Ác Linh Quốc Gia

Dịch: Witch_nhóm dịch Fair Play

Chẳng qua là chiêu bài nào không cần thì hắn sẽ không dùng, dẫu sao đó cũng không phải là thứ mà bây giờ hắn có thể khống chế, vậy nên nếu như không phải vạn bất đắc dĩ đối diện với sự sống chết thì hắn quyết không lấy ra.

Bởi vì trình độ quỷ hóa của Hạ Thiên Kỳ còn thấp, chưa đến lúc quỷ hóa toàn thân vậy nên đối phó với quỷ vật chỉ có thể sáp lá cà.

Hai cánh tay dùng chống lại quỷ vật thì không thành vấn đề, nhưng những bộ phận khác trên cơ thể lại không thể nào chịu đựng được sự công kích của quỷ vật.

Hạ Thiên Kỳ muốn dùng mạng đổi mạng, nhưng hai quyền thì không thể địch lại được bốn tay, huống chi những xúc tu của con nhện đầu người kia đang vô cùng phẫn nộ, vì vậy Hạ Thiên Kỳ rất khó có thể cản được nó, vô số những đầu người trên bụng và chân con nhện đều há hốc cái miệng đầy máu me ra.

Sau đó hắn bị thân thể to lớn của con nhện đầu người này hất bay ra ngoài.

"Cái đồ đáng chết này."

Vì một số lý do nên Hạ Thiên Kỳ không thể không liều mạng ở nơi này, trước mắt bọn người Lãnh Nguyệt không có ở đây, quan trọng nhất là tranh thủ thời vì Triệu Tĩnh Thù không giống với Lãnh Nguyệt, có thể dùng kiếm đánh gần quỷ vật, cô chỉ có thể dùng phép thuật thông thường đánh mà thôi.

Cũng may là Hạ Thiên Kỳ tranh thủ kịp thời gian Triệu Tĩnh Thù chuẩn bị phép thuật, vậy nên khi con nhện đầu người kia muốn đuổi giết Hạ Thiên Kỳ thì mấy trăm lá bùa đã đồng loạt phát sáng lên, tạo thành một vòng tròn vây nhốt quanh con nhện từ trên xuống dưới.

Hiển nhiên là con quỷ kia cũng cảm nhận được mối nguy hiểm, nên bên trong không ngừng đập phá muốn có một lỗ hỏng để thoát ra ngoài.

Nhưng đời nào Triệu Tĩnh Thù lại để cho nó thoát ra ngoài, miệng không ngừng lẩm nhẩm thần chú, đột nhiên hét lớn:

"Bách chú băng, ma tử, hồn tán!

Bạo!"

Một trăm lá bùa vây nhốt con nhện kia theo chữ “Bạo” rơi xuống rồi nổ bùng tạo thành một thanh kiếm lớn màu bạc lập tức chém về phía con nhện đầu người đang la hét giãy giụa kia.

Một kiếm này chém xuống, đầu con nhện bị hủy gần một nửa, cơ thể to lớn nặng nề ngã trên đất, mấy cái đầu người như viên bi sau khi thê lương rớt xuống thì lăn lóc về phía Triệu Tĩnh Thù sau đó bị Hạ Thiên Kỳ đạp tan thành bọt nước.

Sau khi thi triển pháp thuật, cả người Triệu Tĩnh Thù lảo đảo ngã về phía sau, hiển nhiên là đã dùng hết sức để thi triển pháp thuật, nên không còn chút lực nào.

"Tĩnh Thù, cô ổn chứ?"

Thấy Triệu Tĩnh Thù lảo đảo tựa vào cạnh cửa, Hạ Thiên Kỳ lo lắng hỏi một câu.

Nghe Hạ Thiên Kỳ gọi mình. Triệu Tĩnh Thù bất lực ngẩng đầu lên, sau đó nở một nụ cười yếu ớt, nói:

"Thật xin lỗi Thiên Kỳ... Tôi chỉ có thể giúp anh đến đây..."

"Cô làm rất tốt... thật đấy."

Không biết tại sao, khi nghe Triệu Tĩnh Thù nói những lời này, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên muốn khóc, bởi vì ngay cả Triệu Tĩnh Thù là một cô gái còn liều mạng đối phó với con nhện đầu người kia mà hắn đường đường là một thằng đàn ông mà sức lực lại yếu đến mức đáng thương.

"Lưu Chí Đào!"

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy tâm can mình hoàn toàn bị lửa giận thiêu rụi, đó là một loại cảm giác muốn giết hết tất cả, hắn thề nếu tóm được Lưu Chí Đào, nhất định hắn sẽ làm gã thịt nát xương tan!

Lưu Chí Đào nghe Hạ Thiên Kỳ thét lên một tiếng như vậy thì thiếu chút nữa đã sợ đến tè ra quần, tuy nhiên lúc gã sợ không còn đường chạy thì nhìn thấy con nhện ngay trước mắt gã đã đứng dậy.

Hơn nưa nhìn dáng vẻ giống như tổn thất mấy cái xúc tu đầu người kia đối với nó chẳng là gì.

"Ha ha, tao xem bọn mày còn có tài năng gì, nói cho bọn mày biết, bọn mày chết chắc rồi."

Hạ Thiên Kỳ lê người đầy vết thương xông về phía Lưu Chí Đào nhưng con quỷ kia nhất định không cho hắn được như ý, tiếng khóc chói tai của trẻ sơ sinh lại xuất hiện, những cái xúc tu đầu người lúc này lại đồng loạt đánh úp về phía Hạ Thiên Kỳ.

Hạ Thiên Kỳ dùng một quyền đánh nát một cái đầu người, nhưng lại bị những cái đầu còn lại bám chặt trên mình, sau đó chúng bắt đầu cắn xé cơ thể hắn, mỗi lần cắn xé đều có một mảng máu thịt lìa ra.

Nhưng hắn lại giống như không cảm nhận được đau đớn, không ngừng đập mạnh vào đầu con nhện kia, trực tiếp đập nát ba cái đầu.

Tuy nhiên hắn đoán sai rồi, bởi vì đầu nhện không phải bị phá nát mà dừng lại.

Vẫn tiếp tục cắn xé, với thương trên người Hạ Thiên Kỳ càng lúc càng chằng chịt, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ.

"Mình không thể chết ở nơi này, không thể chết ở nơi này! A....."

Hạ Thiên Kỳ dùng hết sức lực hét lên, sau đó nắm hai cái đầu ném đi, nhưng cả cơ thể hắn cũng không giữ vững được mà gục xuống đất.

Sau đó hắn cố gắng mấy lần nhưng cũng không tài nào đứng dậy được.

Thấy Lưu Chí đào đáng chết đang trốn cách đó không xa, lại thấy Triệu Tĩnh Thù yếu ớt gục cạnh cửa, nhưng hắn lại không còn sức đứng dậy, chẳng còn chút sức lực nào để chiến đấu tiếp.

Giờ khắc này trong lòng Hạ Thiên Kỳ như rỉ máu, không phải hắn sợ chết mà là hắn không cam lòng.

Hoặc nói đây là một loại khát vọng về sức mạnh.

Giống như Lưu Ngôn Mẫn đã từng nói với hắn, không có năng lực thì cũng xem như chưa có gì bởi vì cho dù anh có đạt được thành tích thì cuối cùng cũng chết.

"Giết bọn chúng! Nhanh giết bọn chúng!"

Lưu Chí Đào cười như điên, con nhện đầu người vẫn tiếp tục bước lên phía rước, nhưng Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể bất lực mà gèo hét.

Nhưng ngay lúc hắn cảm thấy bất lực thuận theo ý trời thì hai bóng người lại đột nhiên xuất hiện trước người hắn, cùng lúc đó trong phòng làm việc vang lên giọng nói của Mẫn Mẫn:

"Xin lỗi nhé Đông Thiên Kỳ, hôm nay là thứ sáu nên bên ngoài có chút kẹt xe, tới trễ, anh còn chưa chết mà."

"Con mẹ nhà anh, tôi bị anh làm cho tức chết thì có."

Nghe được giọng nói của Mẫn mẫn, trong lòng Hạ Thiên Kỳ yên tâm hơn rất nhiều, bởi vì hắn biết Lãnh Nguyệt và Nam Cung Vân cũng tới.

Mặc dù bọn họ vì lợi ích riêng mà hợp thành một tiểu đội, nhưng trong nháy mắt này nghe được giọng nói của bọn người Mẫn Mẫn hắn rất cảm động.

Bởi vì những người này đều là bạn của hắn, bạn hắn tới giúp hắn, bọn họ đến để cứu hắn.

"Tiểu Vân đưa Đông Thiên Kỳ và Tĩnh Thù ra ngoài đi, nhiệm vụ của bọn họ đã xong rồi."

Lúc này Mẫn Mẫn cũng không còn thiếu nghiêm túc như bình thường, Nam Cung Vân nghe xong gật đầu một cái sau đó lần lượt đưa Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù ra ngoài, trong lúc đó Lãnh Nguyệt và Mẫn Mẫn cùng giao đấu với con quỷ kia.

Mặc dù ba người họ chưa bao giờ cùng đánh nhau với quỷ vật như vậy, nhưng lần này giống như hợp tác rất ăn ý.

Con nhện đầu người của Lưu Chí đào vốn là ác quỷ nhân tạo, nói là ác quỷ nhưng vẫn kém xa ác quỷ. Vậy nên dưới sự phối hợp của ba người không bao lâu con nhện kia cũng bị thương tích đầy mình và cuối cùng bị thanh kiếm của Lãnh Nguyệt chém cho nát bấy.

Phòng làm việc lần nữa yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của mọi người và tiếng bước chân không ngừng lùi về phía sau của Lưu Chí Đào.

"Tôi cũng không phải là kẻ địch của các anh, cũng không hại người, cầu xin các anh, cầu xin mọi người tha cho tôi lần này được không?"

Thấy con nhện đầu người bị giết, Lưu Chí Đào lúc trước rất hung hăng lúc này lại đột nhiên quỳ rạp trước ba người Lãnh Nguyệt, liên tục cầu xin tha mạng.

"Bây giờ biết sai rồi sao? Con mẹ nhà mày nhìn xem mày đã làm những gì, tao vốn dĩ có thể cân nhắc bỏ qua cho mày nhưng cái đồ chó như mày lại dám làm bạn của tao bị thương vậy nên mày phải chết."

Lưu Ngôn Mẫn nói xong, định kết liễu Lưu Chí Đào thì gã bỗng nhiên lại bật cười lớn khi cầu xin tha mạng thất bại:

"Đều là chúng mày ép tao. Đều là chúng mày ép tao!

Nếu bọn mày muốn chết vậy thì cùng chết đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui