Ác Linh Quốc Gia

Từ đó đến giờ, hắn không phải kẻ dễ dàng nghe lệnh của người khác, trong những thời khắc nguy cấp thời rõ ràng thì cần phải tỉnh táo.

Lệ quỷ quả nhiên đáng sợ, nhưng cũng không phải là lần đầu tiên hắn gặp phải. Nhớ lại thì hắn đã trải qua mấy lần giống vậy rồi, lần nào mà không có Lệ quỷ? Nhưng chẳng phải hiện tại hắn vẫn còn sống rất tốt sao.

Sau khi tự cổ vũ trong lòng, Hạ Thiên Kỳ tập trung toàn bộ lực chú ý, lúc này trong tai hắn thế giới cũng an tĩnh hơn rất nhiều.

Tốc độ vẫn không giảm, Hạ Thiên Kỳ liên tục co duỗi chân, không gian trước mặt lại một lần nữa trở nên nhỏ hẹp và vặn vẹo, hiển nhiên báo trước sương mù sắp tuôn ra.

Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng phản ứng lại, hai chân đột nhiên phát lực, cơ thể cũng dựa vào bản năng mà đi lệch sang một bên. Chỉ trong nháy mắt, một lượng lớn sương mù xuất hiện kề sát cánh tay của hắn.

Tránh được rồi!

Cánh tay bị sương mù cọ sát vào làm thủng một lổ nhưng Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không cảm thấy đau đớn. Ngược lại trong lòng đầy phấn chấn vì đã tránh né thành công.

Trong khoảng khắc lúc nãy, hắn không ngờ tốc độ của mình lại nhanh đến mức khó tin như vậy, trong đầu vỏn vẹn một ý niệm, cơ thể lập tức phản ứng lại, chính là tránh sương mù chạm vào người.

Hạ Thiên Kỳ không biết đó chính là tiềm năng của bản thân hắn, lúc trước cường hóa đã có chút tác dụng. Tóm lại, sau việc né tránh vừa rồi đã giúp hắn thêm niềm tin rằng mình hoàn toàn có năng lực tránh kịp thời trước khi sương mù xuất hiện.

Những sợi tóc buồn nôn kia lại tràn tới dưới chân hắn. Hạ Thiên Kỳ cắn chặt răng tiếp tục liều mạng chạy về phía trận khốn quỷ.

Có lẽ là do hắn thành công tránh được nên nữ quỷ kia rất là tức giận nên chỉ sau một thời gian ngắn sương mù lại toát ra với tần suất tăng nhanh hơn rất nhiều.

Tuy nói Hạ Thiên Kỳ lần nào cũng đều tránh khỏi, nhưng trong quá trình sống lại từ trong chỗ chết đó hắn chẳng những bị thương, mà thể lực cũng chẳng còn bao nhiêu, bị hao tổn nghiêm trọng. Thậm chí còn xuất hiện tình huống hoa mắt.

Hiển nhiên là bởi vì tinh thần tiếp tục tập trung cao độ dẫn đến tình trạng năng lượng của cơ thể bị tiêu hao quá độ.

Nhanh, sẽ nhanh đến, phải kiên trì... Một chút.

Ánh mắt Hạ Thiên Kỳ trở nên mờ đục, lỗ tai của hắn cứ kêu to Ong ong không ngừng, đã đến giai đoạn chuẩn bị bất tỉnh.

Cùng lúc đó, không gian trước người hắn lại một lần nữa vặn vẹo.

Qua mấy lần trốn tránh trước, Hạ Thiên Kỳ đã nắm rõ được quy luật xuất hiện của sương mù. Mỗi một lần sương mù xuất hiện, đều sẽ khiến toàn bộ không gian xung quanh vặn vẹo, đồng thời mang theo mùi hơi nước ẩm ướt.

Hạ Thiên Kỳ ngửi thấy cái mùi hơi nước ẩm ướt kia, biết sương mù chuẩn bị xuất hiện. Nhưng dưới tình trạng cơ thể trước mắt hắn khó có thể phản ứng lại.

Hắn cố gắng cắn răng, tựa như bươm bướm nhảy vào biển lửa, tập trung toàn bộ sức lực nhảy sang một bên.

Cùng lúc đó, một cơn gió lạnh lẽo âm u mang theo mùi hơi nước ẩm ướt từ phía đối diện đánh tới.

A!

Tiếp theo chỉ trong chớp mắt, Hạ Thiên Kỳ hét thảm lên một tiếng, bị sương mù toát ra đẩy mạn hắn bay ra ngoài, hoàn toàn mất đi ý thức.

...

Đồi Phần Tiên vốn dĩ bị người trong thôn gọi bằng cái tên này là bởi vì đại bộ phận mộ phần bên trong đều là mộ phần vô danh. Theo ít người già trong thôn Hồ Lô nói. Trong thời cổ, bên này là cái doanh quân, chôn bên trong bãi tha ma đều là các binh sĩ vì bệnh tật mà thương vong.

Tuy nhiên sau khi người của thôn Hồ Lô cắm rễ sinh sống ở chỗ này, cái bãi tha ma này đã trở thành mộ địa của bọn họ.

Diện tích bãi tha ma rất lớn. Có thể nói một mảng núi hoang lớn bên này đều tính, mộ rải đều hết núi.

Lãnh Nguyệt chỉ cầm có chuôi kiếm Mộc Đào trong tay, mặt không hề sợ hãi khi đi tới ngọn núi hoang này. Đôi khi còn nhìn thấy mấy cái mộ phần nằm lẻ loi trơ trọi, hắn cũng chỉ lướt qua, không hề dừng lại chút nào.

Bởi vì là phiến núi hoang, cho nên cũng không có quá nhiều thực vật, cho nên trận gió độc cứ như là quỷ khóc, nó cứ vang lên tiếng Ô ô không ngừng.

Nếu đổi lại là những người có lá gan nhỏ hơn một chút tới nơi này, chắc chắn sẽ bị dọa chết.

Lại tiếp tục đi chừng mười phút nữa, Lãnh Nguyệt đột nhiên ngừng lại, tiếp theo lấy ra một xấp tiền từ chiếc túi du lịch sau người. Sau khi niệm chú một phen, hắn đưa tay lên giữa không trung.

Tiền giấy tung bay giữa không trung, sau đó bị một luồng gió lạnh thổi loạn lên, giữa trời đất không ngừng vang dội lên tiếng mài răng Rắc rắc rắc rắc

Nghe được tiếng mài răng ở bốn hướng xung quanh, Lãnh Nguyệt nhướng mày, hừ lạnh một tiếng nói:

Biến đi!

Sau khi thốt ra hai từ này, âm thanh mài răng vang vọng không ngừng trước đó lập tức biến mất sạch sẽ.

Lãnh Nguyệt lấy từ trong túi càn khôn của hắn lá bùa màu bạc, tiếp theo một tay chĩa ra một ngón tay niệm quyết, lá bùa liền bao phủ hoàn toàn trên thân của kiếm Mộc Đào Mộc, từ đó phát ra một chút ánh sáng màu bạc chói mắt.

Sau khi làm xong, Lãnh Nguyệt lần nữa bước xa hơn, đi tới một mộ phần vô danh cách đó không xa.

Ngươi muốn ta lôi ngươi lên hay muốn là tự mình chủ động đi ra.

Lãnh Nguyệt lạnh lùng nhìn mộ phần vô danh kia nói, tiếp đến liền chĩa kiếm chém về phía mộ phần kia.

Cùng lúc đó, đột nhiên một thân ảnh nhảy từ trong ra một cách khó khăn.

Bóng người này nhìn rất là mờ ảo, cũng không có cơ thể, cho người ta cảm giác giống như một loại du hồn đang bay lơ lửng.

Không nghi ngờ nữa, đây chính là cánh tay giấu sau tấm màn thao túng chuyện này.

Tại sao phải xen vào việc của người khác, chuyện này rõ ràng không có quan hệ gì với các cậu, tôi cũng nhất quyết không để nó ra tay với các cậu. Vậy thì vì cái gì mà các cậu còn không chịu buông tha tôi!

Là Quỷ thì đều phải chết! Lãnh Nguyệt không nhịn được hừ lạnh một tiếng, vung kiếm chém về phía Từ Xung. Từ Xung hiển nhiên không thể kháng cự lại Lãnh Nguyệt cho nên chỉ là gầm thét dữ tợn lên:

Những người như các ngươi sẽ không có kết cục tốt, nhất là ngươi, đừng nghĩ là ta không biết ngươi là cái gì...

Không cần ngươi biết!

Gương mặt Lãnh Nguyệt lạnh lẽo, một kiếm chém xuống, Từ Xung liền bị trảm thành hai mảnh, tiếp theo biến thành một đám tro bụi, bị gió thổi tan.

Cùng lúc đó, bảng vinh dự đột nhiên vang lên một tiếng chuông, báo hiệu bọn hắn đã thành công giải quyết sự việc lần này.

Nhìn thoáng qua nhắc nhở của bảng vinh dự, Lãnh Nguyệt lợi dụng chức năng thông tin của nó để hỏi mấy câu về Hạ Thiên Kỳ, nhưng lại không đạt được bất kỳ câu trả lời nào.

Sắc mặt Lãnh Nguyệt nghiêm lại, vội vàng quay người bước nhanh về phía trận khốn quỷ.

Khi hắn đi vào trận khốn quỷ, phát hiện Hạ Thiên Kỳ nằm một bên không biết sống chết, lại thấy tiểu Lệ đã biến thành Lệ quỷ đang liều mạng giãy dụa trong trận khốn quỷ khiến những tảng đá đặt xung quanh chấn động.

Không hề nghi ngờ, hắn không cần tốn chút sức nào giải quyết xong Từ Xung, nhưng nếu như không có Hạ Thiên Kỳ trợ giúp, hắn tất nhiên cũng không có cách nào làm được.

Lãnh Nguyệt đi đến đỡ Hạ Thiên Kỳ lên, may mà Hạ Thiên Kỳ vẫn còn hô hấp chỉ là hôn mê mà thôi.

Trong lòng của hắn thấy nhẹ nhàng thở phào ra. Liền buông tay không chút lưu tình, ném Hạ Thiên Kỳ vào vũng bùn.

Xoay người, nhìn thấy Lệ quỷ vẫn không đứng gào thét giãy dụa trong trận khốn quỷ. Cảm thấy có chuyện quan trọng hơn cần hắn đi xem thử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui