Quyển 2: Âm hồn.
Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ còn đang không ngừng nguyền rủa trong lòng thì người đàn ông này bỗng dưa tới một cây bút mực từ phía đối diện rồi nhắc:
“Được rồi, nếu vẫn không có chuyện gì nữa thì ký tên lên hơp đồng đi.”
“Vậy phải chăng nếu như ta vẫn còn có chuyện thì không cần phải ký?” Hạ Thiên Kỳ nghe thấy thế thì lại cợt nhả một câu.
“Ngươi cũng có thể không ký, điều này không ép buộc, nhưng nếu vậy cũng sẽ không được công ty bảo vê. Hợp đồng thực tập của ngươi vẫn sẽ có hiệu lực.”
Không rõ có phải ông ta không thích đùa cợt hay không hay bỗng tối sầm mặt lại.
“Rồi rồi, ta cũng chỉ nói vậy thôi, dù sao cũng không thể không chọn.”
Hạ Thiên Kỳ bực bội nhún vai rồi cầm bút lên định ký nhưng lại bị người trung niên kia cản lại:
“Ký chỗ nào trên hợp đồng cũng được, có điều bút chưa có mực đâu.”
“Bút không có mực? Thế ngươi đưa ta làm gì?”
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy ông ta đang có tình trêu mình, hơn nữa khi hắn lật hợp đồng thì lại cảm thấy nó rất có vấn đề bởi lẽ thứ này không hề khác gì hợp động thực tập mà hắn đã ký.
Trên đó không hề có nội dung gì, cũng không thấy có bất cứ kí tự nào, trông chả khác gì một xấp giấy trắng đính lên nhau cả.
“Sao hợp đồng này không có chữ?”
“Quy tắc của công ty là như vậy, cụ thể ra sao thì ta không rõ nhưng hợp đồng này chắc chắn không trống mà chỉ không thể nhìn thấy dưới tình huống bình thường mà thôi. Còn mực thì cần ngươi tự xử lí.”
“Tự xử lí? Ngươi đùa ta sao, chẳng lẽ ta phải lấy nước tiểu của ngươi đổ vào?”
Dù sao ông ta cũng là một chủ quản mạnh mẽ nên Hạ Thiên Kỳ vừa nói xong đã cười cười:
“Ta đùa thôi, nhưng ngươi muốn ta tự tìm mực thì thật khó, trừ khi bây giờ lập tức đi mua.”
“”Mực chỉ có thể dùng thứ của chính ngươi!” Người đàn ông bỗng nói ra một câu khiến Hạ Thiên Kỳ cực kì kinh ngạc.
“Nước tiểu thật sao?”
“Là máu!”” Cuối cùng ông ta cũng khó chịu với Hạ Thiên Kỳ nên nhấn giọng:
“Cần dùng máu của ngươi làm mực để ký hợp đồng.”
“Dùng máu của ta?” Hạ Thiên Kỳ nghe vậy thì nhếch miệng nghi ngờ hỏi lại:
“Cái này cũng là quy tắc của công ty hay sao?”
“Đúng, không có lựa chọn khác, chỉ có thể dùng máu của chính ngươi làm mực để ký tên lên hợp đồng mới có hiệu quả.”
Dứt lời ông ta lại giục thêm:”Mau ký đi.”
Hạ Thiên Kỳ nhìn người đàn ông đang cực kì thiếu kiên nhân này rồi lại nhìn về cái bút trên tay. Hắn cảm thấy cả công ty này từ trên xuống dưới đều lộ ra hai chữ: biến thái!
Không phải chỉ là biến thái, mà là cực kì biến thái.
“Không rõ thứ này có vi trùng hay không nữa.”
Hạ Thiên Kỳ tháo ống mực ra nhìn thì thấy trong đó quả nhiên trống không. Hắn đành thở dài khó chịu vỗ lên mạch máu trên tay mình rồi cắn răng đâm bút vào.
“Thú thực đây là lần đầu tiên ta tự ngược thế này, may mà chỉ hơi đau chứ cũng không thấy gì khác.”
Hạ Thiên Kỳ nhăn mặt cố ý kích đểu người này nhưng có lẽ ông ta cũng không thèm để ý tới hắn nên lúc này lại bắt đầu hút thuốc.
Thấy vậy hắn cũng không nói nhảm thêm câu nào mà rút chiếc bút đã thấm máu ra rồi nguệch ngoạc ký ba chữ Hạ Thiên Kỳ lên hợp đồng.
Ngay khi hắn viết xong định đưa trả lại cho người kia thì bỗng thấy tờ hợp đồng bùng cháy lên, hơn nữa còn cháy rất nhanh, chỉ chưa tới một lần hít thở đã cháy đến mức chỉ còn nhỏ bằng bàn tay.
Hơn nữa lại càng khiến Hạ Thiên Kỳ kinh ngạc hơn là trên hợp đồng bỗng có chữ viết!
Bởi nó cháy quá nhanh nên hắn cũng không thể biết được trên đó viết gì mà chỉ kịp nhìn một được một đoạn ngắn:
“Xxx minh phủ thứ ba xxx”
“xxx… khế ước ….xxx”
Hạ Thiên Kỳ ngạc nhiên nhìn hợp đồng đã biến thành bụi đen, trong đầu cũng không ngừng nghĩ về mấy chữ này.
“Minh phủ thứ ba? Khế ước? Là sao?”
Ngẩng đầu ngờ vực nhìn trung niên kia, Hạ Thiên Kỳ mong rằng có thể được giái đáp.
“Chỉ có thể nhìn thấy nội dung hợp đồng chính thức trong lúc nó bốc cháy, hơn nữa cũng chỉ có bản thân ngươi đó nhìn thấy được.”
Ông ta không hề trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ đáp lại như vậy. Hạ Thiên Kỳ định cắt lời thì đã nghe thấy người đó nói tiếp:
“Ta cũng không thể giải thích cho ngươi việc này, vì chính ta cũng không biết, tất nhiên ta cũng không quan tâm tới chuyện này. Ngươi quá tò mò, đó cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp ở đây đâu. Ta nhắc ngươi trước, biết nhiều cũng chưa chắc đã có lợi, ở nơi này chỉ nên cố gắng sống tiếp, cố gắng hưởng thụ là đủ rồi.’
Hạ Thiên Kỳ thấy lời này của ông ta như đánh rắm vậy, nhiều thắc mắc như vậy thì làm sao có thể để hắn không nghĩ thêm được?
”Nếu ngươi thật sự có lòng không muốn ta nghĩ nữa thì ngươi nói con mẹ nó cho ta biết đi!”
Hạ Thiên Kỳ thầm rủa ông ta theo thói quen. Hắn chợt nhận ra gần đây mình gặp khá nhiều tên khốn.
Thấy ông ta đã không muốn nhiều lời nữa nên hắn cũng không buồn hỏi thêm. Hắn tin rằng những thứ khiến hắn không hiểu nổi này sớm muốn cũng sẽ bị hắn tìm ra.
Còn người kia cùng lắm chỉ là một kẻ già dặn nên biết được nhiều chuyện. Chỉ cần hắn ở công ty này đủ lâu thì chắc chắn sẽ biết được nhiều điều hơn hắn.
“Sau khi ký hợp đồng thì nó sẽ tự bốc cháy đến hết, có thể nói bây giờ ngươi đã là một thành viên chính thức của công ty này.”
Trung niên chào mừng một tiếng rồi lại nói lại chủ đề lúc nãy:
“Ngươi đã thành nhân viên chính thức của công ty vì thế có thể đeo đồng hồ vinh dự lên.”
“Đeo vào tay nào cũng được sao?”
“Đúng thế, chỉ cần đeo là được.”
Hạ Thiên Kỳ đeo đồng hồ lên tay trái theo lời ông ta, sau đó lại nghe thấy tiếng người đó hỏi:
“Thấy vân tay trên đồng hồ không?”
Nghe thế Hạ Thiên Kỳ liền chuyển ánh mắt xuống đồng hồ, lúc này hắn mới nhìn thấy trên mặt đồng hồ xuất hiện một khung nhận vân tay đang không ngừng nhấp nháy.
‘Định dạng vân tay à?”
“Coi như là vậy đi, ngươi lập tức cắn ngón tay rồi ấn lên đó đi.”
Hạ Thiên Kỳ nghe theo cắn đầu ngón tay trỏ bên phải rồi ấn lên khung tay đó. Lập tức như có thứ gì đó chui vào trong đầu hắn kêu vang một tiếng khiến tai ù đi. Mãi một lúc sau mới bình thường lại.
“Đây là sao? Sao ta cảm thấy có một con sâu chui vào trong đầu mình.”
Nói tới đây hắn bỗng nhớ tới mấy chữ: khế ước!
Hắn cảm thấy mình vừa mới ký khế ước. Dù hắn chưa bao giờ làm việc này, ngay cả khái niệm khế ước cũng chỉ thấy trong tiểu thuyết nhưng chỉ bằng cảm giác này cũng đủ khiến hắn không thể phủ nhận.
Trong lúc Hạ Thiên Kỳ còn đang kinh hãi thì tiếng người đàn ông kia lại vang lên bên tai:
“Giờ ngươi nhìn đồng hồ xem thử có gì khác trước không?”