Ác Hán

Tẩm Khâu, từ Xuân Thu Chiến quốc đã tồn tại, tọa lạc bên cạnh Cố Thủy.

Thời Xuân Thu Chiến quốc, Sở quốc có một đại thần tên là Tôn Thúc Ngao, làm lệnh doãn nhiều năm, đối với Sở quốc có thể coi là công huân lớn lao.

Trước khi Tôn Thúc Ngao ốm chết từng gọi con trai tới và nói rằng:

- Sở Vương nhiều lần muốn ban thưởng cho ta, cấp cho ta một phong địa tốt, nhưng ta không nhận. Sau khi ta chết, Sở Vương nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ, phong địa tốt ngươi nhất định không thể nhận.

Ngay lúc đó vùng giao giới giữa Sở Việt có một vùng đất hoang vắng cằn cỗi, hơn nữa xa xôi hẻo lánh tên là Tẩm Khâu.

Sau khi Tôn Thúc Ngao chết, Sở Vương quả nhiên ban thưởng cho con hắn. Nhưng con trai của Tôn Thúc Ngao luôn mãi cự tuyệt, cuối cùng lựa chọn Tẩm Khâu làm phong địa.

Rất nhiều năm sau, người khác nhận được ban thưởng đều bị thu hồi phong địa, có người còn biến thành chiến trường. Chỉ có Tẩm Khâu thủy chung được con cháu của Tôn Thúc Ngao gìn giữ. Tuy nói thuế đất ít, nhưng chung quy vẫn có thể được hưởng. Bởi vậy lưu lại thuyết pháp Tẩm Khâu chi phong.

Trăng sáng sao thưa!

Tẩm Khâu dưới ánh trăng sáng tỏ có vẻ đặc biệt yên bình.

20 vạn thạch lương thảo chồng chất như núi đặt ở chính giữa thành trấn. Xung quanh có binh sĩ tuần tra cảnh giới. Thỉnh thoảng sẽ có tiếng xoong vang lên không đồng đều. Thứ nhất là báo giờ, thứ hai là nói cho bọn lính, tất cả rất bình thường.

Lữ Bố suất lĩnh 200 Phi Hùng quân từ xa nhìn Tẩm Khâu.

Xích Thố Tê phong thú có vẻ nôn nóng, nó khẽ phì phì mũi, hình như muốn biểu đạt ý gì đó cho Lữ Bố.

Chỉ tiếc Lữ Bố không hiểu thú ngữ. Tuy nhiên ở trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút cổ quái, lập tức híp mắt lại, ngưng mắt quan sát.

Chu Đạt tiến lên:

- Quân hầu, đã canh ba rồi... Nếu như không hành động, trời sáng có thể không còn cách nào nữa!

Lữ Bố gật đầu, thầm nghĩ: Quả thật là già rồi. Nếu như trước đây sao ta có thể nhìn trước ngó sau như hôm nay vậy chứ?

Trong lòng đích thực cảm giác hơi cổ quái. Nhưng lại không rõ rốt cuộc là phương diện nào cổ quái. Chu Đạt vừa nói, Lữ Bố cũng biết thời gian không còn nhiều. Nếu như không hành động, vậy phải lập tức rút lui. Bằng không đợi trời sáng, hành động sẽ trở nên phiền phức.

- Công Mậu, ngươi lĩnh trăm người từ bên cạnh tiếp ứng!

Chu Đạt ở trên ngựa chắp tay nói:

- Quân hầu yên tâm, mạt tướng nhất định không nhục mệnh.

Đã không phải là lần đầu tiên làm chuyện loại này, Lữ Bố rất có tâm đắc. Hắn đích thân người đột kích, sau đó do Chu Đạt từ bên cạnh kiềm chế đối thủ.

Đợi quân địch xuất hiện hỗn loạn, lại do Tào Tính lĩnh quân trùng kích, nhất cử đánh tan quân địch, sau đó thong dong bỏ chạy.

Phối hợp giữa ba người có thể nói là cực kỳ thuần thục. Lữ Bố thấy Chu Đạt lĩnh binh bước đi, liền kéo dây cương, nắm chặt Bàn Long kích trong tay.

- Xuất kích!

Trĩ kê linh phất phơ tại không trung, áo choàng kỳ lân màu đỏ thẫm lay động trong bóng đêm.

Bàn Long kích lóe ra hàn quang, Xích Thố mã chở Lữ Bố tiến lên như gió, khi thấy cách Tẩm Khâu chỉ 200 bước, nó hí vang một tiếng.

