Ác Linh Quốc Độ

Quyển 2: Âm hồn.
Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.
Nghe được câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ thì người trung niên này chỉ lắc đầu đáp lại:
“Thật ra thì dù là giải quyết chuyện linh dị theo ý ngươi vừa nói hay là giết quỷ gì đó đều đúng cả, đó chính là công việc sau này của ngươi.”
Còn quá trình thực tập là bài kiếm tra xem các ngươi có thể nhận công việc này không, ai phù hợp sẽ ở lại, người không phù hợp thì sẽ bị đào thải.
Quy tắc kẻ biết thích nghỉ mới được sống ở công ty nào cũng đều có tác dụng cả, chỉ là kẻ yếu ở nơi này của chúng ta sẽ càng bi thảm hơn mà thôi.
Vì người không thích hợp bị loại bỏ sẽ chết!
Những thứ mà Hạ Thiên Kỳ cảm thấy quá ác độc, tàn nhẫn này trong miệng trung niên kia lại quá nhẹ nhàng, thậm chí còn không đáng để nhắc tới, như thể đám người chết trong sự kiện linh dị này không phải là người mà chỉ là một đám sâu mà thôi.
Chết rồi thì chết đi!
Cảm giác bị coi khinh này khiến Hạ Thiên Kỳ rất khó chịu, nhất là khi hắn cũng nằm trong phạm vi bị khinh thường đó.
“Ngươi chậm chút.”
Hạ Thiên Kỳ bực dọc ngắt lời trung niên. Hắn mặc kệ người này có muốn nghe hay không mà nói thẳng:
“Ngươi mau nói cho ta biết, công ty này rốt cuộc là công ty gì và làm sao để ta có thể rời khỏi này.”
“Ngươi nói rời đi là muốn rời đi công ty này sao?” Trung niên không đáp lại câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ mà còn hỏi ngờ vực hỏi ngược lại:
“Đúng, ta có thể còn sống rời khỏi công ty, trờ lại cuộc sống của người bình thường không?”
“Ta cũng không biết.” Trung niên cười khổ lắc đầu.
“Ngươi không biết?” Hạ Thiên Kỳ nghi hoặc quan sát người gầy gò ở đối diện này. Lúc này mới hiểu rằng người này cũng như hắn, không biết gì về công ty này cả.
“Ngươi không biết? Chẳng lẽ ngươi không phải chủ quản của công ty?”
Hạ Thiên Kỳ nghi ngờ hỏi tiếp:
Nhưng người đó cũng không hề khó chịu với thắc mắc của Hạ Thiên Kỳ mà lấy một bao thuốc trong túi ra:
“Hút thuốc không?”
Hạ Thiên Kỳ cũng không định hút nhưng khi nhìn thấy đó là thuốc Hoàng Hạc Lâu thì lập tức đưa tay tới.
Sau khi châm thuốc rồi rít một hơi thì người này mới chậm rãi nói tiếp:
“Hệ thống cơ bản của công ty này cũng không khác gì nơi khác.”
Từ thấp đến cao lần lượt là thực tập, nhân viên bình thường, chủ quản, chủ quản cao cấp, quản lí, quản lí cao cấp, tổng giám đốc. Có tin đồn là phía trên tổng giám đốc còn có boss nhưng quả thực đến nay cũng không ai chứng minh được là có điều này.”
“Boss? Đó là chủ công ty này sao?”
Hạ Thiên Kỳ lại càng nghi ngờ.
“Có lẽ là thế, cũng có thể không phải, bởi vì không thể tưởng tượng nổi công ty này sẽ có một người chủ!”
Trung niên từ tốn đáp bằng giọng nói mê mang.
Hạ Thiên Kỳ há to miệng muốn hỏi tiếp nhưng cuối cùng lại quyết định im lặng chờ người kia chủ động giải thích.
Thực tế thì người đó cũng làm vậy. Sau khi quăng tàn thuốc đi thì ông ta tiếp tục nói:
“Một khi ký hợp đồng chính thức thì nhân viên sẽ phải liên tục kiểm tra, mà tiêu chuẩn của bài kiểm tra này là giải quyết được chuyện linh dị.
Thứ này chia làm ba cấp bậc khác nhau, phân biệt là phổ thông, ưu tú, hoàn mỹ.
Phổ thông là sau khi tham dự sự kiện cũng không bị quỷ giết nhưng quỷ cũng vẫn còn sống.”
Nói đến chỗ này, chắc là sợ Hạ Thiên Kỳ không hiểu nên hắn bổ sung thêm:
“Ta sẽ lấy lần tham gia chuyện linh dị này của ngươi để làm ví dụ.
Ngươi không hề giết được con quỷ ở trong học viện, trái lại con quỷ kia cũng không thể giết ngươi. Bởi lẽ ngươi đã nhận ra nó chỉ có thể giết người ở tầng thượng nên mới thoát được một mạng.
Đây chính là tình cảnh để cho điểm phổ thông.
Cứ vậy mà tính lên, nếu như không có gì đặc biệt ngoài việc số lượng quỷ tăng thành hai con hoặc nhiều hơn mà ngươi vẫn có thể còn sống, hoặc hơn nữa là có thể giết một con hay nhiều hơn thì sẽ được chấm là ưu tú.
Chính là vừa có thể sống lại vừa giết được quỷ.
Còn hoàn mỹ lại là ngươi phải còn sống nhưng cũng giải quyết hết quỷ trong chuyện linh dị đó.
Ta nói vậy ngươi có hiểu không?”
“Ta hơi hiểu!” Hạ Thiên Kỳ mờ mịt gật đầu.
“Vậy là giải quyết chuyện linh dị có cho điểm, phân biệt là phổ thông, ưu tú và hoàn mỹ.
Nhưng ta muốn hỏi thêm là việc cho điểm này có tác dụng gì, đổi được tiền sao? Hơn nữa, là ai cho điểm?”
Hạ Thiên Kỳ nói xong thì trung niên kia tập trung nhìn mắt hắn một lúc rồi mới đáp:
“Ngươi cảm thấy tiền lương bây giờ của mình rất cao sao?”
“Cũng không đến nỗi. Lúc đầu thì thấy cao nhưng sau khi biết mình làm gì không còn thấy quá cao nữa.” Hạ Thiên Kỳ thật thà đáp.
“Vậy ngươi thấy tiền có quan trọng hơn mạng không? Hay là ngươi cho rằng chỉ cần có ngàn vạn, một vài triệu, hay là càng nhiều tiền hơn nữa thì có thể mua mang của mình?”
“Ta không phải thằng ngu, tất nhiên là không thể! Tiền dù tốt nhưng cũng không bằng mạng!”
Hạ Thiên Kỳ không rõ người này muốn nói gì nên đành nghe tiếp:
“Vì thế, khi tiền của ngươi đến một điểm nhất định thì sẽ không còn có thể khiến ngươi quan tâm nữa, thứ ngươi muốn chỉ còn cái ngươi vừa nói, là mạng!
Thực tâp thì được hai vạn tiền lương cùng xe Audi A6.
Nhân viên chính thức là có tới 10 vạn tiền lương, xe của ngươi cũng theo đó mà lên, đổi thành BMW X5, công ty còn cung cấp chỗ ở cho ngươi bằng một căn biệt thự dành cho bốn nhân viên ở chung.
Đó chỉ là nhân viên bình thường, nghĩ thửu xem, nếu ngươi có thể thành chủ quản, thành chủ quản cao cấp, thậm chí thành quản lí, ngươi sẽ có đãi ngộ như thế nào?”
Hạ Thiên Kỳ kinh ngạc nhưng cũng im lặng bởi hắn nhớ tới chiếc xe Ferrari phiên bản giới hạn của Lương Nhược Vân nên không còn nghi ngờ gì cả. Không cần đến khi làm quản lí, chỉ cần làm đến chủ quản cao cấp thì đãi ngộ đã cực kì tốt rồi.
Thấy Hạ Thiên Kỳ không hỏi gì thêm thì trung niên này lại châm lên một điếu thuốc rồi nói tiếp:
“Ngươi bây giờ chỉ là nhân viên bình thường nên ta chỉ nói chuyện liên quan tới việc đó. Còn những thứ cao hơn thì có nói cũng bằng thừa.
Ngươi hiểu chứ?”
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi ban đầu của ta, công ty này rốt cuộc là sao? Vì sao ký hợp đồng thì nhất định phải theo lời công ty nếu không sẽ bị quỷ tìm đến giết?”
“Chuyện liên quan công ty ngươi có thể coi là một ẩn số cực lớn đi!
Còn công ty này ngươi có thể coi là một kim tự tháp.
Bí mật nằm trên đỉnh kim tự tháp, ngươi muốn biết thì chỉ có thể không ngừng tiến lên.
Mỗi khi lên được một bậc thì ngươi sẽ biết thêm một chút.
Nhưng ngươi cũng có thể coi nó là một thứ hoàn toàn độc lập, một tổ chức nằm trên thế tục.
Vì thế dù ngươi giết người trong khi giải quyết chuyện thì cũng không có cảnh sát tìm tới ngươi, đây coi như là một đặc quyền của nhân viên chính thức.
Còn tại sao khi ký hợp đồng xong nhất định phải nghe theo công ty nếu không sẽ bị quỷ giết thì chỉ có thể coi đó là quy tắc.
Đây cũng là thứ ta muốn nói tiếp cho ngươi, cũng như vì sao ngươi lại nhận được điện thoại đi phỏng vấn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui