Quyển 2: Âm hồn.
Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.
Đứng trước cửa phòng tắm, Hàn Hy Nguyên nín hơi cố gắng lắng nghe tiếng ở bên trong, không lâu sau hắn liền thở phào vì không hề thấy có âm thanh gì truyền từ đó ra.
Dù cảm thấy rất quái lạ nhưng chắc là trước khi rời trường có học sinh đã tắm rửa trong này, sau đó lại không mở cửa phòng ra nên hơi nước bên trong mới không tản đi.
Hàn Hy Nguyên đứng đó suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm ra được một lí do khiến mình an tâm.
Do không dám ở lại lâu nên hắn cũng không nghĩ ngợi thêm nữa mà vội vàng đi vào trong.
Hơi nước trong phòng tắm vẫn rất dày, không hề giống như là đang tan đi. Không ngừng hít hơi nước vào mũi khiến Hàn Hy Nguyên cảm thấy khó thở.
“Ơ?”
Trong lúc đi sâu vào trong phòng tắm, Hàn Hy Nguyên chợt bất ngờ kêu lên bởi hơi nước dường như còn dầy đặc hơn khi hắn mới vào.
Không nói quá thì hắn giờ đây chỉ có thể nhìn thấy một lớp khí trắng, có thể coi như một dạng khác của việc đưa tay không thấy ngón.
Thấy hơi nước ngày một dầy hơn, Hàn Hy Nguyên lại càng cảm thấy bất an. Có điều khi hắn định bỏ lại camera ở đây để xoay người trở ra thì lại kinh ngạc nhận ra rằng mình đã không còn có thể phân biệt phương hướng được nữa.
“Cửa ở đâu đây, gặp quỷ mẹ nó rồi!”
Tới tận lúc này, Hàn Hy Nguyên mới nhận ra không khí rất quỷ dị trong phòng tắm.
Nhằm giữ cho bản thân tỉnh táo, hắn cố gắng không nghĩ tới quỷ, nhưng tim hắn lại đập lên dữ dội.
Nỗi sợ hãi vô tận cũng bắt đầu lan khắp toàn thân.
Những giọt nước lãạnh lẽo không ngừng chảy từ trên mặt hắn xuống, Hàn Hy Nguyên không còn nhận ra nổi đó là mồ hôi của mình hay là nước do hơi nước tạo thành.
Hắn cố bình tĩnh quở tay sờ về một bên…
Cùng lúc đó ở phòng trực Hạ Thiên Kỳ đang đứng lúc này..
Từ lúc Lãnh Nguyệt đi vào đến giờ đã hơn mười phút, nhưng cũng không thấy có vẻ gì là hắn sắp ra ngoài.
Hạ Thiên Kỳ cứ bực bội đi loanh quanh, trong lòng còn không ngừng mắng Lãnh Nguyệt lề mề như đàn bà.
Nhưng ngay khi Hạ Thiên Kỳ đã không chờ nổi nữa mà định đi tới cửa thủy tinh hỏi Lãnh Nguyệt thì hắn cuối cùng đã đi ra.
Gặp lại Lãnh Nguyệt sau mười phút, Hạ Thiên Kỳ giật mình há to miệng, yết hầu không ngừng lên xuống, mãi cũng không thể nói ra lời.
“Cái.. đcm!”
Đơ mất cả lúc, Hạ Thiên Kỳ mới chửi một câu, có lẽ chỉ vậy mới có thể biểu lộ ra tâm trạng của hắn lúc này.
Bởi vì Lãnh Nguyệt đã bỏ hẳn đi quần áo con gái để thay bằng một bộ đồ đen tuyền làm lộ ra vẻ cao ráo của hắn.
Nói tục một chút thì, Lãnh Nguyệt biến thành con trai thật.. con mẹ nó đẹp trai, thậm chí có thể khiến cho một gã trai bình thường muốn làm tình với hắn.
Cũng phải nói lại, trong đầu Hạ Thiên Kỳ cũng không hề có suy nghĩ này, nêu có thì chỉ là ý định sau này sẽ tránh xa Lãnh Nguyệt ra, hy vọng sau này không bao giờ cùng lúc xuất hiện với nhau nữa.
Vì tên khốn này đã hoàn toàn làm lu mờ nhan sắc của hắn.
Biểu hiện của Hạ Thiên Kỳ quả thật rất khoa trương nhưng Lãnh Nguyệt cũng không phàn ứng lại mà vẫn giữ gương mặt lạnh tanh như cũ. Có điều hắn cũng rất nhanh để lộ ra lòng nhiệt tình ẩn sâu dưới bề ngoài lạnh lẽo.
“Hàn Hy Nguyên đâu?”
Lãnh Nguyệt vô thức nhìn quanh hành lanh nhưng cũng không thấy Hàn Hy Nguyên nên mới quay đầu lại nhìn Hạ Thiên Kỳ, đôi lông mày cũng nhíu chặt lại, lộ rõ vẻ hoài nghi với Hạ Thiên Kỳ.
“Này này, ánh mắt đó của ngươi là sao, tên béo đó không ở đây thì lẽ nào ngươi lại cho là bị ta đuổi đi chứ?”
Ánh mắt hoài nghi của Lãnh Nguyệt khiến Hạ Thiên Kỳ thấy mình vô cùng oan uổng, cũng rất khó chịu.
“Là hắn tự đi, hắn nói phải quay về phòng trực lấy điện thoại, sau đó sẽ lập tức quay lại.”
“Hơn nữa.”
Nói tới đây, Hạ Thiên Kỳ còn nhấn mạnh thêm:
“Ta đã nhắc nhở rất nghiêm túc, đồng thời còn cảnh báo hắn không nên hành động một mình nhưng hắn vẫn tự mình bỏ đi. Ta đã hết tình hết nghĩa rồi, dù hắn có bị quỷ giết, cũng không liên quan gì tới ta cả.”
Dù sao ta chẳng phải là bố mẹ hắn, sao lại phải trông chừng hắn!”
Dù vẫn rất khó chịu với sự nghi ngờ của Lãnh Nguyệt nhưng chuyện Hàn Hy Nguyên rời đi thì Hạ Thiên Kỳ vẫn cảm thấy cần phải giái thích rõ ràng, bởi lẽ lúc này cũng chỉ có Lãnh Nguyệt là có khả năng giúp hắn sống sót, dù thế nào cũng không thể sinh ra hiều lầm được.
"Giờ chúng ta đi tìm hắn.”
Lãnh Nguyệt không rõ là không tin Hạ Thiên Kỳ hay là do lo cho Han Hy Nguyên nên quyết định đi tìm hắn.
Nghe thấy thế thì Hạ Thiên Kỳ lập tức bĩu môi rồi len lén nhìn Lãnh Nguyệt. Hắn cảm thấy người này thực có thể coi là một đồng chí, cũng là một kẻ hiền lành ngây ngô.
Nhưng thế nào đi nữa thì đây cũng là lúc hắn được ra lệnh, vì thế chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời.
Trước khi đi tìm Hàn Hy Nguyên, Lãnh Nguyệt còn xách theo một chiếc túi lớn màu vàng đất, nếu không nhìn kĩ còn lầm rằng đó là một đống cứt biết bay.
“Cái túi này của ngươi… thật chết cười..”
Vốn dĩ trong lòng Hạ THiên Kỳ còn có chút bực bội nhưng nhìn cái túi như đống phân của Lãnh Nguyệt thì hắn lập tức bị chọc cười.
Còn Lãnh Nguyệt cũng khó khăn lắm mới lộ ra vẻ lúng túng bên ngoài cái lạnh lùng sẵn có ra đồng thời còn lên tiếng giải thích:
“Cái túi này tên là túi Khốn Pháp, pháp khí bắt quỷ mà không cất ở bên trong thì sẽ trôi mất pháp lực theo thời gian.
“Cái gì là pháp lực? Ngươi là đạo sĩ sao?”
Hạ Thiên Kỳ nghe được câu này thì dừng cười hỏi ngược:
“Ta không phải đạo sĩ, ta là trừ quỷ sư. Còn pháp lực, nếu không phải người trong nghề thì không hiểu được.”
“Không hiểu thì nói với ta làm chó gì.”
Hạ Thiên Kỳ lại thầm chửi Lãnh Nguyệt nhưng ngoài miệng vẫn không ngại ngần hỏi thêm:
“Trừ quỷ sư là thứ chuyên môn đối phó quỷ sao? Vậy ngươi sao lại gia nhập công ty này?
Chúng ta không biết trên đời này còn có quỷ nên mới không nhịn được mà ký hợp đồng chứ ngươi đã biết rõ thì sao còn nhảy vào?”
“Bởi vì…”
Lãnh Nguyệt hơi chần chừ, cuối cùng lắc đầu:
“Đây là chuyện riêng của ta, ngươi cũng không cần biết.”
“Fuck u”
Hạ Thiên Kỳ chợt cảm thấy Lãnh Nguyệt này còn có một phần khốn nạn được giấu kĩ.
Sau đó hai người cũng không nói gì nữa. Họ nhanh chóng đi tới khu vực Hàn Hy Nguyên phụ trách trước đó.