Ác Hán

Mặc kệ Lưu Bị có nguyện ý thừa nhận hay không, sự thực đã không thể thay đổi!

Ở trong nội tâm hắn, đối với Đổng Phi ngoại trừ cừu hận khắc cốt minh tâm, đồng thời cũng chôn xuống sợ hãi thật sâu.

Đời này hắn bị hủy trong tay Đổng Phi.

Nhưng lại không được phủ nhận, mỗi một lần bại bởi Đổng Phi, Đổng Phi cũng không dùng mánh khoé, mà là thật cứng đối cứng đánh bại hắn, đánh tan hắn. . . Mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại thực sự sợ hãi.

Ba vạn đại quân tan tác trong bóng đêm, binh lui 20 dặm mới xem như ổn định lại.

Lưu Bị thất kinh, tay nắm chặt dây cương vẫn đang khẽ run, trống ngực càng đập loạn.

- Thiệu Tiên, Đổng tặc có đuổi theo không?

Bản thân Lưu Bị cũng không cảm thấy được giọng của hắn hơi run rẩy.

Cao Sủng ghìm ngựa lại, khẽ thở dốc:

- Chủ công, Đổng tặc cũng không đuổi theo, chúng ta ổn định trước rồi mới nói đi."

- Phải như vậy!

Lưu Bị hoảng loạn gật đầu đáp ứng.

Tự có thân quân đi thu nạp tàn binh bại tướng, vừa kiểm kê, lại bất đắc dĩ phát hiện, đã thiếu 3000 người.

Chưa từng đao thật thương thật đánh một trận mà đã hao binh tổn tướng trước, đã mất 1/10.

Trong lòng Lưu Bị cũng trở nên không còn lòng tin nữa. Có điều đợi hạ trại rồi, Lưu Bị dần dần ngẫm lại.

Đây hình như không phải là tác phong của Đổng Phi!

Từ sau trận đánh tại huyện An Hỉ, Lưu Bị vẫn quan tâm hướng đi của Đổng Phi, có thể nói cực kỳ lý giải phong cách của Đổng Phi. Căn cứ vào quy luật ngày trước, nếu Đổng Phi chiếm thượng phong, tuyệt sẽ không nhân từ nương tay, nhất định sẽ truy đuổi đánh tới cùng. Điểm này mà nói, Đổng Phi xưng là thủ đoạn độc ác, mặc dù đối với người quen cũng tuyệt đối không nhân từ nương tay.

Giống như năm đó bức cho Tào Tháo mã dược Tị Thủy vậy, một khi giở mặt, tuyệt đối sẽ không lưu tình.

Theo đạo lý y hẳn là sẽ lĩnh binh truy sát, sao lại để mặc cho nhân mã phe mình chạy trốn mà không truy kích?

Lưu Bị lập tức phái ra thám mã đi tìm hiểu, lúc này Cao Sủng cũng đi vào doanh trướng.

- Thiệu Tiên, tình huống thế nào?

Cao Sủng cười khổ:

- Không tốt lắm, tâm tình của các tướng sĩ đều rất kém, hình như không quá nguyện ý làm địch với Đổng tặc.

Lưu Bị không khỏi thở dài!

Người phía dưới chỉ là tâm tư này, cũng khó trách. . . Tây Vực bạo hổ, hổ lang chi tướng, danh hiệu này nổi tiếng thiên hạ. Bằng vào lực của bản thân, người này cũng đã tạo được uy danh hiển hách, cũng không phải được người khác vô căn cứ thổi phồng ra. Chỉ nhìn hôm nay, đảm lược một mình độc đối vạn kỵ dưới thành Yển Sư, người bình thường há có thể đánh đồng với y được?

- Thiệu Tiên. . .

- Chủ công!

Lưu Bị không biết có nên nói ra hoài nghi trong lòng hay không. Hắn hơi do dự, nhỏ nhẹ nói:

- Chỉ sợ hôm nay chúng ta. . . bị lừa rồi!

- Bị lừa?

- Bị rất lý giải Đổng Tây Bình kia. Người này thủ đoạn độc ác, nếu như chiếm thượng phong, tuyệt đối sẽ không đơn giản buông tha ta chúng ta. Ta hoài nghi, hôm nay bên trong thành Yển Sư chỉ sợ không có binh tướng gì hết. Đổng Tây Bình là phô trương thanh thế.

Phô trương thanh thế?

Cao Sủng nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó hít một hơi lạnh.

Nếu là như vậy, hắn không những sẽ không coi thường Đổng Phi, ngược lại đối với Đổng Phi sợ là phải tăng thêm vài phần kính trọng.

- Ý của chủ công là Yển Sư không có binh?

- Hẳn là như thế!

Lưu Bị cười khổ:

- Ta đã phái người đến Yển Sư thăm dò tin tức, không lâu sẽ có hồi báo.

Cao Sủng nhịn không được nói:

- Nếu đúng như vậy, Đổng Tây Bình chắc phải làm danh tướng bất thế!

Nói ra miệng, hắn đột nhiên cảm thấy không ổn. Đổng Phi kia có lợi hại chung quy cũng là địch nhân của chủ công nhà mình.

- A, chủ công, Sủng. . .

Lưu Bị lại nở nụ cười: 

- Thiệu Tiên không cần lưu ý. Ta cùng với họ Đổng đó giao phong số lần mặc dù không nhiều, nhưng lần nào không phải là thất bại? Nếu không phải tạo hóa trêu người, Bị thật sự không muốn cùng Đổng Tây Bình là địch. Mặc dù ta hận người này, cũng kính trọng y. Tốt chính là tốt, xấu chính là xấu, nếu như ta ngay cả dũng khí thừa nhận sự thực cũng không có, làm sao có thể giao phong với y?

Chỉ một câu nói này nghe qua có vẻ mềm yếu, nhưng lại cho thấy một loại khí khái kiêu hùng.

Cao Sủng thầm khen trong lòng, chủ công mặc dù so ra kém Đổng Tây Bình kia, nhưng phần khí độ này đủ khiến người khác khâm phục!

Đã qua giờ tý, thám mã hồi báo tin tức, càng làm cho Lưu Bị xác định phán đoán của mình.

Cao Sủng nói:

- Chủ công, Sủng nguyện lập tức lĩnh binh đánh trở lại Yển Sư. Không tin Đổng Tây Bình thật có thể một địch vạn người?

Lưu Bị nhìn thoáng qua Cao Sủng, hắn yêu thích tiểu tướng này phát ra từ nội tâm. Hắn trầm giọng nói:

- Thiệu Tiên, lấy võ nghệ của ngươi, dưới trướng của ta có thể xếp trong ba người đứng đầu, nhưng ngươi có biết, vì sao không cho ngươi một mình lĩnh binh? Ngược lại, Quan Ninh Quan Bình, Nghiêm Bạch Hổ Trương Yến không bằng ngươi, lại có thể độc lĩnh một đạo nhân mã?

Cao Sủng ngẩn ra, khẽ lắc đầu.

- Luận võ nghệ, họ cũng không bằng ngươi. Nhưng Nghiêm Bạch Hổ Trương Bạch Kỵ có thể xem xét thời thế, thống lĩnh binh mã. Trên điểm này ngươi không bằng họ. . . Thiệu Tiên muốn hồi quân đánh Yển Sư, nhưng không biết trước khác nay khác. Nếu là lúc tối khi chúng ta tới dưới thành Yển Sư, Đổng Tây Bình nhất định không cản được thế tiến công của chúng ta, nhưng hiện tại. . .

Cao Sủng ngạc nhiên, nhìn Lưu Bị, chờ hắn nói hết.

- Ngươi cũng đã nói, quân tâm các tướng sĩ đã mất, hơn nữa qua lại bôn ba, cũng rất mệt mỏi. Dù cho trong tay Đổng Tây Bình kia chỉ hơn nghìn tinh nhuệ, đã đủ đánh cho quân ta tán loạn. Cho nên hiện tại hồi quân đánh cũng không phải là thời cơ tốt.

- Vậy. . .chúng ta nghĩ ngơi một đêm, ngày mai tấn công?

Lưu Bị trầm ngâm một chút, lần thứ hai lắc đầu:

- Nghĩ ngơi một đêm, đích thật có thể ổn định quân tâm. Nhưng vấn đề ở chỗ, hiện giờ Đổng Tây Bình quyền cao chức trọng, há có thể dễ dàng đặt mình vào chỗ nguy hiểm? Nếu như ta đoán không sai, chỉ sợ đại quân của y đang đến Yển Sư.

- A?

- Đến lúc đó, chúng ta không thể đánh hạ Yển Sư, nhất định phải đối mặt với cảnh hai mặt thụ địch, thực ra càng thêm hung hiểm. 

Cao Sủng mặc dù chậm hiểu, nhưng cũng không phải kẻ ngu.

Nghe Lưu Bị nói nhiều như vậy, đâu thể không rõ Lưu Bị có ý gì?

Chủ công đang dự định rút lui. . .

- Chủ công, ý ngài là?

- Lập tức phái thám mã ra ngoài tìm kiếm tung tích chủ lực của Đổng tặc. Sau đó chúng ta mới căn cứ vào tình huống mà đưa ra dự định khác.

- Vâng!

Cao Sủng gật đầu, đã rõ ràng ý của Lưu Bị.

Đêm đó, hắn tăng cường phòng vệ đối với đại doanh, đồng thời cũng mật lệnh nhân mã thân tín làm tốt chuẩn bị nếu tình huống không ổn lập tức lui lại.

Đến giờ Dần thám mã truyền đến tin tức.

Binh mã tam quan đều có dấu hiệu điều động, đồng thời binh mã chủ lực của Đổng Phi đã đánh ra từ Y Khuyết quan, do Điển Vi đốc quân đến Yển Sư. Dự tính chậm nhất là buổi trưa sẽ đến dưới thành Yển Sư. Nói cách khác Lưu Bị chỉ còn ba canh giờ!

Vào lúc này Lưu Bị đã biểu hiện ra diện mạo kiêu hùng. Hắn lập tức đưa ra quyết định tráng sĩ chặt cổ tay, vứt bỏ đại bộ phận nhân mã, chỉ dẫn theo 500 tuỳ tùng lặng yên rời khỏi đại doanh.

Ba vạn nhân mã, nói trắng ra cũng không phải là dòng chính của Lưu Bị, vứt bỏ cũng không đáng tiếc.

Lưu Bị Cao Sủng dẫn theo 500 tinh binh, một người hai kỵ suốt đêm vòng qua Yển Sư, nhưng không đi về hướng Huỳnh Dương.

Cao Sủng hỏi:

- Chủ công, chúng ta không đi Huỳnh Dương sao?

Lưu Bị cười lạnh:

- Còn đi Huỳnh Dương gì nữa? Liên quân đã tồn tại trên danh nghĩa, Lưu Biểu không kết minh, Viên Thiệu đánh Thanh Châu, Tào Tháo hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc. U Châu Công Tôn Độ mất Lư Long tái (Lô Lăng Tắc), coi như bị binh mã của Đổng tặc mở môn hộ của U Châu. Chỉ sợ không bao lâu, U Châu sẽ phải thay đổi chủ nhân. Mà chúng ta, nhất định phải chạy về Từ Châu rồi tính toán việc khác.

Công Tôn Độ xong rồi. . .

Như vậy kéo theo liên quân với Viên Thiệu cũng sẽ không có nữa.

Lúc này Viên Thiệu khẳng định không dám giao phong với Đổng Phi, như vậy toàn bộ tinh lực của hắn đều sẽ tập trung tại phía Thanh Châu.

Lưu Bị nói không sai, liên quân. . . đã xong rồi!

Ba vạn binh mã đã mất đi chủ tướng tại giờ mẹo sau khi bị đại quân của Điển Vi tập kích đã toàn quân tán loạn.

Mà sau khi được nhân mã chủ lực trợ giúp, phòng ngự của Yển Sư thoáng cái trở nên kiên cố. Đồng thời, chủ tướng Hổ Lao quan là Hạ Hầu Đôn bởi nghe nói tướng thủ Bình Cao đã đổi người. Trương Cáp rời đi, do một đứa trẻ trấn thủ, lập tức sinh ra ý khinh thường. Hơn nữa Bàng Thống sau khi tiếp nhận Bình Cao tại một mức độ nào đó đã cổ vũ cho sự kiêu ngạo của Hạ Hầu Đôn.

Nghe được tình huống Lạc Dương không ổn, Hạ Hầu Đôn sinh ra ý nghĩ tấn công Bình Cao.

Tuy có thủ hạ mưu sĩ khuyên can, nhưng Hạ Hầu Đôn không chịu nghe, cố ý xuất binh, kết quả tại Bình Cao bị phục kích.

Không chỉ hao binh tổn tướng, còn bị Thành Lễ do Bàng Thống điều qua từ hành dinh Tiểu Tu Võ tập kích Hổ Lao quan.

Hạ Hầu Đôn thảm bại mà quay về, phát hiện Hổ Lao quan đã đổi chủ, suốt đêm lĩnh tàn binh bại tướng chạy tới Huỳnh Dương.

Đổng Phi công hãm Yển Sư, đại quân Hà Nội cùng đại quân Yển Sư gắn bó làm nhất thể, triệt để ngăn cản đường lui của binh mã Lạc Dương.

Sau khi Chu Du nghe nói tin tức nhịn không được nổi giận mắng:

- Tên tặc một tai hại ta, tặc một tai...hại ta!

Sau đó hắn thổ huyết hôn mê.

Lúc này mùa đông sắp qua, mùa xuân đang gần tới. .. 

20 vạn liên quân bị nhốt tại Lạc Dương, đối mặt với cảnh đói rét khổ cực, toàn quân bị diệt.

- Hổ Lao quan đã mất?

Bên trong thành Huỳnh Dương, Tào Tháo kinh sợ không ngớt nhìn Hạ Hầu Uyên người lấm lem vết máu, mắt trợn tròn nói không nên lời.

- Hổ Lao quan sao lại mất?

Tào Tháo cả giận:

- Nguyên Nhượng, ta không phải đã sớm mệnh lệnh ngươi không được tự ý xuất binh sao. . . Lo ngươi không nhẫn nổi, ta còn phái người luôn mãi nhắc nhở ngươi, vì sao Hổ Lao quan vẫn bị mất chứ?

- Ta. . .

Hạ Hầu Đôn không biết làm sao trả lời, thật lâu nói không ra lời.

Nhìn tình huống này Tào Tháo đâu thể còn chưa đoán ra nguyên do bên trong, phất tay áo đứng dậy, tức giận nói:

- Người đâu, kéo Hạ Hầu Đôn ra ngoài trảm!

Đám người Lỗ Túc vội vàng đứng ra cầu tình.

Còn có Hứa Chử Tào Bành nói cho Hạ Hầu Đôn, lúc này Tào Tháo mới thu hồi mệnh lệnh, đánh Hạ Hầu Đôn 20 quân côn mới xong chuyện.

Đương nhiên, Tào Tháo cũng không nỡ giết Hạ Hầu Đôn.

- Chư công, Yển Sư bị chiếm, tướng thủ tam quan làm phản, Hổ Lao quan bị chiếm. . . Chiến cuộc Lạc Dương có cơ hội vãn hồi không?

Tào Tháo ổn định tâm thần, tận lực nói với giọng điệu êm dịu.

Ai cũng có thể nghe thấy được nội tâm của hắn lúc này cũng không bình tĩnh.

Lỗ Túc nói:

- Viên Thiệu Đổng Phi liên thủ, đầu đuôi giáp công ta. Hiện giờ Yển Sư lại mất, chủ công phải đưa đưa ra lựa chọn.

- Lựa chọn? Tử Kính không ngại nói rõ. 

Lỗ Túc sai người mang địa đồ tới, mặt trên vẽ địa hình của Thanh Châu Duyễn Châu Ký Châu và kinh triệu.

- Nếu Đổng Phi chiếm được Lạc Dương, sợ cũng đã đến cực hạn. . .Trận Lạc Dương vốn là trận đánh nhằm kéo vãn mặt mũi cho Hán Đế. Vì vậy đánh đến mức hiện tại, sợ là rất khó có hành động nữa. Mà Viên Thiệu mất đại bộ phận Tịnh Châu, quê nhà Ký Châu đã nằm dưới miệng hổ của Đổng Phi, nhất định sẽ liều lĩnh tìm kiếm không gian, thọc sâu phát triển.

Đám người Tào Tháo khẽ gật đầu.

- Nếu như chủ công muốn tiếp tục, nhất định phải bỏ qua một phương, liên kết một phương.

Thật ra khi Lỗ Túc nói ra đạo chọn lựa, bọn người Tào Tháo cũng đã suy nghĩ ra ý nghĩ kế tiếp của hắn.

Chỉ là những lời này ai cũng nói không nên lời.

Chọn lựa. . . Nói trắng ra chính là cúi đầu với một phương, cúi đầu với ai đây?

Mãn Sủng nói:

- Tử Kính, lấy cái nhìn của ngươi, chúng ta phải bỏ ai, chọn ai?

Những lời này quả thật rất khó nói ra khỏi miệng. Lỗ Túc hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí nói: 

- Túc cho rằng, nên bỏ Viên Thiệu, lấy Đổng Phi.

- Vì sao phải chọn lựa như vậy? Sao không bỏ Đổng Phi, lấy Viên Thiệu?

Nói thật thì Mãn Sủng và Đổng Phi có thù giết cha. Nhưng thoáng cái đã 16 năm trôi qua, cừu hận năm đó cũng chậm rãi phai mờ. . . Mãn Sủng cũng biết, lúc trước Đổng Phi giết toàn gia hắn hoàn toàn là một sự hiểu lầm, không thể nói rõ ai đúng ai sai.

Muốn trách, cũng chỉ có thể trách Thái Bình Đạo kia. . .

Nhưng bảo Mãn Sủng cúi đầu Đổng Phi, trong lòng hắn vẫn không quá tình nguyện.