- Địch tập kích, là địch tập kích!

Quân Từ Châu cảnh vệ đã phát hiện ra tung tích của Lữ Bố. Trong sát na, mười mấy cung tiến thủ từ ngoài doanh trại dũng mãnh tiến ra, tên gào thét bay về phía Lữ Bố. Lữ Bố một tay vung Bàn Long kích, chỉ thấy kích vân trùng trùng, che chở người ngựa nước hắt không vào. Xích Thố mã mặc dù đã già, cũng đã qua năm tháng đỉnh phong, nhưng tại giờ khắc này lại không thấy già yếu chút nào, tiếng vó như sấm lao tới Tẩm Khâu.

Hơn trăm Phi Hùng quân cùng hò hét, huy vũ đao thương.

Giống như một ngọn lửa trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt cung tiễn thủ. Lữ Bố cười nhạt, Bàn Long kích ở trong tay rung lên, kích vân cuồn cuộn, máu thịt tung toé.

Ta quả thật già rồi. . . Nhưng cho dù lão tử thất lão bát thập, cũng không phải đám thổ kê ngõa cẩu các ngươi có thể ngăn cản.

Bàn Long kích mang theo từng đạo hào quang tung bay trong đám người, chỉ trong chốc lát đã đánh ra ngoài.

Quân Từ Châu vội vàng chạy tới còn chưa kịp làm ra phản ứng, hơn trăm Phi Hùng quân đã đến trước mặt.

- Phi Tướng ở đây, tặc tử Từ Châu còn không để mạng lại.

Trong khi xông vào doanh trại, Bàn Long kích của Lữ Bố càng huy vũ mãnh liệt. Nương theo tiếng rít của không khí bị xé rách, giao long trên thân kích sống động như thật. Quân Từ Châu mặc dù nhân số đông đảo, nhưng dưới trùng kích của Lữ Bố cũng chỉ có thể kêu thảm chạy trốn khắp nơi.

Lúc này, Phi Hùng vệ cũng đã xông vào đại doanh Tẩm Khâu.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh. . .

Lương thảo chất đống ở giữa Tẩm Khâu thoáng cái bốc lửa tận trời. Ánh lửa chiếu sáng phía chân trời, toàn bộ Tẩm Khâu trong nháy mắt biến thành một biển lửa. Lữ Bố không khỏi ngẩn ra, quay đầu nhìn nhưng phát hiện Phi Hùng vệ người nào cũng có vẻ rất mơ màng.

Lửa này. . . Không phải là Phi Hùng vệ châm sao?

Không hay! Trúng kế rồi. . .

Lữ Bố lập tức có phản ứng, quay đầu ngựa lớn tiếng quát:

- Lui lại, lập tức lui lại!

Nhưng đánh vào doanh trại thì dễ, muốn đánh ra ngoài sẽ không đơn giản như vậy.

Theo một hồi kèn vang lên, vô số quân Từ Châu lao ra từ xung quanh Tẩm Khâu, liếc mắt nhìn qua, ít cũng phải mấy nghìn người.

Đã đến bước này, Lữ Bố coi như ngốc cũng đã hiểu cả.

Bị lừa, đây là cái bẫy quân Từ Châu đặc biệt thiết lập cho hắn. 20 vạn thạch lương thảo. . . Chỉ sợ lương thảo đó cũng chưa hẳn là thật.

- Phi Hùng quân, theo ta dánh ra ngoài!

Lữ Bố cũng không do dự, trong lòng rất rõ ràng, nếu bị quân Từ Châu bao vây, bày xong trận thế, đó mới thực sự là xong đời.

Xích Thố Tê phong thú hí lên hung tợn, bốn vó giơ cao, chở Lữ Bố xông ra ngoài doanh trại. Phi Hùng quân cũng thân kinh bách chiến, theo Lữ Bố rong ruổi Nam Dương, tung hoành Nhữ Nam, từ lâu đã hình thành ăn ý với Lữ Bố. Một trăm Phi Hùng quân, dưới sự dẫn dắt của Lữ Bố tả xung hữu đột trong đại doanh. Thiết kỵ với trọng giáp húc cho quân Từ Châu gãy xương đứt gân. Binh khí lạnh lẽo cuồn cuộn kéo theo từng chùm máu, từng tiếng kêu thảm thiết.

Một viên đại tướng đánh ra từ trong quân Từ Châu.

Cưỡi Bạch Long mã, tay cầm Lượng Ngân thương, giống như một tia chớp trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Lữ Bố. Không nói hai lời, đại thương như quái mãng trở mình đâm tới ngực Lữ Bố. Lữ Bố quát lên một tiếng, vung kích trở tay một chiê trọng kích.

Một kích này đã có tên gọi, là Thiên cân chùy!

Bắt nguồn từ chiêu Chấn sơn chùy của Đổng Phi, phân làm hai thức chính thủ phản thủ. Trong nháy mắt vận dụng lực lượng toàn thân chém vào đối thủ. Coi trọng là lực lớn thế trầm, muốn chính là một khí thế hung hãn. Lữ Bố mặc dù không nhận ra đại tướng đó, nhưng có thể từ trong một thương đó nhìn ra bản lĩnh của đối thủ không kém. Chỉ nghe keng một tiếng, Bàn Long kích mạnh mẽ mà chuẩn xác vô cùng chém lên lưỡi thương của đối thủ.

Bạch Mã đại tướng như bị sét đánh, suýt nữa cầm không vững đại thương.

Bạch Long mã cũng không chịu được lực đạo mạnh mẽ này, kêu thảm một tiếng rồi lui lại vài chục bước.

Tuy nhiên một thương này cũng ép thế công của Lữ Bố bị đình trệ. Thắng bại trên chiến trường thường cũng chỉ quyết định trong chớp nhoáng. Chỉ trong khoảng thời gian đình trệ này thế trùng kích của Phi Hùng quân chậm lại theo. Mà quân Từ Châu nhân cơ hội lao tới Lữ Bố.

- Quả nhiên là Bắc Địa ác hổ, danh bất hư truyền!

Bạch Mã đại tướng cười nói:

- Nhưng hôm nay ngươi sẽ là hổ lạc bình nguyên. Ôn Hầu, sao không xuống ngựa đầu hàng, mỗ gia sẽ nói tốt cho ngươi ở trước mặt chủ công. Lấy cái dũng của Ôn Hầu, chủ công nhà ta nhất định sẽ rất vui mừng.

- Bảo ta đầu hàng tên một tai đó sao? Mơ tưởng. . .

Nói rồi Lữ Bố dục ngựa lao tới Bạch Mã đại tướng:

- Bọn chuột nhắt vô danh, có dám xưng tên ra!

Bạch Mã đại tướng giận tím mặt:

- Tiểu nhân tráo trở, dám xuất khẩu đả thương người? Đại tướng Cao Sủng cũng muốn xem ngươi có thể cứng rắn đến bao lâu!

Đại thương rung phịch phịch ra vài thương hoa, liền xông vào chiến với Lữ Bố.

Cao Sủng này mặc dù đang độ tráng niên, nhưng không phải đối thủ của Lữ Bố. Chỉ hơn mười hiệp đã có dấu hiệu bại. Tuy nhiên hành động hiện giờ của Cao Sủng cũng không phải muốn địch Lữ Bố. Hắn là muốn cuốn lấy Lữ Bố, khiến lực trùng kích của Phi Hùng quân không thể hoàn toàn triển khai.

Phi Hùng quân mất đi Lữ Bố, thật giống như bầy sói mất đi con sói đầu đàn.

Dưới công kích điên cuồng của quân Từ Châu, hơn trăm Phi Hùng quân trong nháy mắt đã chết thương quá nửa. Lữ Bố cũng đã nhìn ra tâm tư của Cao Sủng, tiếng quát:

- Tặc tử muốn chết, ăn một kích của ta!

Trong khi nói, làm như muốn toàn lực giết Cao Sủng, gót chân khẽ huých vào Xích Thố mã. Xích Thố mã lập tức hiểu tâm tư của Lữ Bố. Ngay khi lao tới tốc độ cao, nó đột nhiên dừng lại rồi chở Lữ Bố quay người nhằm phía Phi Hùng quân. Bàn Long kích giết cho quân Từ Châu xông tới máu chảy thành sông.

- Lữ Bố, tặc tử. . . Nhìn thương!

Một tướng đánh ra từ trong đám người, dưới ngựa hắn cao chín xích, khôi ngô hùng tráng, mặt mày rất đáng sợ. Mắt hắn trợn tròn, đỉnh thương liền đâm tới.

Lữ Bố vung kích ngăn cản, thế tiến của Xích Thố mã lần thứ hai bị đình trệ.

Lúc này Cao Sủng cũng đã đánh qua, đại thương rung lên, lớn tiếng hô:

- Văn Sửu tướng quân, ngăn cản Lữ Bố.

Đại tướng đó chính là Văn Sửu. Văn Sửu cắn răng, đại thương trên dưới cuồn cuộn, giống như giao long rời bến. Cao Sủng ở một bên phối hợp tác chiến, Lượng Ngân thương biến ảo ra điểm điểm hàn mang, không rời nơi yếu hại của Lữ Bố. Ba người phi ngựa xoay quanh mấy hiệp giữa rừng người, Phi Hùng quân cũng đã còn thừa không bao nhiêu.

Trong lòng Lữ Bố biết tiếp tục kéo dài thì hẳn phải chết.

Lữ Bố quyết tâm, Bàn Long kích trong tay đột nhiên tăng lực, bức lui Cao Sủng Văn Sửu rồi thúc ngựa bỏ chạy.

Nhân số của quân Từ Châu tuy nhiều nhưng người có thể ngăn ở Lữ Bố lại rất ít. Cao Sủng Văn Sửu đuổi theo không bỏ, nhưng thấy Lữ Bố vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Xích Thố mã lướt qua, quân Từ Châu người ngã ngựa đổ, giống như theo gió vượt sóng, không người có thể ngăn trở Lữ Bố.

- Lữ tặc, có ngon thì cùng bọn ta đánh một trận, đừng chạy!

Văn Sửu tức giận la ầm lên. Nhưng Lữ Bố lại giống như người điếc. Lúc này trên người hắn dính đầy máu, lưỡi kích còn dính từng vệt hồng quang, dưới ánh lửa đặc biệt kinh người.

Dừng lại?

Dừng lại để mặc các ngươi vây công sao?

Lữ Bố nhớ kỹ tên của Văn Sửu và Cao Sủng, một đường đánh ra, thấy sắp lao ra khỏi đại doanh. Đúng lúc này, một con Hồn Hồng Mã chở một tướng quân mặt đỏ râu dài giống như điện chớp từ xa vọt tới. Tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao kéo ngược, khi cách Lữ Bố chừng hơn mười bước, đại đao đột nhiên xoay tròn, một đao bổ thẳng vào đầu.

Thật nhanh. . .

Lữ Bố giật mình, giơ Bàn Long kích ra phía ngoài ngăn cản.

Keng. . .

Tiếng nổ vang vọng giữa trời cao, Xích Thố mã và Hồn Hồng Mã của đối phương đồng thời lui lại. Cánh tay của Lữ Bố bị chấn cho tê dại.

Hí —

Lữ Bố hít một hơi lạnh, trong lòng thầm kêu khổ: để mắt đến ta thật, ngay cả người này cũng chạy đến đây sao?

Tướng tới là người phương nào?

Chính là mỹ nhiêm Quan Công.

Thấy Quan Công ghìm chiến mã lại, một tay kéo đao, mắt phượng nửa khép, lẳng lặng nhìn Lữ Bố. Vẻ mặt cười lạnh lùng.

Cao Sủng Văn Sửu đã vọt qua, ba người đang vây quanh Lữ Bố.

Quan Công nói:

- Ôn Hầu, còn không xuống ngựa đầu hàng, đợi tới khi nào?

Lữ Bố hít sâu một hơi, lạnh lùng cười:

- Một đám chỉ biết sử quỷ kế gian trá, làm gì có cách muốn mỗ gia đầu hàng?

Quan Công nhìn không ra vẻ mặt gì, ngược lại mặt Cao Sủng đỏ lừ.

- Lữ Bố, đã đến tình cảnh này còn dám mạnh miệng. . . Đã như vậy thì lưu lại đây cho Quan mỗ đi!

Lời còn chưa dứt, Quan Công dục ngựa lao tới Lữ Bố. Hầu như là đồng thời, Văn Sửu Cao Sủng đồng thời xuất kích, giơ thương đâm tới Lữ Bố. Bốn con ngựa xoay quanh trong đám người, Xích Thố mã liên thanh hí vang. Lữ Bố cũng sửa ra bản lĩnh cả đời, sáp lại với Quan Công.

Lữ Bố rất lợi hại, không sai!

Nhưng ba người trước mặt hắn không hề yếu. Cao Sủng Văn Sửu người nào cũng là mãnh tướng có thể một mình ngăn một phương. Càng không nói đến loại đại sát khí như Quan Công. Chưa đến 30 hiệp, Lữ Bố đã có vẻ không chống nổi. Cao Sủng Văn Sửu cón dễ nói, nhưng Quan Công thật sự là, thật sự là. . . Phi ngựa lượn vòng bên ngoài, đột nhiên chém ra một đao, sau đó cấp tốc lui ra.

Mỗi một đao đều khiến cho Lữ Bố cảm giác được áp lực chưa bao giờ từng có.

Tiếp tục như thế, không cần mấy hiệp thì thật sự sẽ chết ở chỗ này. . . Lữ Bố trong lòng thầm nghĩ. Nhưng trong trận chiến này sao có thể cho phép hắn phân tâm. Lữ Bố vừa phân tâm, Bàn Long kích trên tay chậm đi, đã xuất hiện một sơ hở. Cao Sủng phi ngựa đâm thương tới. Lữ Bố bất ngờ không kịp phòng bị, muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp rồi. Thấy đại thương càng ngày càng gần, Xích Thố mã đột nhiên hí dài một tiếng, vung móng trước lên, đứng thẳng dậy.

Phập. . .

Lượng Ngân thương đâm thẳng vào ngực Xích Thố mã.

Lữ Bố bị hất xuống ngựa, mà Xích Thố mã hí vang một tiếng, đột nhiên xoay người đá vào đầu Bạch Long mã của Cao Sủng.

Một kích trước khi chết của Xích Thố mã lực đạo đâu chỉ thiên quân!

Bạch Long mã kêu lên thảm thiết, bị đá cho óc vỡ toang, ngã xuống đất bỏ mình. . .

- Hồng nhi!

Lữ Bố cảm thấy long đau như cắt. Từ khi Đổng Trác tặng Xích Thố mã này cho hắn, chỉ chớp mắt đã 15 năm trôi qua.

Mười lăm năm qua, Xích Thố mã theo Lữ Bố tung hoành ngang dọc, thậm chí còn thân hơn lão bà hài tử của Lữ Bố.

Hôm nay mặc dù tuổi già, nhưng vẫn vào thời khắc then chốt cứu tính mệnh của Lữ Bố. Trơ mắt nhìn Xích Thố mã ngã vào trong vũng máu, mắt Lữ Bố đỏ lòm. Hơn mười quân Từ Châu tiến lên muốn bắt Lữ Bố, nhưng thấy hắn bật người đứng dậy, Bàn Long kích trở tay xoay ngược lại.

Lưỡi kích rít lên, máu bắn ra.

Văn Sửu Quan Công dục ngựa lao tới Lữ Bố. Đã mất Xích Thố mã, sức chiến đấu của Lữ Bố chí ít đã giảm đi ba thành. Trong lòng Lữ Bố cười khổ: chẳng lẽ Lữ Bố ta hôm nay phải chết ở Tẩm Khâu này hay sao?

Xa xa, một đội thiết kỵ đang lao đến.

Tào Tính ở trên ngựa giương cung cài tên, giận dữ hét:

- Tặc tướng, đừng đả thương chủ ta!

Một cây lợi tiễn phá không bắn ra, nhanh như tia chớp bay tới Quan Vũ. Quan Vũ vội vã giơ đao ngăn cản, keng hất bay mũi tên đầu tiên, nhưng không ngờ lại một mũi tên như bóng với hình mà đến. Muốn né tránh nữa đã không còn kịp rồi. . . Quan Công chỉ có thể hơi nghiêng người, liên châu tiễn bắn trúng vai Quan Công. Quan Công quát to một tiếng, suýt nữa ngã xuống ngựa.

Lữ Bố nhân cơ hội này sử đủ khí lực, Bàn Long kích hất lên đẩy ra đại thương của Văn Sửu, sau đó xông về phía trước một bước, nắm lấy đai lưng của Văn Sửu và lớn tiếng quát:

- Sửu quỷ, còn không cút xuống cho ta, đi. . .

Văn Sửu rất lợi hại, cực kỳ lợi hại!

Nhưng vào trong tay Lữ Bố lại giống như gà con, bị kéo xuống chiến mã. Lữ Bố phi thân bước lên Ô Truy Mã của Văn Sửu. Ô Truy Mã muốn phản kháng. Lữ Bố hét lớn một tiếng, một chưởng bổ vào lỗ tai Ô Truy Mã. Kêu thảm một tiếng, Ô Truy Mã lập tức trở nên thành thật. Lữ Bố thuận tay rút ra bảo kiếm dưới sườn, lúc này Cao Sủng vừa mới bò ra từ dưới Bạch Long mã.

Hàn quang lóe lên, máu bắn ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui