Ác Linh Quốc Độ

Quyển 2: Âm hồn.
Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.
Ngược lại cũng có thể xác định rằng con quỷ áo đỏ kia thực sự không thể rời khỏi tầng tám để ra ngoài giết người!
Vì thế chỉ cần hắn và Lãnh Nguyệt không tự quay lại ra vẻ ta đây với con quỷ kia thì cũng sẽ không còn gì nguy hiểm nữa.
Cuối cùng đã có thể giữ lại mạng cho hắn và Lãnh Nguyệt.
Nhung có giữ được mạng cũng vô dụng, kiểu gì cũng phải nghĩ cách diệt hậu hoạn tận gốc mới được, bởi lẽ phần thử việc của bọn hắn cũng không chỉ cần sống sót, mà còn phải giải quyết được vấn đề.
Mà vấn đề này cũng bao gồm việc diệt được con quỷ áo đó kia.
Chỉ khi nào bọn họ có thể giết được con quỷ đó thì chuyến đi tới học viện Tề Hà này mới coi như thành công kết thúc. Nếu không, hắn không biết mình có phải thử việc lần thứ ba nữa không, lúc đó thì hắn thà tự sát còn hơn.
Tóm lại dù có chuyện gì thì hắn cũng nhất định phải qua được thử việc để thành nhân viên chính thức!
Sau khi bỏ Lãnh Nguyệt như bỏ một cái xác chết xuống một góc ở hành lang thì Hạ Thiên Kỳ lại tập tễnh đi lên một cầu thang khác để tìm nữ sinh bị con quỷ phụ thân lúc nãy rồi không hề thương hương tiếc ngọc kéo cô đi xuống.
Đối xử thô lỗ như vậy với một cô gái cũng là chuyện Hạ Thiên Kỳ không hề muốn, nhưng với tình trạng bây giờ của hắn thì đã không thể mang cô ta đi xuông dễ dàng được.
Thẳng thắn mà nói thì nếu có ai đó nhìn thấy cảnh này sẽ chắc chắn coi Hạ Thiên Kỳ là một tên giết người điên cuồng.
Đến khi lôi nàng xuống đến hành lang thì Hạ Thiên Kỳ mới bắt đầu không ngừng gọi hai người đang mê man dậy.
Chẳng những không chỉ không ngừng hô to mà tay hắn cũng không để yên mà liên tục giày xéo lên người bọn họ.
Nhưng mặc cho hắn làm gì thì hai người này cũng chẳng khác nào hai cái xác nằm yên trên hành lang không hề nhúc nhích.
Cuối cùng Hạ Thiên Kỳ cũng mệt mỏi không còn sức để gọi thêm nữa. Xem ra với tình trạng bây giờ của họ thì trong thời gian ngắn cũng khó có thể tỉnh lại.
Thực ra thì hắn cũng không cần gọi họ dậy ngay mà chủ yếu là muốn thông qua bọn họ để tìm ra cách triệt để tiêu diệt con quỷ áo đỏ.
Bởi nữ sinh kia là người trong học viện này, hơn nữa còn có quan hệ rất tốt với Vương Di Nhiên, nên rất có thể sẽ biết chuyện gì đó liên quan tới tầng tám, ví như lí do tại sao nơi đó bị bỏ hoang.
Lãnh Nguyệt thì càng không cần phải nói, hắn dù sao cũng là trừ quỷ sư, kiểu gì cũng có kinh nghiệm hơn kẻ không biết tí gì như Hạ Thiên Kỳ.
Nhưng cũng phải nhớ rằng dù họ thực sự có thể giúp hắn trừ đi con quỷ thì lúc này cũng không trông chờ được gì nữa rồi. Với bộ dáng như lợn chết trôi này của họ thì ngược lại còn cần hắn gọi cấp cứu giúp!
“Cái gì gọi là thiên tài? Thiên tài chính là khi người khác không làm được, thì lại làm được!“
Hạ Thiên Kỳ tự động viên chính mình. Hắn cảm thấy không nên tiếp tục ở đây nữa để tránh có điều gì bất trắc xảy ra. Dù con quỷ kia không thể xuống tầng giết người nhưng nghĩ tới việc có một con quỷ ở phía trên đang ác ý dõi theo thì hắn cũng bất chợt run lên.
Như một câu nói rất cổ xưa, không sợ trộm tới, chỉ sợ trộm nhớ mà thôi.
“Haizz…“
Nhếch mép thở dài trên bậc thang, Hạ Thiên Kỳ định hút một diếu thuốc để giải tỏa nhưng ngờ đâu thuốc trong túi đã bốc hơi từ lúc nào mà chỉ còn lại một cái bật lửa.
“Không có thuốc thì mày có tác dụng gì đây?”
Lẩm bẩm với cái bật lửa trong tay mấy câu rồi Hạ Thiên Kỳ đành buồn bã bật nó lên, ánh lửa đỏ rực cũng theo đó mà lớn dần lên.
Bóng đêm bị xua đi một khoảng, ngay cả cái bóng của hắn cũng bị kéo dài ra.
Ngẩn ngơ nhìn ánh lửa bập bùng, Hạ Thiên Kỳ bỗng giật mình nghĩ tới một thứ nên kích động nắm tay:
“Đúng rồi, còn có thể đốt, sao ta lại không nhớ ra cơ chứ!
Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nghĩ tới việc dùng lửa đốt cháy tầng tám ký túc.
Tất nhiên hắn nghĩ vậy cũng không phải không có căn cứ. Chỉ thông qua biểu hiện của con quỷ thì có thể thấy nó có quan hệ rất sâu với tầng tám, hơn nữa theo suy đoán trước đó của hắn thì đó cũng là thứ duy nhất có thể kết nối mọi chuyện lại.
Chỉ từ việc tầng tám bị bỏ hoang thì cũng đã không khó để nhận ra điều gì đó.
Nghĩ thông xong hắn lập tức đi xuống phòng trực tìm điện thoại rồi liền gọi cho chị cô gái trông quán kia để xem thử xem có thể tìm được nguyên nhân tầng tám bỏ hoang hay khộng.
Nhưng khiến hắn rất thất vọng là cô ta lại hoàn toàn không biết gì mà chỉ cho hắn hay rằng tầng tám đã bị bỏ hoang từ rất nhiều năm trước.
Sau cuộc điện thoại với cô gái này Hạ Thiên Kỳ liền rơi vào trầm tư.
Nếu như tầng tám của ký túc đã bị bỏ hoang nhiều năm thì e là nữ sinh bị quỷ phụ thân kia có tỉnh lai cũng không thể biết được thêm chuyện gì. Còn Lãnh Nguyệt lại đang dở sống dở chết, có tỉnh lại sợ là cũng không thể giúp gì được nên chẳng bằng đi làm gì đó thay vì cứ ngồi yên chờ họ.
Tỷ như, đốt nhà!
Ngẫm lại một chút thì nếu hắn thực sự đốt cháy tầng tám liệu con quỷ kia có biến mất hay không?
Nên nhớ nơi này có rất nhiều vật dẫn lửa, huống hồ hắn còn mang theo xăng tới đây!
Bày tám bình xăng cùng với những đệm giường chăn gối trong ký túc thì nếu hắn chịu khó một chút cũng rất có thể sẽ thiêu rui được tầng tám.
Khi đã quyết làm vậy thì hắn xách theo túi xăng rồi bắt đầu đi thu thập những vật có thể đốt trong ký túc.
Khi đã kiếm được đầy đủ, hắn lập tức bắt đầu đốt. Nhưng có lẽ hắn vẫn đánh giá thấp khó khăn khi đốt nhà nên mất cả giờ cũng không thể làm lửa lớn lên mà thậm chí còn làm cho nơi này ngập khói.
Cuối cùng hắn cũng chỉ đành bỏ qua âm mưu này.
Thật ra đây cũng là chuyện chẳng thể nào khác, bởi lẽ hắn không thể lên tầng tám đốt mà chỉ có thể ném vật bị cháy lên mà thôi.
“Mẹ kiếp, ta cực kì hoài nghi là sao lại có người có thể ném một tàn thuốc đã có thể đốt cháy cả một căn nhà!
Hạ Thiên Kỳ mệt mỏi thở dốc đi xuống cầu thang sau đó cũng không hiểu nghĩ gì mà trực tiếp nằm xuống bên người Lãnh Nguyệt và nữ sinh kia, rõ ràng là cũng định nằm đây chờ chết.
Có lẽ đã quá mệt nên hắn vừa nằm xuống đã lập tức rơi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại đã là chiều hôm sau. Hắn nhìn lên điện thoại thì thấy trên đó có thông báo một cuộc gọi nhỡ, đó là một số điện thoại rất lạ mà hắn không biết của ai.
Hạ Thiên Kỳ ngờ vực nhìn dãy số xa lạ trên điện thoại rồi cuối cùng gọi lại theo thói quen.
Theo đó có một giọng nói lanh lảnh vang lên:
“Chúc mừng anh đã thông qua thử việc, mời anh trước tối mai tới tòa nhà Hoàng Kim ký hợp đồng nhân viên chính thức!
Ngẩn ngơ ngắt điện thoại một lúc mà Hạ Thiên Kỳ cũng không tỉnh táo lại, bởi lẽ hắn còn chưa diệt được con quỷ áo đỏ thì sao lại qua được thử việc cơ chứ?
Chẳng lẽ lần này chỉ cần không bị con quỷ kia giết là đã xem như thông qua hay sao?
Nhưng nghĩ mãi mà không tìm ra đáp án nên hắn cũng mặc nhiên cho rằng nội dung kiểm tra lần này chỉ là sống sót ba ngày ở trong học viện Tề Hà.
“Bỏ đi, đợi khi đến đó rồi hỏi lại bọn họ sau. Nếu ta đã qua được thử việc thì cũng không cần tiếp tục ở lại đây nữa.”
Nhìn hai người vẫn đang hôn mê kia một lúc Hạ Thiên Kỳ liền gọi cấp cứu bởi nghĩ rằng nếu cứ để bọn họ ở đây chết giả thêm nữa thì e là sẽ có chuyện không may xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui