Nghe Vân Tiểu báo cáo xong, mí mắt Dạ Nguyệt cũng bắt đầu giật giật.
Cậu thanh niên này rốt cuộc có tâm lý biến thái đến mức nào mà lại có thể làm ra loại chuyện có hại cho người khác bất lợi cho mình?
"Tiếp tục truy tìm, điều tra thân phận của cậu thanh niên đó, vất vả lắm mới có được manh mối, không thể để cậu ta đi dễ dàng như vậy.”
"Trần Họa liên tục tìm tới cậu ta hai lần, nhất định có mưu đồ, chỉ cần theo dõi cậu ta chắc chắn sẽ có thu hoạch."
Ngô Vân Thanh và Vân Tiểu có chút sợ hãi, có trời mới biết "công dân nhiệt tình" đó còn có thể làm ra chuyện tai hại gì tiếp theo?
Còn chưa kể đến Trần Họa, hai bên đều muốn bắt Nhậm Kiệt lại đánh cho một trận.
Nhưng nhiệm vụ trong tay, cũng không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục đi theo.
Đám người Trần Họa đuổi không kịp, tìm Nhậm Kiệt còn không đơn giản sao?
Vì vậy dưới sự theo dõi của tiểu đội 3, Nhậm Kiệt sư phụ bắt đầu một ngày bận rộn của một công nhân mạnh nhất.
Ở một quảng trường khác, một nhóm các bác gái đang nhảy quảng trường trên sân bóng rổ, âm thanh từ loa phát ra rất lớn.
Nhậm Kiệt hai tay đút túi đi tới, mấy thanh niên chơi bóng rổ nhìn thấy Nhậm Kiệt như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, nhanh chóng vây quanh và nhét cho Nhậm Kiệt 200 tệ.
Nhậm Kiệt nhướng mày: “Quy tắc cũ? 200 tệ thì tôi chỉ chửi nửa giờ thôi ha~"
Mấy thanh niên chơi bóng rổ đó điên cuồng xoa vai đấm lưng cho Nhậm Kiệt, còn đưa nước cho anh uống!
“Anh Kiệt ~ Hôm nay các anh đều trông cậy vào anhl"
Chỉ thấy Nhậm Kiệt thuần thục lấy loa phát thanh từ trong cặp ra, đứng ở trên loa và chửi bới các bác gái nhảy đang nhảy quảng trường.
Đủ loại lời lẽ tục tíu khó nghe đều được thốt ra.
Các bác gái vừa nhìn qua, thằng nhóc chết tiệt này lại tới rồi?
Chúng tôi đã luyện tập ở nhà rồi, nếu hôm nay còn mắng không lại cậu thì chúng tôi cũng không cần làm loạn nữa.
"Các chị em, cùng nhau chửi chết thăng nhóc con này!"
Cả nhóm các bác gái không nhảy quảng trường nữa mà tiến tới vây quanh Nhậm Kiệt chỉ trỏ, thậm chí còn thi triển thần thông 'ùi lùi lùi”.
Nhậm Kiệt hoàn toàn không sợ hãi, anh đứng đỉnh cao đạo đức, khẩu chiến với các bác gái, nước miếng bay tứ tung.
Khiến đám người Dạ Nguyệt đều chết lặng, thằng nhóc này toàn làm những việc gì vậy.
Làm nghề cãi thuê?
Nhóm thanh niên chơi bóng rổ đó chuyên thuê anh để cãi nhau à?
Nửa tiếng sau, các bác gái xách theo dàn âm thanh lau nước mắt rời đi, mấy thanh niên đã được chơi bóng rổ, còn Nhậm Kiệt thì hai tay đút túi, không hề có đối thủ.
Sau đó Nhậm Kiệt lại hóa thành con ếch xanh, mặc bộ đồ ếch chụp ảnh và bán ếch con ở phố thương mại, mỗi lần chụp 5 tệ, và có 31 con ếch con.
Tiện thể còn nhận hơn mười đơn dắt chó đi dạo.
Một con ếch xanh dắt hơn chục con chó đi dạo trên phố thương mại, vậy thì càng nổi bật hơn rồi?
Không chỉ vậy, anh còn nhân tiện phát tờ rơi để kiếm thêm tiền.
Sau khi hoàn thành công việc bán thời gian này, Nhậm Kiệt còn chạy đến khu thắng cảnh để xếp hàng thuê, trong khi xếp hàng còn dùng điện thoại chơi Vương Giả, cày rank thuê để kiếm tiền.
Sau đó lại nhận đơn hàng chạy việc vặt trong thành phố, vừa chạy việc vặt vừa cầm điện thoại điên cuồng chụp ảnh việc đỗ xe trái phép bên đường và báo cáo cho đội giao thông, tố cáo một chiếc xe đỗ trái phép sẽ được thưởng 30 tệ...
Sau một ngày theo dõi Nhậm Kiệt, khiến cả bọn Dạ Nguyệt đều ngơ ngác, người này là thần tiên phương nào?
Một ngày anh rốt cuộc đã làm bao nhiêu công việc bán thời gian, không có thời gian rảnh rỗi, lại còn làm làm những việc rất kiếm được tiền, không vi phạm pháp luật nhưng thiếu đạo đức.
Một ngày như vậy, ít cũng kiếm được hơn 1000 tệ nhỉ?
Khóe miệng Vân Tiểu giật giật: "Cậu ta không biết mệt sao?"
Dạ Nguyệt nhìn những gì điều tra được về Nhậm Kiệt thì cau mày, ánh mắt có chút phức tạp...
Có lẽ cô ấy cũng có phần hiểu được, tại sao Nhậm Kiệt lại phải liều mạng kiếm tiền như vậy.
Trần Họa cũng không từ bỏ việc theo dõi Nhậm Kiệt, nhưng cả ngày Nhậm Kiệt đều đi đến nơi có rất nhiều người.
Cộng thêm việc tổ chức Trấn Ma theo sát, cô ta căn bản không tìm được cơ hội xuống tay.
Tuyệt đối không thể để cho thằng nhóc này rơi vào trong tay tổ chức Trấn Ma, nhưng điều đó cũng không dễ làm được!
Ngay lúc Trần Họa đang tính toán nên làm thế nào thì cấp trên lại gửi thông tin đến!
Anh Đao: "Thế nào? Xong chưa?"
Trần Họa đen mặt nghiến răng nói: "Vẫn chưa, nhưng em đã tìm hiểu thông tin chỉ tiết vê thằng nhóc này.
Cậu ta là công nhân mạnh nhất khu 69 và là tiểu hoàng tử làm thêm!"
“Hiện tại người của tổ chức Trấn Ma cũng đang theo dõi cậu ta, lần này nếu không bắt được thì sẽ không có cơ hội nữal”
“Em đã nghĩ ra cách bắt được cậu ta, nhưng cần anh phối hợp...
Anh Đao ngẩn ra: "Ý của em là...
Biểu cảm trên mặt Trần Họa dần trở nên dữ tợn.
“Muốn cướp đồ từ trong tay tôi sẽ phải trả giá đắt đấy!
Mười giờ tối, trong một quán bar sành điệu, Nhậm Kiệt mặc áo sơ mi trắng, quần yếm, cà vạt đen, đứng sau quầy pha chế đồ uống với tư thế tao nhã.
Nhiều chị gái đến đây uống rượu chỉ để nhìn Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt đã sắp kết thúc công việc bán thời gian của bartender đang lướt tin nhắn trên điện thoại, xem có công việc bán thời gian nào thích hợp hơn cho mình không.
Nếu như không có, thì chỉ có thể đến nhà dì Chu làm thêm ít đồ ăn cho hai đứa con của dì.
Nhưng đúng lúc này, một người phụ nữ say rượu ăn mặc thời thượng, xách một chiếc túi xách hàng hiệu đi đến quầy lễ tân, ném thẳng chìa khóa xe lên quầy...
"Anh trai ~ anh có nhận công việc lái xe thuê không? Khu tập thể Hóa Công?"
Nhậm Kiệt ngẩn ra: 'Khu Hóa Công sao? Xa quá, đi đi về về mất bao nhiêu thời gian rồi, tiểu thư, cô nên..."
Nhưng cô gái thời thượng kia lại lấy ra 1000 tệ và đập mạnh vào quầy.
"Có nhận không? Người ta muốn anh lái xe đưa về nhà mà~"
Nhậm Kiệt mở to mắt khi nhìn thấy số tiền lớn một ngàn tệ, anh lập tức đút vào túi, bước tới đỡ cô gái thời thượng kia.
“Trời cũng tối rồi ~ Cẩm Thành quá nguy hiểm, để người khác đưa cô về nhà tôi cũng không yên tâm, dịch vụ lái xe bíp
bíp, rất hân hạnh được phục vụ quý cô ~"
Nói xong, anh đỡ cô gái thời thượng lên chiếc BMW mini ở ngoài quán bar và lái thẳng đến nhà cô tal
Các chị gái khác nghiến răng nghiến lợi, vô cùng ghen tị!
Hiển nhiên, anh trai pha chế hôm nay chính là con mồi của phú bà kia.
Chiếc xe càng lúc càng đi xa, dần đến khu Hóa Công dân cư thưa thớt...
Trên xe, cô gái thời thượng thản nhiên ngồi ở ghế phụ, cởi giày, kéo cổ váy xuống thật thấp, quạt gió bằng đôi tay thon dài trắng nốn ~
"Hmm~ Nóng quá~"
"Anh ơi, nóng quá em sắp nổ tung luôn rồi, anh nói xem phải làm gì đây?"
Vừa nói, cô ta vừa đặt tay lên đùi Nhậm Kiệt!
Nhậm Kiệt không chớp mắt: “Nóng đến sắp nổ tung, vậy sao không bật điều hòa lên?”
"Cô từ trước đến nay đều phong tình như vậy sao?"
Cô gái thời thượng bặm bặm môi nhìn nhìn Nhậm Kiệt một cách đầy quyến rũ.
Nhậm Kiệt không hề đáp lại:
"Mà này, phương hướng cô chỉ có thực sự không có vấn đề gì sao? Nơi này quá vắng vẻ, cô thực sự sống ở đây à?"
Lúc này, xe đã lái ra ngoài một nhà máy hóa chất, nhà máy hóa chất khổng lồ sớm đã bị bỏ hoang từ lâu, ẩn trong màn đêm, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của nó, trông giống như dã thú chọn người để ăn thịt.
Cô gái thời thượng cười khúc khích: “Dừng lại ở đây đi ~ anh trai ~ anh biết người ta có ý gì mà đúng không?"
"Nơi hoang vu hẻo lánh như vậy mà chỉ có hai chúng ta, anh nói xem...!em có ý gì?"
Cô ta vừa nói, vừa nghiêng người và áp toàn bộ phần thân trên tới bên người anh.
Cô ta liếm môi rồi nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt.
Chỉ thấy Nhậm Kiệt lặng lẽ tháo dây an toàn, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi:
“Chị này, tôi làm nghề đứng đắn, công việc dọn mương tôi không làm được, nhưng tôi biết người có chuyên môn, có thể giúp giới thiệu cho chị~"
Khóe miệng của cô gái thời thượng bắt đầu giật giật, mẹ nó công việc dọn mương ư!
Nhưng cô ta lại càng cười vui vẻ hơn, không khỏi một tay vuốt ve gò má Nhậm Kiệt, ánh mắt trìu mến cứ như vậy hôn lên môi anh.
“Cậu càng như vậy, chị đây lại càng muốn ăn được cậu~"
Sắc mặt Nhậm Kiệt trở nên u ám, kiếm được 1000 tệ này đúng là khó khăn mà?
Trong lòng anh đã hạ quyết tâm, nếu cô ta thật sự dám hôn anh thì anh sẽ châm lửa, không khiến cô ta bỏng đến mức miệng nổi đầy bọt nước thì cô ta thật sự không biết chàng trai máu nóng là gì?
Đôi môi của cô gái thời thượng dần dần đến gần hơn, đúng lúc môi sắp chạm vào nhau.
Toàn bộ khuôn mặt của cô ta chợt nứt ra thành tám cánh hoa, da mặt theo đó nở ra, để lộ ra máu thịt đỏ tươi bên trong!
Toàn bộ da mặt mở rộng đến mức tối đa, giống như một nụ hoa ra đang tách mở, hướng thẳng về phía đầu Nhậm Kiệt!
"Giống như thế này, ăn cậu từng miếng từng miếng một!"
Nhậm Kiệt trợn to hai mắt, sắc mặt tái nhợt.
Chết tiệt!
Đây là trò đùa gì vậy?.