Tần Tử Anh đang đi trên con đường về lại nhà trọ của mình, tự dưng cô cũng không muốn về nhà sớm nên đành đi loanh quanh cho tinh thần thảnh thơi, đẩu óc minh mẫn lại một chút. Tử Anh đi từ con đường này đến con phố nọ, đi mà không còn biết mỏi chân là gì nữa, đi mà không biết rằng có người đang đi theo mình. Cái bóng đen đó cứ đi theo cô, đi mãi. Mặc dù Tần Tử Anh đã phát hiện ra rồi nhưng mà cô hoàn toàn không thể cắt đuôi được, thật là dai như đỉa mà.
-Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!? - Tần Tử Anh càng đi càng lo lắng, không biết cái bóng đen đó có làm gì cô không nữa.
Càng nghĩ càng không thể hiểu nỗi, Tầng Tử Anh cô làm gì có gây thù chuốt oán với ai đâu mà lại bị theo dõi như vậy chứ. Trời càng lúc càng tối, gió thổi nhiều hơn, Tử Anh đi mỗi lúc một nhanh hơn nhưng cái bóng đen đó cũng nhanh không kém. Từ khi cô biết được cái bóng đen đó là đàn ông thì Tần Tử Anh không còn lo lắng nữa mà cái lo lắng đó đã chuyển thành nỗi sợ hãi rồi.
Tim cô cứ đập loạn xạ như đang muốn nhảy ra ngoài. Tần Tử Anh đi gần như chạy, nhưng người đàn ông lạ mặt kia vừa cao to vừa khỏe mạnh như vậy chỉ cần sải một bước chân thôi cũng đủ bằng ba bước chạy của Tử Anh rồi. Bây giờ cô không còn biết cô đang đi đâu nữa rồi, dường như mọi thứ đều xa lạ với cô bao gồm cả cảnh vậy và tên đường. Xong, Tần Tử Anh cô đã bị lạc đường.
-Chết rồi, mình phải tìm một con hẻm nhỏ nào đó rồi rẽ ngay vào đó mới có thể cắt đuôi được. - Tần Tử Anh nghĩ rồi chạy nhanh hơn để tìm được một con hẻm nào đó.
Nhưng không, ông trời dường như đang tuyệt đường sống của cô vậy. Đi hoài mà không thấy con hẻm nào cả. Chết tiệt. đây là lần đầu tiên mà Tần Tử Anh chửi rủa như vậy. A, kia rồi, ở kia có một con hẻm. Tử Anh liền rẽ ngay vào đó, con hẻm nhỏ dẫn ra một con đường thật là lớn. Vậy là lần này cô có đường thoát rồi, hahaha...
Vừa ra được tời đường lớn Tần Tử Anh liền ngoái đầu lại nhìn. Ôi trời ơi, người đàn ông đó vẫn còn đi theo cô. Con đường này tuy lớn mà ngắn, đi đến cuối đường, con đường này rẽ sang một con đường khác nhưng có vẻ nhỏ hơn một chút và một điều đặc biệt là con đường mới này... rất vắng người, à phải nói là không một bóng người mới đúng, chỉ còn lại một mình Tần Tử Anh và người đàn ông lạ mặt đó. Vì con đường này quá tối nên cô chẳng thể nào có thể nhìn thấy được khuôn mặc của người đàn ông lạ mặt đó được. Tử Anh đưa mắt nhìn dọc theo con đường mà cô đang đi, ngoài đèn đường màu vàng ảm đạm ra con đường này không còn một ánh đèn nào khác nữa, chỉ có một ngôi nhà đang bật đèn. Đành vậy thôi, cô phải kêu cửa cầu cứu mới được.
"DING DONG DING DONG DING DONG DING DONG DING DONG...."
"RẦM! RẦM! RẦM!"
-Cứu!!! Cứu tôi với!!! Làm ơn cứu tôi đi... - những tiếng động diễn ra liên tục, Tần Tử Anh vừa mới nhấn chuông liên hồi xong liền bay sang đập cửa, lại còn la hét inh ỏi. Tử Anh nhìn ra phía sau, người đàn ông đó vẫn đang đi tới từ từ, còn trong ngôi nhà đó vẫn chưa có ai bước ra. Cô nắm chặt tay vào song cửa, dựa lưng vào cửa, hướng đôi mắt sợ hãi về phía người đàn ông lạ mặt đang đi lại phía mình.
Đầu óc Tần Tử Anh trở nên choáng váng, mọi thứ xung quanh đều quay mòng mòng, trước mặt Tử Anh bỗng dưng tối sầm lại rồi cô cũng không còn nhìn thấy gì nữa và cũng không còn biết gì thêm nữa.
Cả người Tần Tử Anh nhẹ bỏng, cô có cảm giác mình như đang bay bỏng, lơ lửng giữa không trung vậy. Tử Anh cảm thấy như có thứ gì đó đang bao lấy cô, thật là ấm áp làm sao. Cô không còn thấy lo lắng và sợ hãi như lúc nãy nữa mà thay vào đó lại là cảm giác an toàn, thoải mái nên cô cũng không hề đề phòng, cảnh giác với người đàn ông lạ mặt kia nữa. Tần Tử Anh cứ như vậy mà thiếp đi trong vòng tay của tên đàn ông lạ mặt.
Một lúc sau, thì thím Trương mới đi ra mở cổng, bà vừa đi vừa lẩm bẩm than vãn:
-Thật không biết ai mà bất lịch sự như vậy nữa, cứ nhấn chuông inh ỏi. - thím Trương vừa bước ra tới khu vườn đã thấy một bóng dáng cao to đang đứng ngay trước cổng, bà đoán chắc chắn người đó chính là thiếu gia nhà bà rồi, nhưng đợt chuông cửa vừa rồi là sao???
-Chào thiếu gia mới về. - thím Trương mở cửa vừa nhìn thấy Lạc Thiếu Hạo liền cung kính chào. Nhưng thật là kì lạ, tại sao trên tay thiếu gia còn bế một cô gái, thấy như vậy thím Trương tò mò hỏi. -Thưa thiếu gia, vị tiểu thư này là...
-Cô ấy ngất xỉu trước cổng nên đưa vào. - Lạc Thiếu Hạo trả lời cộc lốc, anh ghét nhất những ai hay tò mò về đồ vật của anh.(Hạo ca nói vậy chẳng khác nào nói Tử Anh là đồ vật của anh à). Nói xong Lạc Thiếu Hạo đang bế Tần Tử Anh liền đi vào trang nhà. Y, tại sao Tần Tử Anh lại ở đây???
[...................................................]
*Hồi tưởng lại lúc Tần Tử Anh tạm biệt Thiên Minh Hàn và đi về nhà.
Tẩn Tử Anh không muốn về nhà sớm nên đi dạo loanh quanh.
Cùng lúc đó, cách chỗ Tần Tử Anh đứng không xa, Lạc Thiếu Hạo đang trên đường trở về nhà lấy tài liệu mà anh đã bỏ quên. Từ xa, anh đã nhìn thấy hình bóng của Tần Tử Anh nên cho dừng xe mình lại.
-Anh cứ về trước đi, tôi có việc phải đi đến chỗ này một chút. Lát nữa tôi tự về nhà sau. - Lạc Thiếu Hạo dặn dò người tài xế của mình xong cũng bước xuống xe.
Và cứ như thế, Lạc Thiếu Hạo đã đi theo Tần Tử Anh từ con đường này đến con đường khác, cho đến khi Tử Anh tưởng Thiếu Hạo là một tên đàn ông lạ mặt nào đó đang đi theo dõi cô. Tần Tử Anh đã chạy mãi, thật không ngờ rằng cô đã tới trước nhà Lạc Thiếu Hạo và xỉu ngay tại đó.
*Kết thúc hồi tưởng.
[...................................................]
Trở về với hiện tại, Tần Tử Anh đang trong vòng tay của Lạc Thiếu Hạo và được anh đưa lên phòng nghỉ. À phòng nghỉ ở đây chính là phòng của Lạc Thiếu Hạo đó, người phụ nữ của anh phải ngủ trong phòng của anh chứ.
Lạc Thiếu Hạo bế Tần Tử Anh vào phòng và đặt cô ngay trên giường của mình, anh lấy chăng đắp lại cho Tử Anh rồi ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô.(Hạo ca nhiều lúc cũng dịu dàng gớm). Gương mặt của Tần Tử Anh trong lúc ngủ thật là giống con nít nha, hai cái má phấn nộm phúng phính trông thật là dễ thương. Lạc Thiếu Hạo không kìm lòng được mà đưa tay ra nhéo một bên má của Tử Anh khiến chân mày cô nheo lại, cô đưa tay ra xoa xoa cái má vừa mới bị Thiếu Hạo nhéo rồi lại vùi đầu vào trong chiếc gối bông êm ái mà tiếp tục ngủ.
Lạc Thiếu Hạo nhìn thấy hành động của Tần Tử Anh như vậy ánh mắt cũng hiện lên tia vui vẻ. Đột nhiên, ánh mắt Lạc Thiếu Hạo tối lại nhìn về phía xa xăm. Tần Tử Anh cô là người phụ nữ của anh vậy mà tên Long Gia Kiệt nhà Long Gia kia lại muốn cướp cô đi mất, được lắm, đợi đến khi nào Tử Anh chính thức thuộc về anh thì anh sẽ cho nhà Long Gia kia biết tay. Ánh mắt anh nảy lửa.
Lạc Thiếu Hạo với tay cầm cái remote điều khiển máy lạnh lên chỉnh tới nhiệt độ thấp nhất có thể, mỉm cười một nụ cười xấu xa rồi đi vào phòng tắm. Một lúc sau, nhiệt độ trong phòng của anh liền giảm đi rõ rệt.
Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ Lạc Thiếu Hạo mới ung dung bước ra, hai tay vẫn còn dùng khăn lau khô tóc của mình. Anh bước lại bên cạnh giường nhìn Tần Tử Anh đang nằm trên đó, thật là muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay bây giờ. Nhưng không thể nào làm như vậy được, Lạc Thiếu Hạo muốn đợi đến khi nào cô hoàn toàn bị anh chiếm giữ thì lúc đó anh mới có thể 'xử' cô được. Dẹp bỏ những suy nghĩ kia đi, Lạc Thiếu Hạo mới bước lên giường và nằm cạnh Tần Tử Anh, tiện tay đem cô ôm trọn vào lòng.
Vì nhiệt độ trong phòng đang thấp, cả người Tần Tử Anh lạnh rung, vừa nhận được cái ôm ấm áp của Lạc Thiếu Hạo, cô liền rút đầu vào trong đó và dang tay ra ôm chặt lấy anh. Lạc Thiếu Hạo buông cánh tay đang ôm Tần Tử Anh ra, bây giờ anh không cần phải ôm cô nữa bởi vì người kia đã ôm chặt cứng anh rồi.
Trong lòng Lạc Thiếu Hạo vừa thỏa mãn vừa sung sướng, anh quay sang choàng lấy đầu Tần Tử Anh ép vào ngực mình rồi cũng đi vào giấc ngủ.
Trời mùa thu, gió thổi những chiếc lá cây rụng rơi khắp nơi trên đường phố, cảnh tượng thật não nề và thê lương giống như một câu chuyện tình buồn. Thời gian và cuộc sống rồi sẽ làm cho tất cả mọi thứ thay đổi. Và cuộc sống của Tần Tử Anh cũng vậy, không biết rồi sẽ có những chuyển biến gì tốt hơn không?...
*End Chap 8*