Không chỉ Mãn Sủng không muốn, trên thực tế mọi người bao gồm Tào Tháo ở bên trong cũng không muốn cúi đầu với Đổng Phi.

Lỗ Túc cười khổ:

- Viên Thiệu chiếm Ký Châu, thuế má rất thịnh. Mặc dù nhiều lần bị Đổng gia tử đả kích, nhưng nguyên khí chưa bị tổn thương. Mấy năm nay, chỉ nhìn Viên Thiệu liên tục dụng binh, nhưng trên thực tế nhân mã bản bộ của Ký Châu hắn cũng không gặp phải tổn thất quá lớn. Mặc dù Đổng Phi đánh vào Tịnh Châu, thuộc hạ của Viên Thiệu là Cao Lãm đã giành trước một bước di chuyển bách tính Tịnh Châu, đem theo đại bộ phận nhân mã. 

- Chư công, Viên Thiệu hiện giờ không dám đối địch với Đổng Phi, nhưng trong tay lại binh hùng tướng mạnh, nhất định sẽ không vứt bỏ Thanh Châu. Nếu như chủ công lấy Viên Thiệu kia, trừ phi vứt bỏ Thanh Châu. . . Hơn nữa, Túc không dám cam đoan, Viên Thiệu sẽ thỏa mãn nhiêu đó.

Những lời của Lỗ Túc cũng nói đúng vào lòng đám người Tào Tháo.

- Nhưng Đổng Phi thì lại khác. . . Đại chiến Lạc Dương vốn trong lúc vô ý mở ra, bản thân y hình như cũng không có ý nhúng tay vào Lạc Dương. Sở dĩ đến cục diện như hiện tại hoàn toàn là bởi vì Đổng Phi lấy lại mặt mũi cho Tây Hán Vương kia. Sau khi Lạc Dương đại thắng, mục đích của y đã đạt được, đồng thời trong một năm quá khứ, y chiếm Tịnh Châu, đoạt U Châu, cũng đã đến cực hạn.

- Không sai!

Tuân Du đứng lên:

- Theo mật thám truyền đến tin tức, Đổng Phi tại Quan Trung thi hành phương pháp trưng binh 25 rút 1, đồng thời thuế má cực thấp. Đại chiến Lạc Dương lần này Đổng Phi thậm chí bắt đầu dùng hành dinh Trọng Tuyền Vị Nam vừa mới dựng lên, mà tái ngoại tác chiến, 30 vạn Khất Hoạt quân càng tiêu hao vô số tiền của, khiến cho binh lự tại các nơi Quan Trung trống rỗng. Đồng thời, Trường An đã mệnh lệnh Tây Vực phân phối nhân mã cùng lương thảo, đủ để nói rõ, hiện giờ Đổng Phi rất khó triển khai đại chiến nữa.

Lỗ Túc cảm kích nhìn Tuân Du.

- Lạc Dương có bát quan bảo vệ xung quanh, mà hiện giờ Đổng Tây Bình đã chiếm sáu quan trong đó, mặc dù không có lực tiến công, nhưng lực phòng thủ thì dư dả. Tin tưởng, hiện tại y cũng rất hy vọng sớm kết thúc trận đại chiến này, sau đó tìm thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức. Cho nên, chúng ta lấy Đổng Phi cũng có đủ vốn để cò kè mặc cả với y, đòi hỏi lợi ích lớn nhất.

Tào Tháo nghe vậy trầm tư không nói.

Không hề nghi ngờ. . .

Lời của Lỗ Túc quả thật đã nói trúng lòng hắn.

Mãn Sủng đã bị thuyết phục, nhưng còn muốn phản kích một chút:

- Tử Kính nói chúng ta có vốn liếng cò kè mặc cả với y, nhưng không biết là vốn liếng gì?

Lỗ Túc cười: 

- Ký Châu Viên Thiệu, chính là vốn liếng lớn nhất của chúng ta!

Tào Tháo cười ha hả:

- Tử Kính nói rất đúng, Viên Thiệu tại Ký Châu đó hiện giờ quả thật có thể trở thành vốn liếng lớn nhất của chúng ta.

Trầm ngâm một lát sau, Tào Tháo nói:

- Tử Kính cho rằng, phái ai đi nghị hòa mới thỏa đáng?

- Từ lâu đã nghe Đổng Tây Bình là người rất nặng tình nghĩa, chủ công có thể phái trọng thần, nhưng nhất định phải là người có giao tình với Đổng Phi.

- A? Tử Kính có nhân tuyển rồi sao?

Lỗ Túc gật đầu:

- Ngự sử Trần Quần, sẽ là nhân tuyển tốt nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui