Ác Linh Quốc Gia

Dịch: Witch _ Nhóm dịch Fair Play

Tuy nhiên, Hạ Thiên Kỳ cũng không nghĩ nhiều, dẫu sao Lãnh Nguyệt vì sao lại bị đánh tráo, lại còn té xỉu ở chỗ này, chuyện này chỉ cần hắn ta tỉnh lại sẽ biết thôi, vậy nên hắn cũng không lãng phía quá nhiều tâm tư vào chuyện này nữa.

Ngược lại, làm thế nào để đưa Lãnh Nguyệt trở về dưới mắt chuyện này là khó khăn đối với hắn nhất.

Nếu lúc bình thường thì quá tốt, hắn có thể đặt Lãnh Nguyệt lên lưng rồi cõng về, nhưng hiện tại hai tay hắn đều không cử động được, tuy nói dù cắn răng cũng có thể dùng một chút sức lực nhưng việc này không phải là dễ dàng làm được.

"Cái tên Lãnh Tiện Nhân này, thời khắc quan trọng còn phải dựa vào mình!"

Hạ Thiên Kỳ vừa nói sau đó lại cắn chặt răng dùng hai cánh tay bị thương đỡ Lãnh Nguyệt dậy, nhưng trong quá trình đó hắn đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Tốn sức cong lưng, cố gắng không dùng đến tay, Hạ Thiên Kỳ giống như một ông lão tuổi đã cao vậy, cứ chậm rãi đi về phía trước. Chẳng qua là vừa đi được mấy bước hắn đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Hắn thấy Từ Thiên Hoa toàn thân đều là vết máu cũng ngã ở nơi này.

Hạ Thiên Kỳ hoài nghi bước đến, cố ý dùng chân đá đá vào mặt Từ Thiên Hoa phát hiện ông ta cũng chỉ là ngất đi như Lãnh Nguyệt.

"Thật là lạ, rõ ràng Từ Thiên Hoa ở trong ngôi miếu hoang thôn tây, sao lại té xỉu ở thôn nam này?"

Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng Hạ Thiên Kỳ lại đột nhiên ý thức được điều gì đso, hắn lại nhìn về phía Từ Thiên Hoa đang hôn mê một lần nữa, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười.

"Này, Từ chủ quản? Bây giờ là mấy giờ rồi còn ngủ, mau dậy đi, mẹ ông kêu ông về ăn cơm kìa."

Hạ Thiên Kỳ làm chuyện xấu, không ngừng dùng chân cọ cọ lên mặt Từ Thiên Hoa, miệng thì vẫn không ngừng kêu:

"Mẹ ông kêu ông về ăn cơm cũng không dậy? Đúng rồi, mẹ ông còn nói, nếu ông còn ngủ nữa bà ta sẽ thiến ông."

Nói xong, Hạ Thiên Kỳ còn cố ý đá vào thằng nhỏ của ông ta một cái.

"Hả giận, thật mẹ nó hả giận mà!"

Mặc dù Từ Thiên Hoa, lúc bọn hắn rơi vào nguy hiểm đã từ xác chết sống lại nhưng Hạ Thiên Kỳ dù một chút cũng không thấy biết ơn ông ta, bởi vì dù sao Từ Thiên Hoa xuất hiện cũng không phải vì cứu bọn hắn mà chỉ đơn giản là con quỷ vật kia đã xuất hiện thôi.

Cho nên nếu nói là Từ Thiên Hoa cứu bọn hắn, ngược lại thà tự nói bọn hắn may mắn tự cứu lấy mình còn hơn. Nghĩ đến bộ dạng luôn cao ngạo từ trước đến nay của ông ta, trong lòng Hạ Thiên Kỳ bừng lửa giận, không biết bao nhiêu lần đã muốn đá mạnh vào mặt ông ta.

Mà trước mắt... Để hắn làm được việc đó chỉ có thể dựa vào cơ hội này.

Từ Thiên Hoa bị trọng thương ngất đi, bây giờ có thể nói, mặc cho hắn cắt thịt ông ta chứ đừng nói chỉ là một chút chuyện xấu này, có thể giết chết luôn ông ta ở chỗ này thì cũng không một ai biết.

"Giết chết Từ Thiên Hoa?"

Hạ Thiên Kỳ theo bản năng nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt lại tập trung trên người TỪ Thiên Hoa, trên thực tế quả thật hắn cũng có lý do để diệt trừ ông ta.

Bởi vì chỉ cần ông ta chết, trong hàng ghế chủ quản sẽ có một chỗ trống, đến lúc đó hắn có thể giật lấy.

Nhưng nếu ở nơi này hắn thừa dịp Từ Thiên Hoa bị thương mà giết chết ông ta, lại chỉ vì một món hời chức vị chủ quản này vậy thì hắn có khác gì loại người như ông ta chứ?

Nhưng nếu như không làm như vậy thì xem như hắn đã mất đi cơ hội ngàn năm có một.

Dẫu sao chỉ có thể trở thành chủ thì mới có thể đạt được phần trăm nhiệm vụ đoàn đội do công ty giao phó, mới biết được nhiều bí mật của công ty hơn, quan trọng là cấp chủ quản có thể có thêm một cơ hội cứu tính mạng mình.

Như vậy cũng tốt.

Nhưng cũng không thể không nói vốn dĩ năng lực của hắn bây giờ cũng chưa xứng để giữ chức vụ chủ quản.

Cũng giống như chuyện này là chủ quản dẫn đầu nhiệm vụ đoàn đội, nếu như hắn đổi vị trí cho Từ Thiên Hoa thì hắn có giải quyết được không? Chắc chắn là không thể.

Hơn nữa sỡ dĩ những nhiệm vụ chủ quản thâm gia về độ khó hẳn là cao hơn những nhân viên thông thường, khó có thể nói là có gặp phải quỷ vật gần giống như ác quỷ này hay không. Mà thôi, năng lực của hắn bây giờ, nói không khoa trương chút nào, ở trước mặt ác quỷ chỉ có thể khổ sở quỳ gối.

Cho nên có thể trở thành chủ quản cũng có cái tốt, nhưng cũng có cái không tốt, thậm chí là có thể mất mọng.

Sau khi cân nhắc một phen, ngược Hạ Thiên Kỳ giống như không chỉ vì cái lợi trước mắt nữa, lúc trước hắn rất muốn nhanh chóng trở thành chủ quản nhưng lại không nghĩ đến những vấn đề trong đó, vậy nên chỉ long muốn dành đủ được 10 điểm vinh dự.

Tuy nhiên hắn đã suy nghĩ kỹ, so với cái lợi trước mắt là trở thành chủ quản chẳng bằng hắn dùng điểm vinh dự để làm mạnh bản thân, chờ lúc nào ở trên có chỗ trống thì lại tăng điểm cũng không muộn.

Mặc dù đã từ bỏ ý định giết chết Từ Thiên Hoa, những trước mắt Hạ Thiên Kỳ cũng không nghĩ dễ dàng buông tha cho ông ta nư vậy. Vậy nên đá mạnh vào cái đầu heo của ông ta một cái, tuy nhiên ngoài cái đầu heo của ông ta ra còn có cả cậu nhỏ nữa.

"Thoải mái! Thật mẹ nó, hả giận mà!"

Hạ Thiên Kỳ sợ Từ Thiên Hoa bị thương nặng quá mà chết luôn, huống hồ Lãnh Nguyệt cũng đang rất cần cấp cứu vậy nên vội lôi điện thoại ra gọi cứu viện.

Bởi vì là vùng đồi núi nên không có cách nào chạy xe đến, vậy nên khi nhận được điện thoại nhờ cứu viện bên phía cảnh sát đã phái ngay một chiếc trực thăng đến, vậy nên, mấy người Hạ Thiên Kỳ lên trực thăng rời khỏi thôn Tử Dục đã hoàn toàn bị giệt sạch này.

Sau khi trở lại thành phố, ngoại trừ cô gái tóc ngắn bên ngoài không bị thương gì nặng thì bao gồm cả cậu thiếu niên gầy tất cả đều phải nhập viện.

Bởi vì hai cánh tay của Hạ Thiên Kỳ đều bị gãy nên được bó một lớp thạch cao vừa dày vừa nặng, ngoại trừ việc ăn cơm có chút bất tiện ra thì những việc khác chẳng bị ảnh hưởng gì.

Còn Lãnh Nguyệt, mặc dù kết quả kiểm tra của bệnh viện chỉ là bị thương nhẹ nhưng lại không hiểu vì sao vẫn chưa tỉnh, cũng may là bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng.

Cậu thiếu niên gầy cũng không bị thương tích gì, chỉ là trời sinh cơ thể yếu đuối, tiêu tốn nhiều thể lực quá nên mới hôn mê mấy ngày.

Nhắc đến thì người bị thương nặng nhất trong nhóm người chính là Từ Thiên Hoa, khắp nơi trên cơ thể ông ta đều là vết thương, xương sườn bị gãy đến mấy cái chỉ là không biết trong đó có bao nhiêu cái là do Hạ Thiên Kỳ gây ra.

Không đợi Từ Thiên Hoa tỉnh lại, Hạ Thiên Kỳ đã bảo cô gái tóc ngắn làm thủ tục chuyển viện cho bọn hắn, hiển nhiên là không muốn sau khi ông ta tỉnh sẽ nhìn thấy bọn hắn.

Cô gái tóc ngắn cũng không hỏi tại sao, chỉ là chuyển bọn hắn đến một bệnh viện ở thành phố Tuyên, sau đó ở lại chăm sóc bọn hắn mấy ngày. Còn cậu thiếu niên gầy không biết là vì muốn lấy lòng Từ Thiên Hoa hay là có ý định khác mà chọn ở lại bệnh viện lúc trước.

Chẳng qua chỉ là hai cánh tay bị thương, vậy nên cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc Hạ Thiên Kỳ xuống giường đi lại, mặc dù cô gái tóc ngắn chưa mở miệng nói lời cảm ơn với hắn, nhưng thực tế lại rất thoải mái, có nhiều hành động quan tâm hắn.

Dĩ nhiên sự thoải mái này cũng chỉ đơn thuần là thoải mái, cũng không có bất kỳ ý đồ gì với hắn.

Hơn nữa trong mấy ngày tiếp xúc hắn cũng biết được tên của cô ấy, gọi là Triệu Tĩnh Xu.

"Cô nói cô tốt nghiệp trường cảnh sát là thật hay giả vậy?"

"Đương nhiên là thật, trong thực tế tôi là một cảnh sát đấy nhé."

"Không phải lúc nào các cô cũng bị lãnh đạo quản lý hay sao? Một cô gái xinh đẹp như vậy tại sao phải trở nên nam tính như vậy/"

Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Xu xem như đã thân thiết, vậy nên cũng không băn khoăn nhiều nữa mà chê bai thẳng phong cách ăn mặc của cô.

Nhắc đến cũng không thể trách Hạ Thiên Kỳ chê cô, mà đúng thật là bởi vì Triệu Tĩnh Xu để tóc ngắn lại mặc áo dài quần dài, cách ăn mặc rất đàn ông.

"Nếu không tại sao nói anh buồn cười chứ, cái này gọi là giầu kinh nghiệm. Hơn nữa đây đã là thế kỷ 21, ai quy định nữ sinh chỉ có thể giữ tóc dài, mặc váy? Tỉnh lại đi anh à, bây giờ hai tay anh đều bị gãy đánh, đoán chừng có một thời gian chưa thể tháo."

Nhìn hai cánh tay của Hạ Thiên Kỳ giống như đeo dụng cụ bảo vệ vậy, Triệu Tĩnh Xu nhíu mày, nhìn hắn cười cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui