Ác Linh Quốc Gia II

Dịch: Hàn Phong Vũ

Dễ nhận thấy, là những con người ở bên trong quảng trường Quang Ảnh này, không cần biết là trên tư tưởng hay là trên hành vi, tất cả bọn họ đều muốn trở thành "hoàng đế" của nơi này.

Ngoài có thể tự do trong toàn bộ trật tự ra, thì bọn họ cũng có thể đạt được toàn bộ khát vọng của mình.

Nhưng mà bên trong nhận thức của đám người Hạ Thiên Kỳ, cái loại đạt được này hoàn toàn mất đi tính người.

Lúc này đây còn không phải là Tam đại Minh Phủ, cũng không phải là đám người của liên minh phản loạn, chẳng qua cũng chỉ là một cái thể lực tiểu tốt mà thôi, là có thể không có hành động nào không dám làm ra.

Đột nhiên Hạ Thiên Kỳ hơi có phần lý giải được, vì sao mà khi ấy chỉ mấy tên tiểu lâu la người của liên minh phản loạn kia lúc ấy khi lẻn xuống trong hiện thực, lại giết chóc tàn nhẫn đến như vậy.

Cũng giống như nhân loại giết heo giết chó bình thường, với những gã đồ tể mà nói, thì chúng nó chẳng qua chỉ là món hàng có thể bán lấy tiền được mà thôi, từ đầu đến cuối không bao giờ để ý đến cảm nhận của bọn chúng.

Nếu như bọn họ để ý đến, như vậy mới là có bệnh thật sự, sẽ bị một phần lớn người khác chê cười.

"Hạ anh em và mọi người ở đây muốn uống thứ gì? Cà phê? Trà sữa? Hay là thứ khác?"

Đầu trọc rút tay ra khỏi cái mông đang sưng tấy lên của nữ hầu, sau đó quay về Hạ Thiên Kỳ cười híp mắt hỏi.

"Ba ly nước ấm."

"Mau đi chuẩn bị đi."

Đầu trọc sai khiến một câu, cà bốn người nữ hầu đều đứng lên khỏi mặt đất, mà cô nữ sinh trước đó bị đầu trọc vỗ mông một cái kia, thì lại nghiến chặt răng lại, cố gắng đi qua đứng bên cạnh mà thân hình run rẩy không ngừng, dễ nhận thấy là một cái vỗ mạnh xuống vừa rồi kia không những đã làm bị thương đến bên ngoài da thịt của cô, càng làm bị thương đến tận xương khớp của cô.

Dù sao đi nữa thì một người quản lý cấp cao một khi đã xuống tay, cho dù là chưa từng sử dụng hết sức mình đi nữa, vậy thì cũng không phải là cú đánh mà một cô gái bình thường chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi có thể chịu đựng được.

Không để cho bọn họ chờ quá lâu, các thiếu nữ lại lập tức kính cẩn mang nước đến đặt xuống ở trước mặt bọn họ, sau đó lại im lặng quỳ gối ở trong góc.

Hạ Thiên Kỳ uống một ngụm mang tính tượng trưng, sau đó nói ra:

"Các người huấn luyện được cũng không tồi đấy chứ."

"Cũng không hề dễ dàng như vậy, hơn ba mươi người lúc đầu đã chết hết thì chỉ còn lại bốn cô gái này.

Thực ra thì tôi cũng ưa thích lắm với trang phục hầu gái, chủ yếu là lão đại của chúng tôi rất yêu thích kiểu nữ sinh vẫn còn chưa phát dục hoàn toàn này, nếu như hoàn toàn không có việc gì nữa thì đều chạy đến những trường học để đi tìm những nữ sinh trẻ tuổi kia.

Trước đó tôi đã thử liên lạc với anh ấy, kết quả lại không hề liên lạc được, đoán chừng là đang ở chỗ này cho nên mới không quay về gặp tôi."

Cho dù là đầu trọc không cần phải nói ra đi nữa, thì trên cách làm của đầu trọc đám người thì Hạ Thiên Kỳ cũng hoàn toàn có thể nhìn ra được rõ ràng, người thống trị của quảng trường Quang Ảnh này chính là một loại súc vật rác rưởi đến mức nào.

"Tôi muốn biết là những người thống trị của loại quảng trường này, phấn lớn đều ở cấp bậc nào?"

Hạ Thiên Kỳ hỏi một câu dò xét.

"Cái này thì không cố định lắm, vẫn là được phân kia ra thành từng khu vực, những khu vực tốt đẹp thì nhân khẩu nhiều hơn, những chỗ diện tích lớn thì ít nhất cũng phải có được một giám đốc cấp cao trấn thủ. Những thế lực quảng trường bình thường, đều do giám đốc phụ trách là được rồi.

Chỉ có điều những giám đốc cấp cao bình thường đều trực tiếp phục vụ cho Minh Phủ, cũng là những vị tai to mặt lớn nhất nhì ở trong Minh Phủ, lúc bình thường không có bất cứ thế lực nào dám có dũng khí để đắc tội đến bọn họ."

Nghe đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nhớ đến được cái gì đó, lập tức hỏi không xác định:

"Ý của anh chính là muốn nói, mỗi khu vực của khu vực thứ hai này trong thời gian ngay từ ban đầu, đều là những người do Minh Phủ chỉ định để đi đến phụ trách?"

"Đúng vậy, gần như là toàn bộ các thể lực, bao gồm cả người bên trong liên minh phản loạn, toàn bộ kết quả của bọn họ thật ra đều là người của Minh Phủ."

Cuối cùng thì Hạ Thiên Kỳ cũng hiểu được rõ ràng, vì sao lại có cái gọi là sát hạch giám đốc này, lại còn vì sao mà lại có tồn tại những thế lực tập thể.

Có lẽ là chỉ cần thông qua được khảo hạch giám đốc, thì Tam đại Minh Phủ sẽ mang một mảnh khu vực phân chia xuống phía cưới, sau đó sẽ do sức mạnh của cấp dưới của mình cùng với bản thân mình tiến hành quản lý.

Cũng giống như thái ấp trong thời cổ đại trước kia, trong thời gian bình thường thì cứ thành thành thật thật chờ đợi ở trong thái ấp của mình mà làm vương làm tướng, nếu như Tam đại Minh Phủ có vấn đề gì xảy ra, thì mới có thể đem hết những quản lý lớn nhỏ cấp dưới mình triệu tập hết lên.

"Vậy thì ở trong quảng trường Quang Ảnh này của các người, sẽ có xuất hiện quỷ vật hay sao?"

"Quỷ vật thì có ở tất cả mọi nơi, chắc chắn là phải có tồn tại rồi.

Những lúc bình thường đều là Lão đại dẫn theo mấy người chúng tôi đi đối phó, mặc dù là có nguy hiểm, nhưng còn không đến mức như không thể giải quyết được."

Đầu trọc nói đến chỗ này, đột nhiên lại im lặng trong phút chốc, lúc này mới hơi có phần do dự nói:

"Hạ anh em, nếu như lời nói của tôi không thể nào nghe lọt vào tai được, thì cái loại tình huống hiện tại ở khu vực thứ hai này, anh vốn là một người có quỷ vật thể chất, chính là sẽ rất khó quay về chỗ của Tam đại Minh Phủ kia để giành được cái lợi ích nào đó.

Nhưng mà nếu anh muốn đạt được đất đai, muốn trở thành chủ nhân của một cái quảng trường nào đó, thì lại không thể không đạt được một số quyền hạn nhất định.

Khi ở trong hiện thực thì anh hẳn là phải rất rõ ràng, Minh Phủ mở ra quyền hạn cho anh, có thể cho anh luôn luôn hiểu biết được về sự tồn tại của quỷ vật, cùng với tình hình phân bố.

Nếu như mà không có được cái quyền hạn này, thì mặc dù là có dựa vào sức mạnh tuyệt đối cũng có thể đoạt được về tay mình một quảng trường, nhưng nếu muốn quản lý thì cũng là không dễ dàng gì đề thực hiện được.

Cho nên hoặc là anh phải bắt tay phụ thuộc vào một thế lực nhỏ bé, hoặc là anh cũng chỉ có thể lựa chọn gia nhập vào một liên minh quân phản loạn nào đó.

Dù sao đi nữa thì ở khu vực thứ hai này, cũng không có thế lực nào để nương nhờ vào, cho dù là anh có diệt trừ quỷ vật đi nữa, thì cũng phải không thu được bất cứ một phần thưởng nào, sức mạnh từ đầu đến cuối sẽ dừng bước lại không nâng lên nữa."

"Chẳng lẽ quyền hạn ở nơi này, lại không đủ để thực hiện kết giao hay sao?"

"Không thể được. Vì quyền hạn đều là do những giám đốc cấp cao ở Minh Phủ nắm chắc trong tay, nếu như không có sự đồng ý của bọn họ, thì tuyệt đối sẽ không giành được cái quyền hạn quản lý này."

Đầu trọc trả lời vô cùng quả quyết, Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì lại tức khắc nhức đầu lên.

Nhưng trái lại thì hắn không sợ là sẽ không chiếm được bất cứ phần thưởng nào từ chỗ Minh Phủ, dù sao đi nữa thì hắn cũng có thể trực tiếp đi cắn nuốt quỷ vật. Nhưng mà Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ lại không có loại năng lực này giống như hắn, về phần điểm vinh dự thì lại có phần ỷ lại.

Cho nên cho dù là không cần phải lo lắng cho bản thân hắn, thì hắn cũng phải vì Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ mà cân nhắc lại một chút.

Nhưng mà hắn gần như là vẫn chưa hề chọn lựa, không vào được Tam đại Minh Phủ, thì cho dù là trong hiện tại hắn có thể thông qua khảo hạch giám đốc đi nữa, thì hắn cũng dám đi tham gia.

Trừ phi là Tam đại Minh Phủ hủy bỏ lệnh truy bắt với những người có quỷ vật thể chất, thì hắn mới có thể đi lo lắng những chuyện này.

Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ có một con đường là gia nhập vào liên minh quân phản loạn thôi hay sao?

Hoặc là cũng giống như những gì mà đầu trọc đã nói, đi tìm một thế lực nhỏ bé để bắt tay với nhau?

Hạ Thiên Kỳ không biết là nên làm cái gì cho tốt bây giờ, chuyện này hắn cũng chỉ có thể chờ đến khi bàn bạc kỹ càng lại với Lãnh Nguyệt còn có Sở Mộng Kỳ nữa.

Chỉ có điều còn hơn một cái tin tức xấu thế này, còn có một cái tin tức tốt lành khiến cho hắn rất để ý đến, đó chính là lão đại của quảng trường Quang Ảnh này, cũng cùng là một giám đốc với hắn.

Đó là chuyện không cần phải nói, chỉ cần hắn giết chết đối phương đi, thì ở khu vực thứ hai này lập tức tương đương với việc có một chỗ để đặt chân lại chứ?

Chỉ cần là giết chết giám đốc bên này đi, thì bắt đầu giải quyết những kiểu em út như đầu trọc này chính là chuyện không mất đến vài phút.

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ sâu xa, giống như là đã thích ứng được với cách sinh tồn của khu vực thứ hai này rồi.

...

Trong một lớp học nào đó của trường trung học Đệ nhất Phong Thành.

Giáo viên đang đứng ở phía trên bục giảng để phân tích bài tập cho các học sinh ở phía dưới lớp, lúc này ở trong một loạt góc cuối cùng, có một người đàn ông khuôn mặt đầy râu, đang cưỡng chế trên người của một nữ sinh mà vận động không biết mệt mỏi.

Dưới sự bao phủ của Quỷ Vực, không một ai biết được sự tồn tại của gã, cũng chỉ có một mình cô gái kia vẫn đang nức nở tuyệt vọng.

"Đừng khóc, chủ nhân của cưng sẽ yêu thương cưng thật nhiều."

Lúc này người đàn ông lại có vẻ hưng phấn khác thường, đang không ngừng tự cho mình là chủ nhân.

Hiển hiên, gã chính là vị lão đại kia theo như những lời trong miệng của đám người đầu trọc và lão Hắc, cũng chính là người thống trị tuyệt đối của quảng trường Quang Ảnh này.

Mà trong chỗ trường học này, thì chẳng qua cũng chỉ là một nơi mà gã hay lui đến để vui chơi trong những ngày bình thường mà thôi.

Cho dù là gã có không phóng xuất ra Quỷ Vực để che dấu đi chăng nữa, thì cũng không có một ai dám đem hắn ra làm gì cả, nói trắng ra chính là hắn chẳng qua chỉ đang làm cho giống vụng trộm thế này, chỉ có điều là cảm thấy được càng thêm kích thích hơn, chơi cho tốt mà thôi.

Bằng không thì nếu như bị những người khác chứng kiến được, rồi lại gào thét chạy đi, thì gã khó nói trước là sẽ không đem tất cả mọi người giết chết đi, còn toàn bộ nơi này thì san phẳng thành bình địa.

Nói như vậy, đối với gã mà nói thì sẽ khiếm khuyết đi rất nhiều hứng thú, là hắn không muốn xảy ra chuyện bị người khác nhìn thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui