Ác Linh Quốc Gia II

Ngay khi trong lòng Hạ Thiên Kỳ vẫn đang do dự bất động, Mộ Bội Hạm đột nhiên trùm khăn đi ra khỏi phòng tắm.

Những giọt nước trong suốt đọng trên sợi tóc cô không ngừng trượt xuống, làn da cô rất trắng, ánh mắt hơi nâu vì nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ mà có vẻ hơi kinh ngạc, hai mảng thịt trắng lộ ra ngoài khăn tắm vì hơi thở gấp gáp của cô mà trở nên có chút phập phồng.

"Hạ đại ca, anh đến đây từ lúc nào? Vừa nãy tôi vẫn còn đang tắm, cho nên không biết anh vào phòng."

Một tay Mộ Bội Hạm nắm mép khăn tắm, tay còn lại thì siết chặt lại có chút khẩn trương.

"Tôi chỉ lên đây báo cho cô một việc, lão Hắc đã chờ cô ở bên ngoài rồi, hôm nay hắn sẽ hộ tống cô quay trở về quảng trường Long Đằng."

"Hạ đại ca... Tôi... Tôi còn muốn ở lại nơi này."

Mộ Bội Hạm đột nhiên lên tiếng nói khiến Hạ Thiên Kỳ có phần kinh ngạc.

"Cô không phải vẫn muốn về nhà sao?"

Nhìn Mộ Bội Hạm cúi đầu không nói, khăn tắm trên người cô lại trượt xuống dưới thêm một phần, giọng của Hạ Thiên Kỳ cũng không nhẫn nhịn mà tăng lên vài phần:

"Cô mau thay quần áo đi, tôi đưa cô trở về."

Nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Chỉ còn lại có một mình Mộ Bội Hạm đứng sững sờ tại chỗ có phần không biết phải làm sao.

"Hạ đại ca không phải đang xấu hổ đấy chứ?"

Mộ Bội Hạm có phần hồ nghi nói một câu, lại cúi đầu nhìn xuống bộ ngực trắng như tuyết lộ ra hơn phân nửa của mình, sau đó lại vội vàng chạy đến đóng cửa phòng lại.

"Làm sao mà mình cứ kinh sợ như vậy chứ, ngủ một giấc với phụ nữ mà thôi, chẳng có gì đáng ngại.

Mày bây giờ trâu bò như vậy, là một đại nhân vật chỉ cần tùy tiện giẫm chân một cái là có thể khiến cho cả mặt đất chấn động, tại sao chỉ có dũng khí nhìn một chút vậy chứ?"

Một bên Hạ Thiên Kỳ vừa đi xuống lầu dưới, ngoài miệng vừa lầm bầm sỉ vả mình không ngừng.

Vừa mới ban nãy hắn thật sự muốn xé rách chiếc khăn tắm trên người Mộ Bội Hạm ra, sau đó ôm cô ném thẳng lên giường, rồi cả hai người lăn lộn ra giường một hồi.

Nhưng mà, hắn đúng là vẫn còn nhát gan mà lui ra bên ngoài.

Phải nói Lãnh Nguyệt không gần nữ sắc, cũng không có nhiều tâm địa gian xảo như vậy lui ra ngoài còn chưa tính, cái quan trọng chính là hắn rõ ràng rất háo sắc, cũng rất thích nhìn lén người khác, nhưng lại có sắc tâm mà lại không có sắc đảm, cái này mẹ nó... Rất xấu hổ.

Chờ khi xuống đến lầu dưới rồi, Hạ Thiên Kỳ lại đột nhiên có chút hối hận, lại muốn quay trở lên trên, nhưng mà không đợi hắn đi lên, lại nhìn thấy Mộ Bội Hạm đã mặc một bộ váy ngắn màu đỏ đậm phong cách Trung Hoa đi từ trên xuống.

Hạ Thiên Kỳ đứng ở dưới cùng thang lầu nhìn Mộ Bội Hạm đang không ngừng chuyển động đôi chân mảnh mai mang theo cái khí chất cổ điển đặc biệt chậm rãi đi xuống thang lầu, từ góc độ này nhìn lên trên, có thể thấy rõ ràng cảnh tượng sâu trong đáy quần của Mộ Bội Hạm, lúc này càng khiến cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy toàn thân khó chịu.

Hiển nhiên là Mộ Bội Hạm cũng nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt Hạ Thiên Kỳ, đang liên tưởng đến cái vẻ mặt đê tiện này của Hạ Thiên Kỳ, cô nhất thời theo bản năng mà kéo chiếc váy ngắn xuống, nhưng mà sau đó cũng không biết là nghĩ đến chuyện gì, lại bỏ tay ra khỏi váy, rồi lại cứ như vậy mà bước từng bước một đi đến bên cạnh Hạ Thiên Kỳ.

"Hạ đại ca, hôm nay sao tôi có cảm giác như anh có chút ngoan ngoãn thế nào ấy?"

"Phải không? Sao tôi không cảm thấy vậy?"

Hạ Thiên Kỳ thở dài trong lòng, sau đó chỉ ra ngoài cửa nói:

"Lão Hắc ở bên ngoài, cô đi cùng với hắn đi."

"Vậy thì Hạ đại ca, tôi còn có thể gặp lại anh không?"

"Có thể, nếu như sau này có cơ hội thì tôi sẽ đi thăm cô."

Mộ Bội Hạm cũng không ngốc, vừa nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy thôi cũng đã đủ biết, lần này cô đi hai người bọn họ rất ít cơ hội gặp lại nhau lần nữa.

Vì vậy nên cô trở nên u buồn, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

"Hạ đại ca, chúng ta sẽ không gặp lại nhau có đúng hay không?"

"Cô nên quay trở lại cuộc sống như một người bình thường của cô, mặc dù lúc đó rât bình thường nhưng nếu so với cuộc sống trôi qua ở trong cái lồng tre to lớn này, tuyệt đối sẽ vui vẻ hơn rất nhiều."

"Ở cùng với anh, tôi đặc biệt có cảm giác an toàn, Hạ đại ca... Anh để cho tôi ở lại với anh có được hay không?"

Nói xong, đôi tay nhỏ bé của Mộ Bội Hạm đã chộp vào trên cánh tay của Hạ Thiên Kỳ.

"Bây giờ bố đang kìm chế đến mức đau cả trứng, chẳng lẽ cô phải bị đè ra một lần mới dễ chịu hay sao?"

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ có phần nổi điên, thế nhưng trên mặt vẫn là một dáng vẻ nhìn như vô cùng kiên định kia, mãi cho đến khi Mộ Bội Hạm nhìn thấy vị trí nào đó trên quần Hạ Thiên Kỳ xuất hiện dấu hiệu lạ thì mới thôi.

"Vậy thì tôi đi đây Hạ đại ca, về sau này nếu như có thể thì anh nhất định phải đi thăm tôi."

"Đi đi."

Hạ Thiên Kỳ chưa từng nhìn lại Mộ Bội Hạm, chỉ khoác tay với cô rồi thở phào một cái thật dài.

Chờ sau khi Mộ Bội Hạm rời đi, Hạ Thiên Kỳ lại vội vàng châm lên một điếu thuốc hút.

Bên ngoài biệt thự, lão Hắc thấy Mộ Bội Hạm xuất hiện thì nhất thời trở nên kính cẩn khác thường, mặc dù đối phương chỉ là một người bình thường, thế nhưng gã thân là quản lý cấp cao, cũng không dám đắc tội đến cô, chỉ vì cô chính là người phụ nữ của Hạ Thiên Kỳ.

"Hạ lão đại cho tôi đến đưa tiểu thư quay trở về quảng trường Long Đằng, cha mẹ của tiểu thư bên kia tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi, về sau này tuyệt đối không có tên nào đến quấy rối.

Trước đó có thể tôi đã từng nói ra một số câu bất kính với tiểu thư, xin tiểu thư ngàn vạn lần đừng nóng giận, cứ xem như là tôi đang đánh rắm đi."

Lão Hắc rất cung kính nói xong, Mộ Bội Hạm quay đầu lại nhìn thoáng qua biệt thự có chút lưu luyến, sau đó lại gật đầu một cái không nói gì, đi theo lão Hắc lên đường.

Hạ Thiên Kỳ ngồi trên ghế salon trong phòng khách hút liên tục hai điếu thuốc, mới đem như là đã dập tắt hẳn cái luồng tà hỏa trong lòng lúc này.

Sau đó, hắn cũng không hề ở lại trong căn biệt thự vốn đã trở nên vắng vẻ nơi này chờ đợi lâu thêm nữa, sau đó lại liên tục dùng khả năng thuấn di, đi đến phạm vi thế lực của quảng trường Phong Hướng.

Trong phạm vi của quảng trường Phong Hướng tổng cộng có ba thành phố lớn, theo thứ tự là thành phố Đông Lương, thành phố Phong Hướng, cùng với thành phố Tử An.

Cả ba thành phố lấy thành phố Phong Hướng làm trung tâm, còn như lão đại Tăng Vũ của quảng trường Phong Hướng dĩ nhiên là cũng ở nơi này.

Trực tiếp thuấn di đến thành phố Tử An là giới hạn lân cận với quảng trường Long Đằng, hắn không gấp gáp đi vào trong, mà là quan sát trên một cánh cổng thành ở cách đó không xa, có một đám người tụm năm tụm ba đang khong ngừng đi lại nói chuyện phiếm.

Những người này đều là thủ thành của thành phố Tử An này, có lẽ đây chỉ mới là một bộ phận trong số đó, còn có nhiều người hơn ở những địa phương khác mà hắn không thấy được.

Hạ Thiên Kỳ không để ý đến những người này, trực tiếp sử dụng thuấn di đến trong thành phố.

Dưới những tình huống bình thường thì sẽ không có gã giám đốc nào lại nhàn rỗi đến mức chạy đi đánh lén những thế lực khác, dù sao đi nữa thì nếu anh có thể làm như vậy thì đối phương cũng có thể làm như vậy, nếu như đám người của hai phe ỷ đông hiếp yếu đi tập kích người phía dưới, vậy thì kết quả sau cùng chính là hai bên đều sẽ biến thành tướng không binh.

Cho nên cái chuyện thương tổn người không lợi lộc gì cho mình này, gần như không ai dám đi làm.

Mà sẽ có những quản lý cấp cao làm thủ thành này, mặt khác thì sợ là sẽ có người của những thế lực khác đánh đến, nói trắng ra chính là chỉ làm dáng một chút mà thôi.

"Ngày hôm qua em đi tìm mấy em gái, đơn giản chỉ là em không thoải mái lắm, bay đến thiên thai nhiều hơn, mấy anh tuyệt đối chưa từng chơi qua."

"Chỉ có cái thân loắt choắt như mày đây còn bay nhiều hơn, đừng nói đến cuối cùng sẽ không chết trong tay của quỷ vật, trái lại chính là chết trên giường của phụ nữ."

Cả đám quản lý cấp cao thủ thành tán gẫu với nhau những chuyện tào lao thế này, rất nhanh, Hạ Thiên Kỳ đã vượt qua khu vực chỗ của bọn họ, sau đó sẽ giới hạn thân hình lại lần nữa lộ rõ ra, giống như một người bình thường không có gì đặc biệt, bước nhanh đến đi theo những người vãng lai liên tục bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui