Quyển 2: Âm hồn.
Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.
“Ta không hề nộp đơn xin việc cho công ty đúng không?”
Hạ Thiên Kỳ không hề có chút ký ức nào về việc nộp đơn xin việc tới công ty này, thậm chí hắn còn không nhớ rõ vì sao mình lại đồng ý đi phỏng vấn.
“Không sai, có thể nói công ty đã ép buộc mời người đến tham gia.”
Trung niên gật đầu khẳng định rồi liền dập điếu thuốc trên tay sau đó mới giải thích thêm:
“Chỉ có người phủ hợp vói yêu cầu của công ty mới được chọn, sau đó sẽ bị ép buộc tới đây phỏng vấn, dù ngươi có đồng ý hay không thì sau đó cũng sẽ tự đi tới đây.
Bởi vì các ngươi đều có một loại thể chất đặc biệt.
Nói chính xác hơn thì các ngươi đều có thể nhận ra quỷ.
Người bình thường gần như không thể nhận thấy quỷ nên họ rất khó bị quỷ để ý tới. Nhưng những người có thể chất đặc biệt như chúng ta thì lại khác hẳn, chúng ta đều rất dễ bị quỷ tìm ra, mà một khi bị tìm thấy thì rất có thể sẽ phải chết.
Không chỉ các ngươi gặp chuyện, mà tất cả những ai liên quan tới các ngươi từ người thân đến bạn bè đều liên lụy, cuối cùng đều bị quỷ giết.
Công ty này mời những người có thể chất đặc thù tiến tới có thể coi là cách ly họ, cũng coi như là một dạng bảo vệ.”
“Một dạng bảo vệ? Ngươi xác định là bảo vệ sao? Nếu vận mạng ta không tốt thì đã không thể sống nổi nữa rồi!” Hạ Thiên Kỳ cho rằng người này đã bị công ty tẩy não nên mới có thể nói những lời ngu ngốc như vậy.
“Nếu công ty không mời ngươi tới thì ngươi sẽ không hiểu vì sao bỗng nhiên bị quỷ giết. Nhưng giờ ngươi đã vào đây, lại sống qua được quãng thời gian thực tập để biết được mọi chuyện, cũng dần có năng lực đối phó lại chúng, đây chẳng phải là một dạng bảo vệ hay sao?:
Lần này Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn im lặng nhưng cơn giận trong lòng vẫn không hề nguôi bớt.
“Hơn nữa, may mắn cũng la một loại sức mạnh. Có thể nói ta còn sống đến bây giờ, leo lên được vị trí chủ quản này cũng là vì may mắn chứ người đen đủi đều đã chết rồi, vì thế đừng bao giờ coi thưởng bản thân mình.”
Nói xong trung niên hơi dừng lại như để Hạ Thiên Kỳ có thêm thời gian thấu hiểu rồi mới tiếp lời:
“Sau khi trở thành nhân viên chính thức vẫn sẽ phải tham gia giải quyết chuyện linh dị.
Có điều không xác định trước là lúc nào, ngắn thì ba bốn ngày hoặc ít hơn, dài thì tới một hai tuần, cũng có thể lâu hơn nữa.
Ngươi có thể coi việc này là nhiệm vụ do công ty đưa ra.
Mà trong thời gian không có nhiệm vụ, ngươi chỉ là một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, chứ không cần làm đi làm.
Lúc nào nhận được nhiệm vụ thì lúc đó mới cần đi tới nơi được giao.
Đó có thể là thôn quê, cũng có thể là thành phố, không hề cố định một nơi nào.
Trong tình huống bình thường thì chỉ có một mình ngươi đi làm, điều này cũng có thể coi như một cách đánh giá độ khó của nhiệm vụ. Người tham gia càng nhiều thì độ khó lại càng cao.
Còn độ khó của nhiệm vụ thì được quyết định bởi sức mạnh của quỷ.
Chúng ta thống nhất gọi quỷ là quỷ vật.
Tất nhiên quỷ vật cũng không phải không có mạnh yếu khác nhau, trong đó quỷ hồn là yếu nhất, quỷ mị thứ hai, lệ quỷ là mạnh nhất.
Nhưng cái mạnh nhất này cũng chỉ nằm trong phạm vi nhân viên bình thường mà thôi, nói cách khác là còn có quỷ vật kinh khủng hơn lệ quỷ, nhưng ngươi cũng chưa cần lo tới điều này vội.”
“Quỷ hồn, quỷ mị, lệ quỷ?” Hạ Thiên Kỳ nhìn người trung niên đầy khó hiểu:
“Chẳng lẽ quỷ cũng chia làm nhiều loại? Người chết rồi cũng có thể có nhiều loại như vậy sao?”
“Quỷ tất nhiên có nhiều loại, hơn nữa ngươi nên hiểu rằng, quỷ vật chưa chắc có quan hệ tới con người. Chúng có thể cũng là một loài giống như nhân loại chúng ta vậy.
“Ngươi nói là quỷ không phải đo người chết biến thành sao?” Lời giai đáp của trung niên này khiến Hạ Thiên Kỳ vô cung ngạc nhiên:
“Nhưng sao lại có thứ này cơ chứ?”
“Đừng nghĩ thế giới này nhỏ bé như vậy. Được rồi, quay lại chuyện chính đi, những thứ khác chờ tới lúc ngươi giỏi hơn thì sẽ tự hiểu.”
Vừa dứt lời người này đã lập tức lấy ra một tờ hợp đồng, một chiếc thẻ cùng với một chiếc đồng hồ từ ngăn bàn ra đưa cho Hạ Thiên Kỳ.
“Đây là hợp đồng cho nhân viên chính thức, ngươi chỉ cần kí là sẽ nhận được đãi ngộ của công ty dành cho nhân viên chính thức. Còn cái đồng hồ này gọi là đồng hồ vinh dự, mỗi khi ngươi nhận nhiệm vụ linh dị thì nó sẽ cung cấp thông tin liên quan, cũng như đánh giá khi hoàn thành nhiệm vụ. Chi tiết thì ngươi sẽ tự biết, ta không giải thích thêm nữa.
Còn thẻ này đại khái có thể coi là vật chứng minh cho công tác của ngươi. Nếu trong lúc làm việc gặp chuyện gì đó phiền phức như gặp cảnh sát, thậm chí là bị quân đội cản trợ thì chỉ cần lấy nó ra là có thể giải quyết vấn đề.”
“Vãi, có cần trâu chó như thế không!”
Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì lập tức hung phấn cầm thẻ công tác lên nhìn thử.
Thẻ công tác rất bình thường, như là thẻ học sinh vậy. Trên đó in một bức ảnh chân dung của hắn cùng với một biểu tượng cực kì quỷ dị. Hạ Thiên Kỳ nhìn biểu tượng ấy một lúc lâu chợt nhận ra mình không chỉ không nhìn rõ được nó mà còn càng ngày càng thấy mờ ảo, thậm chí còn sinh ra ảo giác.
“Đây… là sao!! Vì sao ta không nhìn rõ được biểu tượng này!!”
“Ngươi thấy không rõ là chuyện bình thường, ngay cả ta bây giờ cũng không có tư cách thấy rõ được nó.”
“Ngươi cũng không nhìn rõ được? Vậy ai có thể?”
“Có người nói là boss, cũng có người nói là tổng giám đốc, nhưng đến cùng là ai thì cũng không phải người những kẻ ở cấp bậc của chúng ta có thể biết được. Công ty này có khoảng cách rất lớn giữa các cấp bậc, việc được biết cũng theo đó mà hoàn toàn khác nhau.
Thường thì nhân viên bình thường cũng chỉ có thể tiếp xúc tới cấp bậc cao nhất là chủ quản mà thôi.”
“Ồ, ra là vậy.”
Hạ Thiên Kỳ dù không nói gì nhưng trong lòng lại không hề đồng ý. Dù sao hắn cũng đã có tiếp xúc với chủ quản cao cấp là Lương Nhược Vân, nghĩ tới đó cũng khiến hắn thấy mình trâu hơn nhiều rồi.
Nhưng khiến hắn bất ngờ nhất là biểu tượng trên thẻ công tác lại là một người còn sống. Hắn thực không thể nghĩ nổi người này mạnh tới mức nào mà lại có thể đem hình bóng của mình in dấu lên trên tấm thẻ, hơn nữa lại còn khiến người không đủ cấp bấc không thể nhìn rõ.
Càng hiểu thêm về công ty này Hạ Thiên Kỳ lại càng thấy nó thần bí và đáng sợ hơn.
Người kia lại nói tiếp:
“Trong đời sống hàng ngày không được tiết lộ thân phận của mình cho người ngoài, nếu không sẽ bị phạt trừ đi điểm vinh dự. Còn nữa, thẻ công tác chỉ có thể dùng khi gặp phiền phức trong lúc giải quyết chuyện linh dị chứ không phải trong cuộc sống bình thường, nếu cũng không sẽ nghiêm khắc bị trừ điểm.
“Điểm vinh dự? Đó là cái gì?”
Hạ Thiên Kỳ cắt lời.
“Sau khi xong việc sẽ được cho điểm, thứ này cũng rât quan trọng với chúng ta.
Bất kể là tăng cường sức mạnh cho bản thân hay thăng chức cũng như định mức hàng năm thì cũng đều cần tới nó.
Đây chính là bài kiểm tra nhân viên mà trước đó ta đã nói.”
“Nếu như nhân viên không đạt chỉ tiêu, hoặc không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?” Hạ Thiên Kỳ hỏi thử:
“Nếu là lãnh đạo thì sẽ bị giáng cấp, nhân viên bình thường sẽ bị khai trừ, mà khai trừ thì đống nghĩa với việc, bị giết chết.