“Ngươi nói cái đếch gì thế, đừng làm ta cảm động được không, chúng ta cùng nhau đi!”
Không thể không nói, Hạ Thiên Kỳ đã thực sự bị hành động này của Lãnh Nguyệt làm cảm động, dù chi trong giây lát ngắn ngủi.
Bởi vì hắn lập tức bị Lãnh Nguyệt đổ cho một gáo nước lạnh.
“Nếu như ngươi có cách mở được cửa thì nói tiếp..”
“Để ta tự tìm cách mở cửa?” Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì sửng sốt rồi lập tức giận dữ mắng.
“Đcm, trêu ta à! Cái này thì khác gì việc hai chúng ta cũng lao lên liều mạng với con quỷ, nếu ngươi đã bị xử thì chẳng phải tiếp theo sẽ đến ta sao!”
Hạ Thiên Kỳ bị tên khốn Lãnh Nguyệt này làm điên lên, nói không chừng thì nếu không có con nữ quỷ áo đỏ này ở trước mặt thì chắc chắn hắn sẽ liều mạng với Lãnh Nguyệt.
Không đùa chết tên khốn này không chịu được.
Còn Lãnh Nguyệt thì vẫn lạnh tanh không ngừng niệm chú, xem ra có vẻ đã chuẩn bị liều mạng với con quỷ kia.
Việc này hoàn toàn ngược lại với vẻ nóng giận của Hạ Thiên Kỳ.
!@#$%^^
Theo tiếng ngâm ngày càng nhanh của Lãnh Nguyệt, kiếm gỗ trong tay hắn bỗng xuất hiện một mũi kiếm màu đỏ.
Từ bên ngoài nhìn thì có vẻ giống như kiếm ánh sáng, rất là kỳ dị.
Nhưng việc này cũng không phải dễ dàng với Lãnh Nguyệt, gương mặt trắng trẻo của hắn đột nhiên bệch hẳn ra, như thể không còn tí máu nào.
Ngay khi Lãnh Nguyệt chuẩn bị sẵn sàng thì con quỷ trước mắt dường như đã hết kiên nhẫn nên đột nhiên lao tới như một làn sáng.
Tốc độ của nó quá nhanh, Hạ Thiên Kỳ còn chưa nhìn rõ thì đã thấy tay nó đâm xuyên qua vai Lãnh Nguyệt.
“Aaaaa!!!!!!””
Máu tươi phun lên, Lãnh Nguyệt đau đớn gào thét nhưng tay cũng không ngừng lại, mũi kiếm màu đỏ chớp lên, cánh tay con quỷ bị chém đứt.
“Bịch!!”
Một kiếm chém bay cánh tay con quỷ, Lãnh Nguyệt tỏa ra khí thế mãnh liệt. Hắn hoàn toàn không để tâm tới vết thương trên vai mà hóa bị động thành chủ động, huơ kiếm trước về phía con quỷ.
Còn con qủy sau khi mất đi cánh tay thì như phát điên rít lên giận dữ.
Một người một quỷ nhất thời không phân thắng bại.
Trong lúc này, Hạ Thiên Kỳ chẳng khác nào một kẻ bị thế giới vứt bỏ run rẩy đứng trốn nơi góc cửa. Hắn đờ đẫn nhìn Lãnh Nguyệt và con quỷ áo đỏ kia đánh giết.
“Không được! Ta không muốn như vậy!”
Hạ Thiên Kỳ nghĩ rằng chỉ có kẻ vô dụng mới cứ ngốc nghếch sợ hãi đứng đây, hoàn toàn mang hi vọng sống đặt lên người kẻ khác, để họ trở thành chúa tể vận mệnh của chính mình.
“Ta nhất định phải nghĩ cách chạy khỏi đây!”
Dù Lãnh Nguyệt và con quỷ kia chưa phân thắng bại, nhất thời không ai làm gì được ai nhưng nên nhớ rằng con quỷ kia không cần thể lực còn Lãnh Nguyệt lại ngược lại. Hắn không những chỉ cần thể lực, mà pháp lực cũng có hạn.
Nếu trong lúc này không phân được thắng bại thì chắc chắn sẽ phải chết.
Vì thế nếu nói Lãnh Nguyệt đang liều mạng vì hắn thì chẳng bằng Lãnh Nguyệt đang liều minh vì chính mình.
Bởi vì Hạ Thiên Kỳ mới là kẻ có thể xoay chuyển tình thế!
Dù kiểu tự cổ vũ này rất tự kỉ nhưng không thể không nói rằng nó quả thực rất có hiệu quả.. Hắn cảm thấy mình đang tràn đầy khát vọng sinh tồn, còn nỗi sợ vốn chiếm lấy tâm trí hắn cũng đã hoàn toàn biến mất.
Khi đã bình tĩnh lại thì việc đầu tiên Hạ Thiên Kỳ làm lại là đá cửa phòng tắm. Kết quả đã có thể đoán được, cửa phòng tắm vẫn đứng im như cũ.
“Quái quỷ thật, bên kia đang đánh nhau như thế thì sao con quỷ này còn có thể phân tâm khống chế cửa?”
Hạ Thiên Kỳ nghĩ thế thì lại không tin đập thử lần nữa. Nhưng trong lúc đó hắn lại bỗng nhiên nhớ ra một thứ nên đờ người ra.
“Đúng rồi! Trong kí túc này không chỉ có một con quỷ, còn có một con nữa, suýt nữa quên mất.!
Nghĩ tới việc còn có một con quỷ khác chưa xuất hiện, Hạ Thiên Kỳ cũng đã hơi hiểu tại sao lại bị giam ở trong này.
Xem ra thứ khiến bọn họ bị vây ở đây cũng không phải con quỷ áo đỏ kia, mà là một con khác.
Chính là con quỷ mà trước đó hắn đã phân tích ra, có năng lực phụ thân và mệ hoặc.
Nói đơn giản thì bọn họ cho rằng thứ mình nhìn thấy là cửa phòng tắm, cho rằng mình đang ở phòng tắm ở tầng bốn, thì thực tế cũng không phải vậy.
Rất có thể bọn họ đang ở một nơi khác.
Còn vì sao họ lại nghĩ rằng mình ở nơi này thì rất có thể là do con quỷ còn lại tạo ra ảo giác.
Hiểu được điều này, Hạ Thiên Kỳ lập tức hành động.
Vì hắn tin rằng, bất kể đây thực ra là chỗ nào thì cũng không thể rời khỏi phạm vi kí túc xá.
Mà chỉ cần là ở trong kí túc xá thì nhất định sẽ có lối ra.
Dù thị giác đã bị quỷ mê hoặc nhưng xúc giác lại không thể cũng mất đi. Vì thế chỉ cần tỉ mĩ tìm kiếm thêm một lúc thì nhất định có thể tìm được lối ra.
Nghĩ được điều này nên hắn lập tức đi tìm, nhưng trước đó, Hạ Thiên Kỳ vẫn không an lòng nhìn Lãnh Nguyệt, không nhìn còn tốt, vừa nhìn thì lập run lên.
Bởi vì Lãnh Nguyệt đang chiến đấu với con quỷ kia ngoại trừ bả vai đã bị thương từ trước thì bụng, ngực, cánh tay đều có những vết thương do tay quỷ tạo nên.
Quan trọng hơn là, pháp lực của hắn đã sắp cạn, bởi vì mũi kiếm ánh sáng đã bắt đầu mờ đi, khác xa cái vẻ rõ ràng ban nãy.
“Ta tin là chúng ta sẽ có thể chạy khỏi đây, nhưng trước đó, ngươi nhất định phải chịu được,”
Dù trong mắt Hạ Thiên Kỳ Lãnh Nguyệt là một kẻ khốn nạn nhưng giờ đây cả hai ngươ đều đứng trên một sợi dây, vì thế cũng không thể không động viên hắn.
Nói câu này với Lãnh Nguyệt xong Hạ Thiên Kỳ cũng không mất thời gian thêm nữa mà giơ ngang hai tay sờ dọc theo bờ tường nhanh chóng tìm kiếm.
Làm vậy một lát hắn mới nghiệm ra dư đoán lúc nãy của hắn hoàn toàn đúng, đây đúng là một ảo cảnh.
Bỏi vì nơi nhìn có vẻ là tường thì tay hắn lại có thể xyên qua, mà chỗ tưởng như không có gì thì lại chặn đường hắn tiến lên.
Phát hiện này khiến Hạ Thiên Kỳ càng thêm tin tưởng, lại càng cố gắng tìm kiếm.
Thời gian dưới bước chân tiến tới của tử thần nhanh chóng trôi qua.