Kết quả thì con mẹ nó hay rồi, không thèm để ý tới cái bẫy rõ rành rành này mà ngang nhiên đi lên tầng.
"Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!.. Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân..!"
Dù rất khó chịu với Lãnh Nguyệt, cũng ngàn vạn lần không muốn đi lên nhưng rất tiếc là nơi này không chỉ có một con quỷ, mà là hai con.
Ai mà biết được hai con quỷ này có dùng kế điệu hổ ly sơn hay không. Một con thì dẫn Lãnh Nguyệt đi, con còn lại thì tới giết hắn.
Vì thế nên dù lớn tiếng mắng nhiếc nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng không dám chậm bước chạy theo Lãnh Nguyệt, cuối cùng khi lên tới tầng bốn thì mới đuổi kịp hắn.
“Ngươi làm ta mệt chết rồi!”
Hạ Thiên Kỳ cúi người thở dốc, còn Lãnh Nguyệt thì lại đang nhìn về phòng tắm gần đó.
Tiếp đó cất bước đi tới.
“Mẹ nó, ngươi chờ ta một chút xem nào!”
Hạ Thiên Kỳ sắp tức đến mức ra tay với Lãnh Nguyệt, đánh quỷ thì hắn không biết chứ đánh người thì lại cực kì am hiểu.
Theo sát Lãnh Nguyệt đẩy cửa bước vào phòng tắm, cả hai bất giác tự ôm lấy cơ thể mình vì nếu so sánh với bên ngoài thì nhiệt độ trong này chẳng khác nào mùa đông với mùa hè.
Tim Hạ Thiên Kỳ đập mạnh, hắn mở to mắt không ngừng tìm kiếm trong phòng tắm, trong lòng cũng cực kì sợ hãi.
Lãnh Nguyệt cũng không chậm hơn, trong tay nắm chặt mấy lá bùa, cực kì cảnh giác.
Lạnh lẽo mà tràn đầy tĩnh mịch.
Hai người đi thẳng tới nơi thay quần áo, trong lúc đó, có một cánh tủ nhỏ không ngừng rung lên.
Nhìn chằm chằm vào cửa tủ đang không ngừng rung lên kia một lúc rồi Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt quay sang đối mắt với nhau, cả hai đều thấy được vẻ bất an trong mắt đối phương.
“Cấm phong chú! !@#$%^^&”
Chuyển ánh mắt đi, miệng Lãnh Nguyệt cũng đồng thời nhẩm lên những lời mà Hạ Thiên Kỳ không hiểu, sau đó lại chỉ hai ngón tay về phía cánh cửa nói:
“Cấm!”
Khi chữ “cấm” vừa được Lãnh Nguyệt phát ra thì cửa tủ đang không ngừng rung kia đột nhiên văng ra ngoài!
Theo đó có một người bị ép chặt lại như một lò xo thịt... Hàn Hy Nguyên!
Lúc này xương cốt toàn thân Hàn Hy Nguyên đã gần như nát hết, cơ thể cũng bị ép vào trong một không gian chỉ lớn khoảng bốn mươi centi, chỉ còn lại cái đầu có hai con mắt đang trợn trừng coi như là còn hoàn chỉnh.
Bằng không, họ cũng không nhận ra thứ trong này lại là Hàn Hy Nguyên mà bọn họ đang tìm kiếm.
Hai con mắt trợn to, cái miệng mở lớn… tất cả đều như lời nhắc nhở thê lương của Hàn Hy Nguyên rằng nơi đây, có quỷ!
Giờ đây Hạ Thiên Kỳ cảm thấy máu trong người đã ngừng chảy, trên dưới toàn thân bỗng lạnh như băng.
“Xem ra trong kí túc này cũng chỉ còn hai người chúng ta còn sống!”
Dù trước đó có chút bất hòa với Hàn Hy Nguyên nhưng cũng chỉ là ngoài miệng chứ không hề có hận thù sâu đậm gì, vì thế hắn cũng không hề muốn thấy người này chết. Huống hồ bọn họ đều là người mới, cũng vẫn có cảm giác thỏ chết cáo buồn. (Thỏ tử hồ bi)
Nói không chừng người tiếp theo chết … chính là mình.
Không rõ có phải vì thấy thi thể của Hàn Hy Nguyên hay là do con quỷ này hung tàn ngoài dự liệu mà gương mặt Lãnh Nguyệt lại càng đen thêm.
Thấy Lãnh Nguyệt không nói gì, cũng không làm gì, Hạ Thiên Kỳ bèn giục:
“Nếu đã xác định Hàn Hy Nguyên đã chết thì chúng ta cũng không cần ở lại đây, hơn nữa ta nghĩ rằng nơi này là cái bẫy của con quỷ kia.
Chúng nó bất cứ lúc nào nào cũng có thể xuất hiện.”
“Ơ.. kia là cái gì!”
Hạ Thiên Kỳ đang nói dở nhưng không rõ là nhìn thấy gì nên đột nhiên trợn mắt chỉ vào trong ngăn tủ lúc nãy.
Nhìn theo hướng chỉ của Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt lập tức giật mình, bởi trong trong đó có một mớ tóc.
Nói cách khác.
Trong đó còn giấu một con quỷ!
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ phát hiện ra điều đó thì một gương mặt hoàn toàn bị che tóc che khuất dần lộ ra.
Thứ duy nhất ngườ ta thấy được trên gương mặt là cái miệng bỗng nhếch lên tạo thành một vẻ cười đáng sợ.
Tiếp đó tủ chửa đố lập tức bay về phía hai người còn đang kinh ngạc.
“Aaaaaaaaa!!!!”
Hai người đồng thanh hô lên rồi cùng nhau lùi lại.
Lãnh Nguyệt hồi thần trước nên vội vàng lấy ra một lá phù từ trong túi, kế đó lại cắn đầu lưỡi rồi phun máu lên nó:
“Nhiên quỷ phù! Yêu ma quỷ quái mau mau nhận cái chết!”
Lãnh Nguyệt quát to. Lá bùa trong tay hắn bỗng bay ra rồi bùng cháy trong không khí, chớp mắt một cái biến thành một quả cầu lửa bao phủ lấy ngăn tủ cùng con quỷ ở bên trong.
Chiêu này khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rất quen, hắn nhanh chóng nhớ ra vì sao lại thế vì ở thư viện Hâm Hoa, trung niên kia cũng dùng chiêu gần giống thế này!
Khi quả cầu lửa kia đã bao phủ hoàn toàn con quỷ, Lãnh Nguyệt lại vận quyết hét lên:
“Đốt!”
Tiếng “đốt” vừa ra, cầu lửa bỗng biến thành biển lửa, rất nhanh sau đó có một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ bên trong.
Trong lúc đó, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng liên tục lùi lại, tới khi lùi tới cửa mới nhận ra rằng cửa phòng tắm đã bị dóng kín, dù có dùng hết sức cũng không thể khiến nó động đậy.
“Chết tiệt!”
Hạ Thiên Kỳ giận dữ đá lên cánh cửa nhưng chỉ cảm thấy chẳng khác nào đang đá lên tường, không hề có chút xíu lung lay nào.
Nếu nhất thời không trốn được thì hắn chỉ có thể hi vọng Lãnh Nguyệt có thể nhốt quỷ lại, hoặc là trực tiếp giết nó. Nhưng sự thực lại hoàn toàn không như hắn mong muốn.
Khi biển lửa tan đi, cảnh nữ quỷ áo đỏ bị thiêu nát không hề xuất hiện mà lại thấy được rõ ràng chân dung của nó.
Một gương mặt chỉ có miệng!
Còn lớp ảo đó dấu hiệu của nó thì đã bị lửa đốt rụi!
“Mẹ nó!”
Thấy chân dung của nữ quỷ áo đỏ thì hai chân của Hạ Thiên Kỳ cũng không ngừng run lên, rõ ràng nó không bị Lãnh Nguyệt thiêu chết mà ngược lại đã bị chọc giận.
Lãnh Nguyệt tất nhiên cũng nhận ra điều này nên gương mặt cũng cực kì khó coi, như thể đã không còn cách nào khác.
“Làm sao đây, ngươi không phải là trừ quỷ sư sao, mau nghĩ cách đi, dù không giết được nó thì cũng mở được cửa ra để chúng ta chạy trốn chứ!!”
Hạ Thiên Kỳ thề rằng đây là câu nói hèn nhát nhất của mình.
“Tí nữa ta sẽ phụ trách giữ chân nó, ngươi cố chạy đi.!”
Lãnh Nguyệt hít sâu rồi lấy ra một thanh kiếm gỗ chỉ có chuôi kiếm chứ không có thân kiếm từ trong túi ra. Hắn tiến lên chắn trước ngươi Hạ Thiên Kỳ.