Sáng ngày hôm sau, khi đã đúng giờ đi học, theo thói quen Tần Tử Anh mở mắt ra, cô bất giác đưa tay sờ sang chỗ bên cạnh. Bên cạnh chỗ Tử Anh nằm lạnh tanh, may quá làm cô giật cả mình mà. Tối qua, Tần Tử Anh ngủ quên, trong lúc ngủ cô có cảm giác ấm áp như mình đang được ôm ấp khiến cô cảm thấy hơi lo sợ.
Tần Tử Anh bước xuống giường, bỗng chân cô nhói lên một trận đau ghê gớm khiến cô không thể nào sử dụng chân trái được, cô mới nhớ ra là tối qua mình bị hành hung nên trật khớp cổ chân, số cô thật là xui xẻo mà, có phải ngày thứ sau ngày 13 đang ám cô không vậy!?
Tần Tử Anh cố gắng bám vịnh mà đi cà nhắc về phía nhà vệ sinh. Bỗng...
"Cạch" - cánh cửa phòng đột ngột mở ra, phía sau cánh cửa là một người đàn ông điển trai, thân hình cao to, mặc một bộ vest trông rất lịch lãm.
-Hi, chào buổi sáng. - Tần Tử Anh vui vẻ cháo hỏi, cô luôn luôn lạnh nhạt và đề phòng với người lạ hay người chỉ mới quen biết sơ sơ qua, nhưng tại sao với Lạc Thiếu Hạo Tần Tử Anh lại quên đi mất là phải đề phòng anh. Dường như cái sự lạnh nhạt và đề phòng của cô đã miễn dịch với anh rồi.
Lạc Thiếu Hạo thấy Tần Tử Anh chật vật như vậy thì cũng thấy tội tội nên đã rộng lòng từ bi mà dìu cô đến trước nhà vệ sinh. Anh đợi cô vào trong và đóng cửa lại rồi mớ đi lại giường ngủ và ngồi xuống đó.
"Cạch" - đúng lúc đó cánh cửa phòng lại mở ra một lần nữa, phía sau là thím Trương đang đứng trên tay còn cầm theo mộ bộ quần áo.
-Dạ thưa thiếu gia, đồ mà thiếu gia dặn dò họ đã mang đến rồi đây ạ. - thím Trương cung kính nói.
-Được rồi, bà cứ để đó rồi đi chuẩn bị bữa sáng cho tôi. - Lạc Thiếu Hạo lạnh lùng nói và lấy tay chỉ sang một bên góc của giường ngủ, ý bảo thím Trương để xuống đó.
Thím Trương nhanh chóng làm theo lời nói của Lạc Thiếu Hạo rồi đi ra khỏi phòng. Anh luôn lạnh lùng như vậy, dù thím Trương đã ở đây từ lúc anh mới theo Phan Ưng trở về nhà, vậy mà anh cũng chẳng khi nào nói chuyện với bà nhiều như lúc anh nói chuyện với Tần Tử Anh ngày hôm qua. Mặc dù vậy nhưng thím Trương vẫn luôn tôn trọng Lạc Thiếu Hạo.
[....................................................]
Một lát sau, Tần Tử Anh bước ra trang phục chỉnh tề, đầu tóc gọn gàn. Lạc Thiếu Hạo chỉ liếc mắt nhìn cô một cái.
-Đồ ở đấy, cô thay vào rồi xuống phòng ăn, tôi đợi. - Lạc Thiếu Hạo trầm giọng nói rồi bước đi ra khỏi phòng.
-Cám ơn anh, nhưng mà... - Tần Tử Anh ái ngại lên tiếng.
-Chẳng lẽ cô định mặc bộ đồ của ngày hôm qua đến trường, cô định để cho người khác biết đêm qua cô đã tá túc ở nhà một người đàn ông xa lạ à!? - Lạc Thiếu Hạo đang bước đi bỗng dừng lại, xoay người nhìn thẳng vào mặt Tần Tử Anh nói.
-À ừhm, vậy cám ơn anh nhiều, tôi sẽ giặt và trả lại cho anh sau. - Tần Tử Anh mỉm cười thân thiện rồi khom người xuống cầm lấy bộ quần áo và đi vào nhà vệ xinh một lần nữa.
-... - Lạc Thiếu Hạo không nói gì cả chỉ đứng đó nhìn bóng lưng Tần Tử Anh bước đi, sau khi cô vào trong anh cũng xoay người đi mất.
[....................................................]
Đúng là người giàu có có khác, Lạc Thiếu Hạo đã chuẩn bị cho Tần Tử Anh một bộ quần áo của thương hiệu thời trang nổi tiếng nhất thế giới. Thương hiệu này được biết đến nhờ vào sự thiết kế tinh tế và cái giá đắt đỏ của nó.
Tần Tử Anh thay đồ xong, cô đứng gương và nhìn ngắm mình trong đó. Đúng là 'người đẹp vì lụa' mà, Tử Anh bình thường đã xinh đẹp, nay mặc bộ quần áo này vào lại càng thấy xinh đẹp và tao nhã hơn. Tần Tử Anh chỉnh lại đầu tóc rồi đi xuống phòng ăn.
Bước vào phòng ăn Tần Tử Anh đã thấy Lạc Thiếu Hạo yên vị sẵn ở đó, trên tay còn cầm một tờ báo và đang đọc chăm chú.
-Ăn sáng đi rồi tôi sẽ đưa cô đến trường. - Lạc Thiếu Hạo nói nhưng mắt vẫn dán vào tờ báo không thèm nhìn Tần Tử Anh lấy một cái.
Tần Tử Anh kéo ghế và ngồi xuống dùng bữa. Cô tập trung ăn cho xong để còn đi học mà không để ý rằng có một ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm.
-Anh không ăn sáng sao? - Tần Tử Anh thấy không khí trong phòng im lặng nên lên tiếng phá vỡ cho bớt căng thẳng.
-Không, quen rồi. - Lạc Thiếu Hạo vẫn vậy, lạnh lùng trả lời.
-Sao vậy, bữa sáng là bữa ăn chính trong ngày mà. Anh không ăn như vậy làm sao mà có sức khỏe tốt được cơ chứ!? - Tần Tử Anh lên tiếng khán nghị, cô cũng không biết rằng mình đang tỏ thái độ quan tâm tới Lạc Thiếu Hạo.
Nhưng câu nói này của Tần Tử Anh lại khiến cho tâm tình của Lạc Thiếu Hạo tốt hơn rất nhiều, cô là đang quan tâm anh đó sao, giống như kiểu quan tâm của một người vợ đối với chồng của mình.(Hạo ca trước giờ lạnh lùng nhưng gặp được Tử Anh tỷ thì càng lúc bệnh càng nặng hơn, trí tưởng tượng quá phong phú.)
-Cô... là đang quan tâm tôi đó sao!? - Lạc Thiếu Hạo từ tốn hỏi, tay để nhẹ tờ báo xuống đùi của mình, đưa ánh mắt lên nhìn Tần Tử Anh để xem biểu hiện của cô như thế nào.
-Ơ, ơ, không, không có. Tôi chỉ là lí giải cho anh hiểu bữa ăn sáng quan trọng như thế nào thôi mà, tôi không có ý gì khác đâu. - Tần Tử Anh hơi ngượng, lắp bắp trả lời. Cô cũng không ngờ rằng mình lại có thể quan tâm đến một người mới quen biết như vậy.
Nhìn thấy biểu hiện như vậy của Tần Tử Anh càng khiến cho tinh thần Lạc Thiếu Hạo cảm thấy vui vẻ hơn. Anh cảm thấy thật hạnh phúc quá đi, đây là lần đầu tiên anh hạnh phúc đến như vậy kể từ khi ba mẹ anh mất tời giờ.
Cảm giác này khiến Lạc Thiếu Hạo bỗng dưng lại nhớ về những cảnh tượng ngày xưa, hình ảnh anh vui đùa chạy nhảy, hồn nhiên như bao đứa trẻ khác cùng với gia đình của mình. Nhưng tại sao ông trời lại khéo trêu đùa như vậy chứ, mang đi tất cả mọi thứ của anh. Tình thương của ba mẹ, hạnh phúc của gia đình, cuộc sống đầy đủ, đầm ấm bên người thân,... tất cả đều mang đi hết.
Nhưng mà không sao cả, nhờ hoàn cảnh như vậy mà Lạc Thiếu Hạo có được như ngày hôm nay, mà nhờ ngày hôm nay anh mới có thể gặp được Tần Tử Anh cô chứ. Và tất cả đều là do số phận.
Số phận đã đưa đẩy Tần Tử Anh đến bên anh. Được, vậy anh sẽ giữ cô thật chặt ở trong tay anh và không cho bất cứ ai có thể đụng đến. Tần Tử Anh cô mãi mãi là của Lạc Thiếu Hạo anh.
Lạc Thiếu Hạo cứ như vậy vui vẻ mà im lặng. Còn Tần Tử Anh thì ngượng ngùng và tiếp tục im lặng dùng bữa sáng của mình, thật là mất mặt quá đi mà, huhuhu...
*End Chap 11*