Ác Ma Bên Người


Ở trước mặt Trần Dã, Sơ Lê chỉ đứng cao đến cằm hắn, dáng người nhỏ bé, cô nói chuyện ôn nhu thong thả, mang theo chất giọng vùng Giang Nam, nhỏ nhẹ mềm mại, mềm đến thấu tận tâm can.
Trần Dã cảm thấy giọng nói của Sơ Lê đến một chút cũng không phải là làm ra vẻ, tiếng nói nhu hào mềm mại thực là tự nhiên.
Trần Dã rũ mắt nhìn cô như là được đúc khắc qua, mặt thực trắng, cũng không phải là trắng kiểu bị bệnh mà hơi phơn phớt chút hồng phấn ở, mắt thực long lanh, môi hơi hơi nhếch lên tựa hồ không được cao hứng.
Cô gái này tình tình thực tốt, bị như vậy mà không kêu ca không oán thán, chỉ là có chút không vui vẻ mà đứng dậy.
Hứa Lương Châu mắt nhìn bọn họ hai cái, tiếp tục dựa nửa người vào cánh cửa mà nói mát, khóe miêng tươi cười không chân thành, hắn" sách" hai tiếng:" Trần Dã, cậu đánh nhau mà đánh luôn cả bạn nữ như vậy, đúng là cho Thất ban thật nhiều mặt mũi mà".
Cái người tóc bảy màu này so với Trần Dã thì cũng không tốt đẹp được đến đâu, nhưng đến nay hắn một chút cũng không nhột mà mở miệng trào phúng người khác.
Trần Dã đảo tầm mắt giống băng ngàn năm ra chỗ cậu ta, tròng mắt sắc bén, hận không thể lập tức dùi Hứa Lương Châu thành cái sàng.
Cơn giận dữ của Trần Dã bị hắn mạnh mẽ đè xuống, mặt không gợn sóng, hắn tùy ý cười cười: "Mặt mũi sao có thể bằng cậu được a, hồi trước cậu bị đám lưu manh vây ở con hẻm sau trường mà đánh một trận, quỳ rạp dưới mặt đất không đứng dậy nổi, cuối cùng vẫn là Triệu Văn Kiệt thịnh tình giúp cậu đứng dậy, việc này chưa gì mà đã quên sao? "
Hứa Lương Châu vừa rồi còn bày vẻ phong khinh vân đạm, đến giờ này thì cũng không thể tiếp tục giữ được sắc mặt tốt như trước nữa, hắn đứng thẳng thân thể, có vẻ sẽ bắt đầu đánh nhau bất cứ lúc nào, ánh mắt lạnh băng.
Trần Dã phảng phất như tìm được trò vui, âm dương quái khí nói tiếp:" Chắc cậu cũng biết ngày nay internet rất phát triển, nếu còn đánh nhau để người ta chụp được đưa lên mạng nhất định là không tốt, với cái đầu bảy sắc này của cậu thì người ta dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể nhận ra".
"Đại danh đỉnh đỉnh của Nhất ban ở Thất Trung, lão đại Hứa Lương Châu, sách, thật là có tiền đồ đó nha".
Đối với Hứa Lương Châu, lần bị đánh trước đó chính là nỗi nhục nhã lớn nhất đời hắn, ai trước mặt hắn mà đề cập đến nhất định sẽ phải chết.
" Hừ, mày đi chết đi!!!"
Hơi thở của đám người nhuốm đầy sự nguy hiểm, giương cung bạt kiếm, thanh thế mênh mông cuồn cuộn.
Cánh tay Trần Dã đã nâng lên đến không trung, đột nhiên một đôi tay non mềm nhẹ nhàng đặt lên cánh tay hắn đang nâng cao, Sơ Lê nhỏ giọng nhắc nhở:" Chủ nhiệm tới".
Những người khác ở xung quanh đó cũng đang nhỏ giọng khuyên can.
Hứa Lương Châu liếc mắt nhìn Trần Dã, thu hồi sát khí, quay đầu trở lại phòng học.

Trần Dã nhìn bàn tay nhỏ đang bám trên tay mình, cơn tức giận chẳng hiểu sao mà cứ thế thuyên giảm.
Lớp trưởng Thất ban vừa lúc chạy đến:" Ài, Trần Dã à, tiểu tổ tông, mau mau về lớp đi".
Một hồi trò cười cứ thế mà kết thúc.
Sau khi vào học, vết thương trên trán Sơ Lê lại càng ngày càng đau, Tạ Mạn dùng tờ giấy nhỏ cùng cô nói chuyện.
"Cậu không sao chứ? " Tạ Mạn nhìn thấy vết thương của cô đau lòng hỏi.
Sơ Lê thở dài:" có điểm đau"
" Lần sau nếu cậu thấy đám nam sinh đánh nhau thì tránh xa xa ra một chút".
" Mình tránh rồi, nhưng không kịp".
Tiếng nói đôn hậu của cô giáo từ trên bục giảng truyền xuống, bầu không khí khô nóng ngày hè tràn ngập mùi hương lá cây xanh.
Dạo này Sơ Lê đi học hay thất thần, nhớ tới vụ việc xảy ra hôm trước.
Trần Dã ở cao trung, sắc thái rõ ràng là một thiếu niên kiêu ngạo, làm càn.
Sơ Lê không biết được về sau sẽ xảy ra chuyện gì mà biến một thiếu niên năng động, kiêu ngạo tùy ý lại biến thành một người đàn ông thâm trầm thành thục.
Sơ Lê đã từng thấy Trần Dã chịu áp lực, cũng đã từng chịu đựng qua sự cực đoan của hắn.
********
Qua một ngày bình đạm, nửa đêm Sơ Lê tỉnh lại cảm thấy khát nước, đẩy xe lăn mở cửa đi ra lén uống một lon coca lạnh.
Ở thư phòng tầng một hình như có chút động tĩnh.
Cô không nhịn được tò mò, nhẹ nhàng di chuyển xe lăn hướng tới gần thư phòng.
Ngày thường, Trần Dã dường như không bao giờ cho cô bén mảng đến gần nơi thư phòng.
Ở khe cửa, ánh sáng nhàn nhạt phả ra, trong không khí thoang thoảng một mùi máu tươi.
Người đàn ông mặc một chiếc sơ mi trắng, cổ áo hơi mở để lộ một khoảng xương quai xanh.

Tay áo được gập lên hai vòng, để lộ cơ bắp rắn rỏi khỏe mạnh.

Trần Dã dáng người có một chút gầy, ngồi trên ghế nhẹ nhàng gõ gõ ngón trỏ xuống mặt bàn.
Hắn lười nhác dựa vào lưng ghế, ánh mắt nhàn nhạt, trong xương cốt lộ ra chút lãnh đạm vô tình, hắn mở miệng nói chuyện thì vững vàng ôn hòa, trên mặt nhuốm đầy vẻ ôn thuận, ôn tồn nửa quỳ trên mặt đất đối diện với một người đàn ông trông vô cùng chật vật đang nói chuyện gì đó.
Hắn xem như tất cả, đùa nghịch thang chủy thủ* trên tay, biểu tình trên mặt có thể nói là vô cùng ôn hòa.
(*chủy thủ: dao găm)
Sơ Lê cả người căng thẳng.

Hắn hiện tại và người chồng ngày thường hiền lành của cô thật sự giống như chính là hai ngườu hoàn toàn không liên quan gì tới nhau.
Người đàn ông cầm dao găm lúc này đứng dậy, khuôn mặt yêu nghiệt, ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm người trên mặt đất như nhìn vật chết, đột nhiên dường như là phát điên lên, đá một cái thật mạnh vào đầu gối người nọ đang nằm trên đất, giọng nói khàn khàn:" Tao cho mày động vào cô ấy sao? Tao cho mày lắm miệng nói cho cô ấy biết sao?"
Lúc này, Sơ Lê đã bị doạ không nhẹ, bánh xe lăn hơi trượt đi va "đông" một phát vào cánh cửa, khiến người đàn ông trong phòng chú ý đến.
Cô còn chưa kịp dời đi, Trần Dã đã đem khuôn mặt lạnh tanh ra mở của phòng.
Kết hôn đã được hơn một năm nhưng đây là lần đầu tiên Sơ Lê thấy Trần Dã tức giận đến như vậy.

Hắn lớn tiếng gọi quản gia, ngữ khí không được tốt chút nào:" Đưa phu nhân trở về phòng".
Sơ Lê cảm thấy Trần Dã không quá nghĩ đến việc cô đã biết chuyện của hắn, mới nói lớn tiếng như vậy.
Cô biết, Trần gia khi ấy loạn trong giặc ngoài, Trần Dã còn phải thu dọn một đống cục diện rối rắm.
******
"Sơ Lê".
Giáo viên đột nhiên điểm danh, đem cô gọi từ trong hồi ức ra ngoài.
Thầy giáo dạy toán nhìn chằm chằm cô, gõ gõ bảng đen:" Em, mau lên đây giải cái phương trình này đi."
Đề bài không khó, Sơ Lê nhẹ nhàng viết ra đáp án.
Cô trở về chỗ ngồi, giáo viên nhìn bài giải của cô một lúc tật lâu rồi lên tiếng:" Cho dù là thành tích có tốt thì trong lớp cũng phải chuyên tâm nghe giảng."
Sau khi tan học, cô giáo chủ nhiệm đã nói học sinh đại diện đi thi đấu tiếng anh đã được chọn, cô chính là người sẽ tham gia thi đấu.
Cả ngày Sơ Lê đều vùi đầu chuẩn bị bản thảo diễn thuyết.
Dù cho cha mẹ đều là người tàn tật nhưng từ nhỏ, Sơ Lê vẫn luôn là người lạc quan rộng rãi.

Cô rất thích xem những thứ náo nhiệt, cũng thích tham gia đủ loại thi đấu.
Cô sẽ không bao giờ chủ động nói với người khác tình hình gia đình mình để chiếm lấy sự đồng tình.
Cô tươi đẹp, chỉ cần ánh sáng mặt trời sẽ liên tục sinh sôi.
Sau khi trọng sinh, cô một chút cũng không cảm thấy mình đáng thương, cô chỉ muốn chạy trốn, thoát khỏi cái người tên Trần Dã này.
Sẽ không nghĩ mình có thể một lần nữa quỳ gối trước hắn để cầu xin hắn
buông tay.
Sau khi tan học, cuối cùng Sơ Lê cũng đã chuẩn bị xong thật tốt bài diễn thuyết.
Trình Nam Song cùng Tạ Mạn nghe nói trước cổng trường có tiệm sách bán truyện tranh mới, vội vàng kết bạn để cùng nhau chạy ra mua.
Trên bầu trời bị hoàng hôn nhuộm thành màu quất hoàng*, mùi hoa tươi mát tỏa ra bốn phía.
(* mình không biết quất hoàng là màu gì, cầu cao nhân)
Ánh nắng nhợt nhạt buổi hoàng hôn khuynh đảo trên vách tường khu dạy học, bóng cây loang lổ in ngược trên tường.
"Ai, thời tiết kiểu gì vậy, mặt trời xuống núi rồi mà còn nóng như vậy? " Thời Gia Lễ chờ, có điểm thiếu kiên nhẫn.
Trần Dã nhàn nhạt tiếp lời:" Cậu đi tìm chỗ nào đó mát mẻ mà ngây ngốc đi."
Thời Gia Lê hắc hắc cười rộ lên:" Hôm nay không phải cậu đánh em gái xinh đẹp đó sao?  Tôi đây là muốn xem cậu đem cô ấy đánh thành cái dạng gì".
Buổi sáng, khi Trần Dã đến nhất ban tìm Hứa Lương Châu đánh lộn, Thời Gia Lễ đúng lúc bị giáo viên gọi lên văn phòng giáo huấn, thế là bỏ lỡ mất một cảnh hay đặc sắc.
Tin tức ở Thất Trung truyền ra vô cùng mau lẹ, Thời Gia Lễ mới vừa bước chân ra từ phòng giáo vụ đã hay tin Trần Dã đánh một bạn học nữ Nhất ban, lớn lên trông rất xinh đẹp lại còn là học bá.
Trần Dã cho hắn một cú đá, cũng không giải thích là mình không cố ý đánh cô ấy.
Thời Gia Lễ bị ăn một cái đạp, tinh thần vẫn vô cùng hăng hái:" Bạn học Sơ Lê xinh đẹp y như thiên tiên vậy, cậu như vậy mà cũng nhẫn tâm hạ thủ được, Dã ca không khỏi quá là vô tình đi".
Triệu Văn Kiệt cũng bị chọc đến haha cười to:" Hắn là thích thể loại ngực to eo thon, kiểu tiểu yêu tinh chân dài a".
Sơ Lê muốn làm như không nghe thấy gì, lặng yên không một tiếng động chuồn êm ra khỏi cổng trường.

Cô không hề nghĩ tới hôm nay Trần Dã là cố ý lưu lại để chờ mình.
Trần Dã nhanh chóng đảo mắt qua nhìn thấy cô, hết sức chậm rãi đứng chắn trước mắt cô.
Đám người Triệu văn kiệt lại rất hiểu ý mà im miệng, không dám nhiều lời.
Ánh mắt Trần Dã nhìn cô một lúc thật lâu.

Cô buộc tóc cao sau gáy, mấy sợi phiền toái rơi trên cổ, con ngươi đen nhánh lập lòe ánh sáng nhàn nhạt, da thịt trắng nõn tinh tế, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay hắn.
Ánh mắt thâm thúy của Trần Dã dần dần hướng lên, nhìn vết thương ở trên trán cô một lát, sau đó không nhanh không chậm lấy từ túi quần ra một lọ phun sương trị ngoại thương.
"Cho cậu."
Ngón tay thiếu niên thon dài, từng đốt rõ ràng, mu bàn tay lộ ra thanh sắc linh hoạt, ngón tay lười nhá kẹp lấy bình nhỏ giơ trên không trung.
Sơ Lê không đưa tay ra nhận, tiếp tục không nói chuyện, cũng không có ý định nhận đồ từ tay Trần Dã.
Trần Dã thấy vậy liền nổi trận lôi đình, thu lại ba phần lười nhác cùng ý cười, gương mặt toát lên vẻ âm trầm,trên mặt không vương chút cảm xúc, phỉ lạnh băng phun ra hai chữ:" Cầm lấy."
Vừa trầm thấp, vừa thô bạo.
Triệu Văn Kiệt đã quen biết Trần Dã nhiều năm, nghe đến ngữ khí này của hắn là biết hắn đã sắp bắt đầu nổi giận.
Sơ Lê cúi đầu, khuôn mặt trắng trắng, bộ dáng lẻ loi đứng im trông vô cùng đáng thương, sợ là phải người không biết sẽ cho rằng đại thiếu gia rác rưởi ăn chơi trác táng ở Thất ban đang trêu chọc khi dễ bạn học nữ.
Triệu Văn Kiệt đối với Sơ Lê có chút hảo cảm, không phải tình yêu nam nữ, chỉ là thấy cô lớn lên xinh đẹp nhìn vào thấy rất thoải mái.
Cô sạch sẽ thuần khiết, trong mắt chứa sao lấp lánh, với bọn họ không phải cùng một loại người.
Không khí tự nhiên cứng đơ, Triệu Văn Kiệt bất đắc dĩ phải lên tiếng hòa giải:" Bạn học Sơ, cậu không cần khách khí, đây cũng chỉ là chúng tôi quan tâm cậu, nếu cậu còn không nhận chúng tôi sẽ thấy thật mất mặt".
Sơ Lê chậm rãi nâng mặt lên, đôi mắt trong sáng như quả cầu pha lê, cô nói:" Tôi không cần".
Trần Dã đến đây đã thật sự thấy tức giận, trưng ra bộ mặt ăn thịt người.
Sơ Lê phải đi, hắn liền tiến lên cản trở bước đi của cô.
Sơ Lê thở dài, đang muốn thỏa hiệp nhận lấy thì ngón tay Trần Dã lại giật giật, nâng cằm cô lên, nói: " Đừng nhức nhích".
Tay hắn vì được sống sung sướng trong nhung lụa nên đẹp đến dị thường, độ ấm của ngón tay rất thấp, chậm rãi dán lên da thịt cô.
Sơ Lê không dám lộn xộn, cũng không biết Trần Dã đang muốn làm cái gì.
Trần Dã đem phình thuốc phun lên miệng vết thương trên trán cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn.

Nước thuốc dính trên trán, cô có cảm giác như đang đắp đá chứa bạc hà.
Thân thể hai người đang dán lại rất gần.
Trần Dã trùng hợp nhìn thẳng vào mắt cô, độ cong dưới quai hàm vô cùng hoàn hảo.

Sơ Lê chỉ cần rũ mắt là nhìn thấy cần cổ thon dài của thiếu niên, còn gợi cảm nhô lên một cái hầu kết.
Sơ Lê hô hấp đứt quãng, tim đập rất nhanh, cô không dám ngẩng đầu, sợ Trần Dã phát hiện gương mặt mình ửng đỏ, không cẩn thận đụng vào vả vai hắn liền lùi về sau hai bước.
Trần Dã nhìn cô hoang mang tay chân luống cuống, hắn huýt sáo, dáng vẻ lưu manh:" Hey, sao mặt cậu lại đỏ như vậy? "
Sơ Lê nhìn thanh niên lãnh ngạnh hàm dưới dường như cong cong, hầu kết hơi nhô lên một chút cùng với mồ hôi lạnh lẽo đến tận xương dưới anh mặt trời, suy nghĩ cô lung lay một vòng, nhớ tới khí thế cường thế bá đạo khi ở trên giường của Trần Dã.
Trần Dã là người thích chiếm hữu, khả năng khống chế dục vọng rất tốt, bàn tay cứng rắn chế ngự ở gáy cô, căn bản là để cô không thể trốn thoát được, hầu kết dán lên khuôn mặt cô, ngón tay hơi uốn lượn vuốt tóc cô, bắt cô chấp nhận sự chiếm hữu.
Lông mi Sơ Lê rung động, chân tay có chút luống cuống, lại lui về phía sau thêm mấy bước.
Cái động tác này dùng ở trong mắt Trần Dã lại tương đối chói mắt, giống như bị rượu mạnh quá mức bị bỏng cháy, quá cay, không thể nhịn được mà đau đớn một hồi.
Xương ngón tay Trần Dã nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, mở miệng châm chọc:" Cậu bây giờ chính là rắp tâm chọc tôi không vui vẻ có phải hay không? "
_________hết chương 6_______
Tác giả có điều muốn nói: Lê muội muội thật quá mềm mại, quá đáng yêu(lược bỏ 10000 chữ nói nhảm.....)
Minhminh: mình chỉ muốn nói một câu thôi, hôm nay Lê Lê thật sự là quá đen tối rồi ????
Thankiu sự ủng hộ của cả nhà, nhớ vote lấy động lực nha ????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui