sát khí khiến người khác kính sợ.

Hạ Tề cũng cảm thấy rất hài lòng về Phí Ốc.

Bởi thật ra có thể trong thời gian ngắn như vậy, với nhân lực vật lực như vậy mà có thể hỗ trợ cho ba mươi vạn đại quân, thì không phải việc người thường có thể làm được. Tháng 9, trong báo cáo hàng tháng gửi đi, ngay cả Hạ Tề tâm cao khí ngạo cũng phải thốt lên: Vọng Bắc có thể không có Hạ Tề, nhưng không thể không có Phí Ốc.

Một câu này đủ để nói rõ tầm quan trọng của Phí Ốc với Vọng Bắc quận.

Sáng sớm trên thảo nguyên tràn ngập sương mù dày đặc, Khất Hoạt quân trong tiếng kèn vang lên đã dàn trận ngoài Bạch Đàn thành.

Những nỗ xa này không giống với cung nỏ bình thường.

Thứ nhất trên nỗ xa không dùng dây kéo như nỗ xa bình thường, việc kéo dây cung to cỡ ngón cái hoàn toàn dựa vào bánh răng cùng ổ trục phía dưới thúc đẩy, còn trên nỗ cơ có một cái lẫy, là cái để phóng nỗ ra.

Bánh răng này là vật năm ngoái Đổng Phi trong một lần ngẫu nhiên nói chuyện Bồ Nguyên đề cập đến.

Vốn lúc nói Đổng Phi cũng không để ý, nhưng Bồ Nguyên nghe được lại cảm thấy đây là suy nghĩ kì diệu trước nay chưa có bây giờ. Đó là khi Đổng Phi khảo sát Tướng Tố doanh, xem xét nỗ xa thì cảm thấy lực bắn của nỗ xa vẫn chưa đủ mạnh.

Trên thực tế vào thời tam quốc, toàn bộ máy bắn đá đều dựa vào nguyên lý ly tâm đơn giản nhất.

Lúc đó Đổng Phi đã nói:

- Nếu có một lò xo thì tốt hơn bao nhiêu?

Mã Quân ngạc nhiên nói:

- Lò xo là cái gì?

- Lò xo, lò xo chính là...

Đổng Phi không thể nói rõ, vì vậy dùng tay vẽ ra một hình rồi đưa cho Mã Quân xem. Đừng coi thường nét vẽ đơn giản này, trong nó còn chứa cả kho học vấn.

Không chỉ bao gồm vật lý học của hậu thế, mà còn chứa cả tính toán số học.

Đổng Phi vừa nói như vậy, Mã Quân và Bồ Nguyên đã không dám khinh thường năng lượng ẩn chứa trong lò xo nhỏ này. Đổng Phi phủi tay đi rồi, nhưng là Mã Quân, Bồ Nguyên lại mất ăn mất ngủ, còn sai người đưa bản vẽ đến Thái học phủ của Lưu Hồng ở Tây Vực. Về phương diện số học, Lưu Hồng cũng coi như là chuyên gia kiệt xuất nhất thời kì Đông Hán.

Đương nhiên, Phí Ốc cũng nhận được một bản vẽ.

Lúc Hoàng Thừa Ngạn đến Vọng Bắc quận thì tình cờ trông thấy bản vẽ lò xo này, thoáng cái có chút ngẩn ra.

Nếu luận về thuật chế tạo, Hoàng Thừa Ngạn cũng là một nhân vật khó lường.

Lão từ khi nhìn thấy bản vẽ thì ở rịt một chỗ, cả ngày ngồi trong phủ nha Vọng Bắc quận tính toán, nghiên cứu... Đồng thời dịch trạm qua lại giữa Vọng Bắc quận và Thái học phủ Hán An thành cũng không lúc nào được nghỉ ngơi, hàng ngày đều có số liệu giữa hai bên truyền qua lại.

Qua hơn nửa năm, lò xo cũng dần thành hình.

Có điều nếu muốn tạo ra lò xo thành phẩm thì sẽ phải tốn rất nhiều thời gian và tài sản, hơn nữa dù tạo ra được cũng không thể nào so được với lò xo hậu thế. Nhưng dù là vậy, tầm bắn của nỗ xa kiểu mới sau khi được trang bị ba loại linh kiện bánh răng, ổ trục và lò xo đã đạt được 700 bộ, lực bắn ra có thể bắn nát cả tảng đá cứng rắn.

Khất Hoạt quân là quân đầu tiên được trang bị nỗ xa kiểu mới.

Dựa vào nỗ xa mới này, các cứ điểm trên thảo nguyên của Công Tôn Độ gần như không đâu chịu nổi một kích.

Đương nhiên, sử dụng loại nỗ xa này cũng tăng thêm gánh nặng cho Phí Ốc, đến nỗi hắn sắp không chịu nổi nữa rồi.

Giờ Thìn, sương mù dày đặc tan đi.

Hạ Tề quay đầu nhìn thoáng về phía sau, nhìn vẻ mặt phiền muộn của năm huynh đệ Điển Mãn mà không nhịn được mỉm cười.

Năm huynh đệ?

Không sai, chính là năm huynh đệ, hơn nữa không bao gồm ngũ huynh đệ Ngưu Cương.

Hai huynh đệ Điển Phất, Điển Hữu cũng đã qua hai mươi lăm tuổi, tiểu hầu tử Điển Mãn ngày xưa nay cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi.

Ngoài ra hai huynh đệ song sinh của Điển Mãn là Điển Tồn, Điển Kiến cũng đã trưởng thành.

Mười lăm tuổi, ở hậu thế thì còn rất nhỏ, thế nhưng ở thời đại này đã có thể cưới vợ, đánh nhau.

Kế thừa huyết thống của Điển Vi, Điển Tồn, Điển Kiến bình sinh lưng hùm vai gấu, sắc mặt vàng nhạt.

Hai huynh đệ cũng giống Điển Mãn, đều dùng chùy. Hơn nữa cũng đều theo học Đổng Phi, luyện thành một thân võ nghệ.

Đôi khi sức mạnh của thần tượng thật khó nói rõ, đến nỗi Điển Vi còn oán giận Đổng Phi:

- Cứ thế này thì tuyệt học Điển gia ta cũng chỉ còn Ngưu Cương tiếp tục, thật là bi ai của Điển mỗ đời này.

Đầu năm, hai huynh đệ được Điển Vi điều tới Khất Hoạt quân.

Điển Mãn cũng cùng phục vụ trong Khất Hoạt quân, theo Điển Vi nói thì là:

- Nhàn cư vi bất thiện, mấy thằng nhóc các ngươi cũng đã lớn, nên ra ngoài chém giết một chút, bằng không lại không thành được nam nhân. Nên nhớ nhị thúc các ngươi khi mới 13 tuổi đã giết người như cỏ rác rồi...

Đổng Phi còn định nhắc nhở Điển Vi: huynh nhầm rồi, lần đầu tiên giết người ta mới có bảy tuổi mà thôi.

Huynh đệ Điển gia vốn tưởng có thể kiến công lập nghiệp trên thảo nguyên, nhưng nào ngờ nỗ xa mới xuất hiện, khiến bọn chúng không có cơ hội biểu diễn. Từ tháng chín đến bây giờ, ba tiểu tử này đã chất đầy một bụng tức.

Cũng chẳng còn cách nào khác, có thể tránh được thương vong thì hết sức tránh thôi.

Hạ Tề chỉ có thể nói xin lỗi, vào lúc sương mù dày đặc tan đi liền giơ tay quát một tiếng trầm:

- Phóng tiễn.

Cọt kẹt... Ầm.

Nỗ tiễn to như cánh tay vào lúc rời dây cung đã phát ra âm thanh động đất, tên nhọn gào thét bay về phía Bạch Đàn thành, chỉ nghe tiếng ầm ầm liên tiếp truyền lại, tường thành dày kiên cố trong nháy mắt bắn ra khói bụi mù mịt.

Tên lớn cắm vào tường thành, tạo thành các vết rạn xung quanh.

Sau lượt bắn thứ nhất là lượt thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư...

Dây cung giật lại, tên bắn ra, rồi lại giật, rồi lại bắn...

U Châu quân trên thành đầu bị dọa cho sợ hãi, tay chân luống cuống. Bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ để đón Khất Hoạt quân đến, nhưng không ngờ lại gặp kết quả thế này. Khất Hoạt quân còn chưa chạm mặt với bọn họ, nhưng chỉ bằng mấy cự nỗ đã bắn cho tường thành của Bạch Đàn thành lung lay sắp đổ.

Thời gian hai nén hương trôi qua, tường thành đã bị bắn như nhím.

Trong âm thanh ầm ầm, tường thành kiên cố của Bạch Đàn thành đổ sụp xuống, Hạ Tề giơ lệnh kỳ lên, chỉ ngón tay về phía trước.

Năm huynh đệ Điển gia bụng đầy bực tức sớm đã không chịu nổi, tức thì gầm lên giận dữ, thúc ngựa lao về phía Bạch Đàn thành.

Phía sau mấy vạn Khất Hoạt quân ùa lên, trông như dòng nước đen sì chảy vào trong Bạch Đàn thành.

Phá Bạch Đàn thành xong, Bắc Bình sẽ như miếng mỡ bên mép Khất Hoạt quân.

********

Hách Chiêu khẽ gõ bàn, nhìn địa đồ cau mày.

Điển Mãn khó hiểu hỏi:

- Bá Đạo, vì sao ngươi không vui vậy?

- Trước đây chúng ta dựa vào Tây Bình xa mà thế như chẻ tre, một mặt bởi vì binh mã Viên Thiệu không dám vọng động, mặt khác chính là vì chiến lực U Châu thấp. U Châu quân trên thảo nguyên này cũng không phải là chủ lực của Công Tôn Độ.

- Hả?

- Chủ lực Ô Hoàn quân của Công Tôn Độ lúc này đang công kích Lạc Lãng. Hiện nay Lạc Lãng đã bị công phá, chắc chắn Công Tôn Độ sẽ điều Ô Hoàn quân đến biên tái. Chúa công cũng đã đánh bài ngửa với Viên Thiệu, sợ rằng hắn cũng...

- Sợ hắn cái chim.

Điển Mãn nói:

- Ô Hoàn quân hắn tới một người ta giết một người, tới hai người ta giết cả đôi. Bá Đạo ngươi lo quá rồi.

Điển Hữu nhíu mày:

- Tiểu Mãn, bỏ cái chim trên miệng của ngươi đi. Thúc phụ đã dặn ngươi nói ít làm nhiều, còn nói bậy nữa ta sẽ báo thúc phụ cho ngươi về Trường An. Nếu như Ô Hoàn quân thật như lời ngươi vậy, thì Bá Đạo cần gì phải nhắc tới.

Hách Chiêu không nhịn được mỉm cười:

- Bá Trụ cũng không cần nói vậy, Thúc Trụ vũ dũng hơn người tự nhiên là tài cao mật lớn. Sở dĩ ta nhắc tới Ô Hoàn quân cũng không hẳn là vì chiến lực của chúng lợi hại thế nào. Đạp Đốn, Lâu Ban, gồm cả Tô Phó Diên chẳng có gì đáng kể. Ta lo là lo hai người khác.

- Ai?

Hách Chiêu khẽ nói:

- Vệ Thù, Diêm Nhu.

- Chưa từng nghe nói qua.

- Diêm Nhu có thể các ngươi chưa nghe qua, nhưng người tên Vệ Thù này... Lúc trước khi chúa công gặp nạn ở tái ngoại, chính là vì rơi vào bẫy của người này. Vệ Thù che giấu tung tích cực tốt, đến nay vẫn chưa ai tra ra lai lịch thực sự của hắn. Người này dụng binh quỷ dị, thích dùng kì binh thủ thắng; Còn Diêm Nhu tuy là Hán nhân, nhưng ở Tiên Ti, Ô Hoàn đã lâu. Năm xưa từng dẫn người Tiên Ti đánh Công Tôn Toản. Mặc dù cuối cùng không thành công, nhưng cũng khiến Công Tôn Toản tổn thất không nhỏ.

- Hán gian.

Điển Tồn, Điển Kiến nãy giờ không nói câu nào đột nhiên mở miệng.

Hai huynh đệ song sinh nói vẻ xem thường:

- Nhị thúc từng nói bọn này đáng thiên đao vạn quả.

- Đúng vậy.

Hách Chiêu nói:

- Có điều cũng phải cẩn thận, người này cũng không đơn giản.

Hạ Tề vẫn nhắm mắt, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.

Hách Chiêu nói xong, Hạ Tề trầm giọng hỏi:

- Bá Đạo, chắc hẳn ngươi đã có kế hoạch, cứ nói đừng ngại, đừng úp úp mở mở nữa.

- Sư huynh quả nhiên hiểu ta.

Hách Chiêu mở địa đồ:

- Hiện nay chúng ta từ Thù Thủy tới Nhu Thủy, chiến tuyến có hơi dài. Nếu như Viên Thiệu rời Trường Thành từ Đại quận, tập kích quấy rối đường vận lương của chúng ta, thì dù Phí đại nhân có tính toán kĩ đến đâu cũng khó được chu toàn. Cho nên đại địch cấp bách trước mắt không phải là U Châu, mà chính là Ký Châu của phụ tử Viên Bản Sơ.

- Ngươi tính thế nào?

- Sư huynh một một đóng ở Nhu Thủy nhìn vào U Châu, khiến U Châu không dám vọng động. Ta có một sách có thể khiến U Châu không thể xuất binh. Nói không chừng toàn bộ thảo nguyên Liêu Đông có thể nằm trong tay sư huynh mà không cần phải tốn một binh một tốt.

Hạ Tề mỉm cười:

- Bá Đạo, ngươi muốn ta đóng quân ở Nhu Thủy, vậy ngươi thì sao?

Khuôn mặt Hách Chiêu thoáng cái đỏ lên:

- Cái này... Sư huynh lập được nhiều công lao như vậy, chỉ là Đại quận cũng không cần sư huynh tự thân xuất mã. Bọn chuột nhắt Viên Đàm tiểu đệ cũng đủ đối phó rồi. Không bằng tặng công lao này cho tiểu đệ?

Đối với sự vô sỉ của Hách Chiêu, Hạ Tề không còn lời nào để nói.

- Ngươi trước tiên nói làm sao để lấy thảo nguyên Liêu Đông.

- Kì thật cũng không khó.

Hách Chiêu vì để lĩnh quân đánh Đại quận, nên không giấu diếm gì:

- Kì thật, nếu muốn lấy U Châu thì cứ phá Ô Hoàn trước. Ô Hoàn quân là chủ lực của Công Tôn Độ, do chính hắn nắm giữ... Bên ngoài nhìn thì thấy chắc như sắt thép, nhưng thực tế thì sao? Sau khi Khưu Lực Cư chết, đáng ra vương vị phải thuộc về con hắn. Có điều vì Lâu Ban lúc đó còn nhỏ, Khưu Lực Cư lo lắng Lâu Ban không giữ được thế cục, cho nên hắn mới để Đạp Đốn kế thừa.

Mắt Hạ Tề sáng lên, có vẻ đã hiểu ý Hách Chiêu:

- Ý ngươi là chia rẽ Lâu Ban và Đạp Đốn?

- Không sai.

Hách Chiêu trầm giọng:

- Lâu Ban đã trưởng thành, dã tâm cũng không nhỏ; Đạp Đốn đáng lẽ khi Lâu Ban thành niên thì phải nhường lại vương vị, thế nhưng đến nay vẫn không nói một lời, cũng chính là vì được Công Tôn Độ tín nhiệm. Chắc hẳn Lâu Ban vì điều này mà tức giận, mà Tô Phó Diên lại là thân tín của Khưu Lực Cư, rất thân thiết với Lâu Ban...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui