Editor: June_duahau
Giang Thiến không khỏi có chút khổ sở.
Cô nhìn anh, không dám bước đi tiếp, anh nhìn cô, cũng không bước tiếp.
Anh và cô xa xa nhìn nhau, chẳng qua là thâm tình mà nhìn nhau.
“Anh trai em, qua đó chào hỏi chứ!”
“Không.”
Giang Thiến lắc đầu xoay người dời đi.
Cô nhìn thấy anh và cô gái kia ở cùng một chỗ, anh luôn coi trọng hình
tượng của mình trước mặt công chúng, anh cũng đã từng nói với cô, nếu có một ngày anh và một cô gái nắm tay nhau xuất hiện trước mặt công chúng, thì chắc chắn cô bé kia là người anh yêu.
Lúc anh nói
câu nói kia ánh mắt đong đầy tình cảm, thế cho nên Giang Thiến vẫn hi
vọng một ngày kia chính cô có thể cùng Giang Triết nắm tay nhau nhàn nhã đi trên đường này.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô cảm thấy bế tắc giống như bị thứ gì đó chặn lại, làm cho cô khó có thể hô hấp.
Anh, người thân yêu nhất của em, chúng ta thật sự phải như thế này sao, anh, thân ái, tạm biệt… tạm biệt.
Một tiếng lại một tiếng lặng lẽ thốt ra ở trong lòng, nước mắt bất tri bất giác cứ thế tuôn rơi.
*
Thời điểm tin mới xuất hiện, mọi người đều đã xôn xao cả lên, tiêu đề trên đó đều là: Nghe nói, Tổng giám đốc Minh Đế gần đây có chuyện vui.
Thành phố A chỉ có một Minh Đế, Minh Đế chỉ có một tổng giám đốc, đó chính là Giang Triết.
Trên mặt báo kia có viết một bài rất dài miêu tả Tổng giám đốc Minh Đế cùng Đỗ Hân Lệ tay trong tay đi dạo mua sắm.
Trên đó còn mô tả rất chi tiết Tổng giám đốc Giang cẩn thận tỉ mỉ chọn quần áo cho bạn gái như thế nào.
Phía sau còn kèm theo một tấm ảnh, hai người nhìn nhau đắm đuối đưa tình.
Phóng viên nói, thật không ngờ vận may của mình tốt như vậy, lại có thể bắt
gặp được chuyện này, nhìn Giang tổng mặt mày tươi tỉnh, vì vậy đánh bạo
hỏi chuyện tốt của hai người khi nào thì thành.
Giang tổng mỉm cười không nói, cùng bạn gái nhìn nhau một lúc sau, rốt cuộc trả lời: “Chuyện tốt có thể là sắp rồi.”
Tất cả ‘giai nhân’ phấn hồng của thành phố A đều thở dài một hơi, bất kể đi tới đâu, mọi người đều bàn tán về chuyện này.
Không thể tránh khỏi, Giang Thiến đương nhiên cũng biết.
Lúc cô đi siêu thị thì nghe được người khác nói, khi đó chỉ cảm thấy lòng
mình nặng trĩu, vì thế, gần như ngay lập tức đi tới cửa hàng bán báo,
run rẩy lấy tiền ra. Cô nói liên tiếp mấy lần, chủ tiệm bán báo mới nghe rõ.
“Đã muộn, mới sáng sớm mọi người cũng giống như cô vậy, sớm bán hết rồi. « Chương sau
Bạn đang đọc truyện trên website .com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + =