Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

《 ác huynh bên người 》 cuối cùng cũng hạ màn...

Hai anh em nhà Mộ Dung và Địa Ngục Khuyển một đường đi tới tường thành hoàng cung, đột nhiên từ bên trong hoàng cung nổi lên một trận gió kịch liệt, gần như có thể đem người thổi khỏi tường thành. Trong cơn gió mạnh này tựa hồ mang theo một có hương vị thống khổ chua xót từ đáy lòng, khiến trong lòng mỗi người rất chi là không khỏe.

Lúc này Mộ Dung Đức Âm và Long Sách đều đổi lại một thân hắc y, đón gió mà đứng, trên người Đức Âm vận bộ đồ màu đen, ở trong bóng đêm đẹp đến say lòng người, màu đen lại càng khiến cho hắn bật lên một loại hương vị thần bí, thâm trầm mà mị hoặc.

“Cơn gió này rất kỳ quái, xem ra đây chính là sức mạnh của khổ bức.” Mộ Dung Đức Âm thấp giọng nói.

“Đây là năng lực có thể khiến cho tâm tính của chúng ta biến chuyển, dĩ nhiên nó đã hóa thành gió lốc mạnh mẽ như vậy, không biết khi tới gần tên hoàng tử khổ bức kia sẽ phát sinh cái chuyện kinh khủng gì nữa.” Long Sách ngưng trọng nói.

“Đúng thế.” Đức Âm gật đầu. Hắn suy tư một lát, đột nhiên đầu ngón tay hóa thành đao khí, cắt một đoạn tóc của mình. “Cục cưng!” Long Sách đau lòng kêu một tiếng, “Đau không? Vì cái gì khiến mình bị thương?” (=.,= 1 đoạn tóc đau cái con khỉ khô nhà anh)

“Đừng khổ bức với ta!” Đức Âm liếc hắn, sau đó đem đoạn tóc chia làm hai phần, phân biệt đưa cho Long Sách và địa ngục khuyển, cũng nói: “Giữ lọn tóc này có thể giúp các ngươi chống lời nguyền rủa khổ bức —— ta có huyết thống của Úc Sơn, bởi vậy lời nguyền khổ bức không có hiệu quả đối với ta, nếu các ngươi cách ta hơn ba trượng, lại bị lời nguyền xâm nhập, có tóc của ta, ít nhất có thể khiến cho các ngươi bảo trì đầu óc trấn tĩnh!”

Thì ra là thế. Địa Ngục Khuyển và Long Sách thật cẩn thận nhận lấy lọn tóc đen mềm nhẵn kia của Đức Âm, Long Sách từ trong lòng ngực lấy ra hai cái túi thơm, đưa Địa Ngục Khuyển một cái, hai người thận trọng cất lọn tóc của Đức Âm mang theo mùi thơm ngát thản nhiên trên người hắn đặt vào trong túi hương, sau đó cất kỹ vào trong vị trí chỗ trái tim—— đây chính là sợi tóc của Đức Âm a, tóc đen gửi tơ tình, cũng đủ bọn hắn yy một đoạn thời gian rất dài.

Hơn nữa đây chính là một bộ phận thân thể của Đức Âm, có thể có được một bộ phận thân thể của Đức Âm làm vật kỷ niệm, Địa Ngục Khuyển nghĩ đi nghĩ lại, máu mũi liền phốc một tiếng phun tới. “Trước khi chưa hoàn thành nhiệm vụ, không được lãng phí thể lực và máu tươi.” Đức Âm lạnh lùng nói.

Máu mũi của Địa Ngục Khuyển lại kỳ tích ‘vèo’ một cái thu lại —— đây là một loại công pháp cực kỳ lợi hại, trăm năm qua chỉ có mỗi Địa Ngục Khuyển tu luyện thành công —— có thể ở trong khoảnh khắc máu mũi phun ra lại có thể thu hồi trở lại, để bảo tồn thể lực tăng cường lực chiến đấu của mình!

【 nói thật thì tu luyện cái loại công phu nhàm chán này rốt cuộc có ích lợi gì = = 】

Ba người ở trên tường thành sơ lược thảo luận kế hoạch lại một chút, cho nên quyết định áp dụng kế sách giương đông kích tây hành động, sau đó Địa Ngục Khuyển trở về tiếp tục giả dạng hoàng đế, Đức Âm và Long Sách thì âm thầm ra quân, mục tiêu là diệt trừ hoàng tử khổ bức và con trai ma tinh của hắn!

Địa Ngục Khuyển vèo một cái bay về tẩm cung của mình, không biết vì cái gì, luôn cảm thấy bầu không khí trong cung có điểm gì là lạ —— dựa vào cái cảm giác nhạy bén siêu cấp ảnh vệ của hắn.

Khi hắn trở lại tẩm cung, thấy vị thần đại meo meo ôm cây cột mài đến rối tinh rối mù lúc này đang chuyên tâm l**m móng vuốt.

“Đại thần meo meo, chủ nhân nhà ta có chuyện giao cho ngươi.” Địa Ngục Khuyển vậy mà cực kỳ trấn định, trên đời này không có bất cứ chuyện gì có thể dao động được tâm trí của hắn —— trừ bỏ chủ nhân Âm Heo.

“Sao?” Đại meo meo hỏi.

“Chủ nhân bảo ngài và hắn trong ngoài phối hợp, tạm thời không cần quá trương dương, để tránh đánh rắn động cỏ.”

“Vậy cũng tốt.” Đại meo meo nói, “Lúc ngươi đi vắng, ta đi ra bên ngoài có nghe một trận tranh cãi ầm ĩ, hình như là trong cung đã xảy ra chuyện gì ấy, yêu khí cũng tràn chung quanh, ngươi đi tới hậu cung nhìn xem đi.”

“Đa tạ thần meo meo chỉ điểm.” Địa Ngục Khuyển ôm quyền với đại meo meo.

Lúc Âm Heo cùng Long Sách đi vào trong hậu cung xem xét tình hình thì hai người đồng loạt lắp bắp kinh hãi.

Chỉ thấy trong hậu cung binh mã tụ tập, cấm vệ quân bao vây mỗi một con đường trọng yếu, khắp nơi canh gác sâm nghiêm, thỉnh thoảng có tiếng la khóc của phi tần truyền đến, nhìn trận thế này xem ra là bức vua thoái vị?!

Hai người từ trên nóc nhà lặng lẽ đi vào trong lãnh cung của hoàng tử khổ bức, chỉ thấy trong lãnh cung đèn đuốc sáng trưng, vô số vệ sĩ ngân giáp vây chặt xung quanh lãnh cung như nêm như cối, trong sân viện, một người thiếu niên anh tuấn mặc áo gấm hình như chính là thủ lĩnh của những binh sĩ này, hắn hùng hổ đi thẳng vào trong lãnh cung, một cước đá văng cửa ra, kêu to:

“Phụ hậu!! Ta tới đón ngài! Ngày hôm nay con trai người sẽ rửa nhục cho ngài!”

Nương theo tiếng quát to này, cửa phòng lãnh cung ‘chi nha’ một tiếng mở ra, chỉ thấy hoàng tử khổ bức mặc bộ đồ vải trên người, trên mặt khổ bức lộ nụ cười tươi tắn vui mừng, đột nhiên bổ nhào lại bị thiếu niên kia nâng lên, hai người ôm đầu khóc rống, hoàng tử khổ bức mặt đầy nước mắt: “Con a… Là cha chịu khổ nhiều năm qua… Rốt cục cũng đợi được đến ngày này… Nhung Hoàng kia cũng không phải phụ thân sinh ra ngươi… Hắn rất tốt với ta, ngươi đừng làm hại tánh mạng hắn…”

Âm Heo và Long Sách đều há to miệng ——năng lực khổ bức vậy mà đã gia tốc khắp nơi bên trong cung rồi!! Không, phải nói là khổ bức đẩy mạnh khiến cho đứa nhỏ ma tinh kia nhanh chóng lớn lên với tốc độ chóng mặt! Sau khi lớn lên vậy mà phát động chính biến đoạt ngôi vị hoàng đế!

“Phụ hậu, cái lão già kia luôn luôn vũ nhục tra tấn ngài, ngài còn bảo vệ hắn như vậy! Ngài quên ca ca ta đã bị hắn tra tấn gạt bỏ thế nào rồi sao? Từ nhỏ đến lớn, trong mắt lão già kia cũng chỉ có cái tên nghiệt chủng do Mộ Dung Đức Âm sinh, lúc này đây, ta muốn khiến cha con bọn họ phải trả giá gấp trăm lần vì tội lỗi bọn hắn đã gây ra!” Thiếu niên cẩm y nắm chặt nắm tay, sau đó lớn tiếng hạ lệnh: “Truyền ý chỉ của ta! Tìm tên hôn quân kia cho ta! Đem hoàng tử Âm yêu mang lại đây cho ta!”

Âm yêu hoàng tử ——kết cấu ma tinh khổ bức trong thế giới ý là chỉ đứa nhỏ của Nhung Hoàng và Mộ Dung Đức Âm.

“A a a a!” Cả Đức Âm lẫn Long Sách đều rung động, ma tinh khổ bức này cũng thật sự có thể làm rối lên a.

Long Sách và Đức Âm nhanh chóng trao đổi một chút, Đức Âm ở trên nóc nhà lên tiếng:

“Nhị đại khổ bức kia! Ngươi ít ở trong này quấy nhiễu cương thường đi!”

Dứt lời Đức Âm liền từ trên nóc nhà nhảy xuống.

Thiếu niên cẩm y nhìn thấy Đức Âm, sắc mặt hơi hơi khiếp sợ: “Âm yêu, ngươi tên nghiệt chủng này thế nhưng tự chui đầu vô lưới! Người đến! Bắt hắn cho ta!”

“Không!” Một bóng người từ trong lãnh cung chạy ra, té nhào ở trên mặt đất, túm chặt lấy chân của thiếu niên cẩm y, khuôn mặt y hệt như thiếu niên kia nhưng là đầu tóc hỗn độn, màu đen một cây, hắn khẩn cầu: “Bích! Van cầu ngươi! Đừng thương tổn Âm yêu!”

“Ca ca, ngươi không ở trong phòng dưỡng bệnh đi, ra đây làm cái gì!” Thiếu niên cẩm y đưa tay đỡ hắn, một tay vòng ôm lấy hông của hắn, rất chi là thân mật.

“Bích! Ta yêu Âm yêu! Van cầu ngươi đừng làm hại hắn!” Mái tóc của thiếu niên phất phới rối tung vẻ mặt tái nhợt, khàn cả giọng van xin.

“Rất đáng xấu hổ, ca ca, ngươi vậy mà lại yêu một tên nghiệt chủng như vậy, có phải do cái khuôn mặt kia mê hoặc có đúng hay không? Vậy ta đây sẽ vẽ vẽ lên cái mặt của hắn, để cho hắn biến thành người quái dị.” Thiếu niên cẩm y nói xong đột nhiên kéo lấy thiếu niên tóc rối, nâng đầu của hắn lên, mặt đối mặt với mình, sau đó hung hăng hôn lên.

“Ca ca, ta yêu ngươi, trong mắt của ngươi chỉ cho phép có ta, ta không cho phép ngươi nhìn hắn. Không, ngươi là của ta.”

“Bích! Chỉ cần ngươi thả Âm yêu, ta bằng lòng làm tất cả!”

Đức Âm mặt than lộ ra biểu tình (⊙⊙), nhìn từng tên khổ bức ở trước mặt luân phiên trình diễn.

Địa Ngục Khuyển thình lình xuất hiện ở phía sau bọn họ, tức thì khiến cho bầu không khí khổ bức cao hơn một tầng. Bích hoàng tử đột nhiên rút trường kiếm ra, gác ở trên cổ địa ngục khuyển: “Hôn quân!! Muốn mạng sống thì hãy mau mau giao ngọc tỷ ra!”

“Ngươi không kỳ quái vì cái gì ta ở trong này sao…” Địa Ngục Khuyển một câu nói còn chưa dứt lời, đã bị tiếng gào thét của nhóm nhị đại khổ bức đợt sau cao hơn đợt trước chôn vùi————

“Âm yêu!! Âm yêu! Ngươi chạy mau đi!! Không cần lo cho ta!! Âm yêu! Đừng quay đầu lại! Hãy giữ một mặt đẹp nhất của ta ở trong lòng ngươi!”

Hắn không cần phải nhiệt tình quá như vậy, công lực gần như có thể so sánh với sư tử hống.

Long Sách mở cờ trong bụng, hắn cũng theo chân nhảy xuống, từ phía sau một phát ôm lấy hông của Đức Âm, cười lạnh nói: “Ngươi đang ở đây nói bậy bạ gì đó, Âm yêu sớm đã là người của Mộ Dung Hổ Sách ta!”

Tên hoàng tử kia khiếp sợ: “Ngươi! Ngươi chính là cái tên Mộ Dung Hổ Sách kia! Con của Mộ Dung Long Sách!”

“Đúng vậy, hơn nữa ngươi đại khái là còn chưa biết đi, trong bụng Âm yêu đã có cốt nhục của ta!” Khi Long Sách nói lời này, ngữ điệu hưng phấn đến phát run.

“Của ngươi? Nói đùa gì vậy. Ha ha ha ha…” Bích hoàng tử đột nhiên bật cười, “Mộ Dung Hổ Sách, ngươi là đồ ngốc, đứa nhỏ trong bụng của nghiệt chủng kia không chừng là của ai đó, ta từng tận mắt nhìn thấy tên hôn quân này đè trên người con trai ruột của mình a! Đứa bé kia sinh ra, chẳng biết gọi tên hôn quân này gia gia, hay gọi là phụ thân đây nữa?”

“Ngươi, nói, cái, sao?!!!” Mộ Dung Long Sách hai mắt trừng trừng, đột nhiên một phát túm lấy cổ áo của Đức Âm: “Ngươi thế mà ở sau lưng ta làm ra cái việc trái luân lí như thế?! Tốt lắm! Đứa trẻ trong bụng nếu đã không phải là con của ta, vậy thì cũng không cần cũng được!”

Nói xong một chưởng đánh về phía bụng Đức Âm.

“Âm yêu! Ngươi đi đâu ta cũng sẽ theo ngươi!” Vô hoàng tử đột nhiên nhào lên, bảo vệ Âm yêu, khiến cho một chưởng nặng nề của Long Sách đổ tới tấm lưng của mình, sau đó ọc ra một ngụm máu tươi.

Ta cũng chưa đụng tới hắn!! Long Sách = = hắn chỉ là vung một chiêu hư mà thôi, hắn sao có thể nhẫn tâm đánh Âm Heo?

Nhưng mà Vô hoàng tử mắt lật, sau đó sùi bọt mép té xuống, lúc hắn ngã xuống, xung quanh đột nhiên nổi trận gió to, mang theo vô số cánh hoa anh đào, tất cả vây quanh ở trên người Vô hoàng tử.

“Ca ca!! Ngươi giết ca ca ta yêu!!” Hai mắt của Bích hoàng tử biến hóa thành màu đỏ, đột nhiên phát điên, chỉ thấy hắn vung đao điên cuồng mà chém, một cơn lốc màu đen từ trên người hắn và Vô hoàng tử bùng lên, tức thì xông thẳng lên trời, ở trên màn trời hình thành một cuộn lốc xoáy mây đen thật khủng bố.

Ma lực khổ bức khuếch đại!

Thị vệ chung quanh ồ ạt chịu phải ảnh hưởng, hai bên vì yêu mà chém giết, không chỉ có như thế, tất cả mọi người trong hoàng thành đều phát điên —— ai nấy cũng bắt đầu liều mạng khổ bức!!

“Quấy rối gì vậy!!” Âm Heo xoẹt một cái đứng lên, hơi thở khủng bố quanh người cũng đột nhiên bùng nổ, so với khổ bức thì một cuộn gió lốc Úc Sơn cuốn lấy cuộn mây đen khổ bức trộn thành một đoàn, chỉ thấy trong cơn lốc xoáy kia có cự vật từ từ rơi xuống, không ngờ là một con mắt cực lớn!

Trong con mắt lớn chiếu rọi lên hàng vạn hàng nghìn Ma Ảnh —— đó là thực thể hóa ma khí chỗ Úc Sơn mà Âm Heo gọi về!

“A a a a a! Đừng khổ bức nữa bằng không sẽ tuyệt đối khủng bố!!” Long Sách hỏng mất.

Hiện trường đảo lộn rốt cục không thể kiểm soát —— hai vị song sinh khổ bức chậm rãi vụt lên giữa không trung, dần dần hòa thành một thể, lộ ra hình dạng nguyên bản của ma tinh—— không ngờ là một cái nam tử có cánh tay vô cùng yêu dị, hắn đắm chìm ở bên trong ma lực Âm Heo đưa tới, phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị: “Năng lực hoàn mỹ cỡ nào a so với khổ bức càng thêm mỹ vị năng lực tuyệt vọng này mới chính là thứ mà ta kiếm tìm a ”

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn con mắt kia càng ngày càng sát lại gần ma tinh, đột nhiên, từ trong con mắt lớn huyễn hóa ra một con phượng hoàng màu đen đồ sộ, mở cái miệng rộng ra nuốt chửng lấy ma tinh.

“Xem ra không cần đại thần meo meo trợ giúp, một mình Đức Âm cũng có thể giải quyết.” Ảnh công tử ở trong bóng tối một góc tại lãnh cung xen vào một câu. Nhìn lên trời cao, Ảnh công tử nhịn không được nói: “Năng lực khổ bức cũng coi như cường đại a. Cho dù ma tinh bị nuốt xuống rồi, khổ bức vẫn còn lan tràn khắp hoàng thành, xem ra họa may có Phượng Vũ mới có thể làm sạch.”

“Ai nói không cần thần meo meo hỗ trợ?” Đại meo meo uy phong bò lên trên đầu tường, meo meo to bự quan sát mọi người trong sân viện lãnh cung, đột nhiên nâng móng vuốt, chụp tới! ————

“Lục tôn uy phong! Trời giáng sét đánh! Mười vạn tích phóng ra, toàn thành tỉnh lại!”

Vừa dứt lời, cả hoàng thành ước chừng một ngày một đêm bị bao phủ bên trong trận sét đánh chói mắt quy mô lớn.

Lũ nít ranh khổ bức toàn bộ thế giới, chờ bị sét đánh đi!!!!

Nghe nói ngày nào đó, nhóm tiểu công tiểu thụ hoặc phong nhã hoặc tuyệt mỹ hoặc hờ hững hoặc mãnh liệt hoặc xxx không hiểu ra sao toàn bộ đồng loạt bị sét đánh thành một đàn quạ đen.

Ảnh công tử thở ra một ngụm khói đen, vỗ vỗ bụi đen trên người, = = tự hỏi: “Ta cũng rất khổ bức sao?”

Đức Âm: “Ngoại công, ta sẽ không bị sét đánh.”

Long Sách bị đánh y xì con quạ đen ấp úng nói: “Tháng này cắt giảm tiền tiêu vặt.”

Tức thì biểu tình của Âm Heo (╰╯)#

Vì thế ba ba một tiếng, tia chớp cũng tìm thấy Đức Âm rồi, bổ cho hắn một nhát.

“Xem, ngươi cũng khổ bức.” Ảnh công tử không biểu tình nói.

Cái thứ khổ bức này, ai cũng không thể tránh được.

Không có sự nghiệp, cũng là một loại khổ bức lớn đó a.

————————————————————

Cuối cùng thì, công chuyện Nhung quốc xem như cũng đ hạ màn kết thúc, Địa Ngục Khuyển dứt khoát ngôi vị hoàng đế truyền cho Vương gia, cùng Đức Âm theo chân Long Sách quay trở về Trung Nguyên.

Đương nhiên đây cũng không phải là hồi kết của một câu chuyện xưa, mà là vừa mới bắt đầu, ở tương lai xa xôi, cuộc sống phấn khích của hai anh em nhà Mộ Dung sắp sửa bắt đầu.

Các bạn hãy chờ đón xem phần hai của ác huynh bên người ——《 phần cuộc sống ác huynh ở hiện đại —— siêu sao Đức Âm 》.

—— Toàn văn hoàn ——

———-oOo———-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui