Ác Ma Ca Ca, Nói Ngươi Yêu Ta!

Ba người cùng nhau vào phòng khách, đại sảnh vốn đang náo nhiệt vì ba người bọn họ đến mà đột nhiên trở nên an tĩnh lại.
Con gái thì si ngốc nhìn Tạ Thư Dật, mà con trai, đều si ngốc nhìn Tạ Hải Nhạc.
Bọn họ vốn nghĩ Hứa Chí Ngạn đã đủ đẹp trai rồi, mà nhìn đến Tạ Thư Dật, sự anh tuấn và lãnh ngạo của hắn, thật sự như hoàng tử trong truyện tranh, sự lười nhác và thong dong của hắn, tao nhã và khí phách, như một con sư tử đang bước chậm trong tuyết, hắn, làm cho đầu óc bọn họ đứng hình luôn rồi, trái tim cũng muốn ngừng đập, trên đời lại thực sự có nam nhân đẹp trai thái quá như vậy sao?
Bọn họ biết Tạ Hải Nhạc là mỹ nữ, á khôi của trường cũng là bọn họ bình luận ra, nhưng thật không ngờ, khi cô bỏ đồng phục xuống mặc vào lễ phục, lại có thể đẹp đến nước này, đó là một loại đẹp thoát tục, tựa như đóa sen tuyết khó gặp trên đỉnh núi tuyết, băng thanh ngọc khiết, lóng lánh trong sáng, làm cho bọn họ đều nhìn đến choáng váng.
“Vị này là cậu học cùng thi đậu Ngũ Châu với tôi Tạ Hải Nhạc, vị này, là anh trai của cô ấy Tạ Thư Dật.” Hứa Nhã Nghiên giới thiệu với mọi người.
Nga, thì ra là hai anh em a, khó trách xuất sắc như thế a.
Mọi người chậm rãi vây qua, giới thiệu bản thân với hai anh em bọn họ, hơn nữa đám con gái đó, muốn khiến cho Tạ Thư Dật chú ý, làm trò hề.
Mà nhóm con trai, cũng thể hiện ân cần với Tạ Hải Nhạc, bất quá, đều bị Tạ Hải Nhạc nhất nhất cự tuyệt, cô thật sự rất không quen trường hợp như vậy.

Cuối cùng Hứa Chí Ngạn nhìn không được nữa, hét lớn cắt bánh ngọt, mọi người mới lại xúm tới Hứa Nhã Nghiên, hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Hứa Nhã Nghiên ước nguyện, sau đó bật đèn lên, Hứa Chí Ngạn khui sâm banh ra, mọi người hoan hô, chúc mừng sinh nhật Hứa Nhã Nghiên.
Hứa Chí Ngạn đưa cho một miếng bánh ngọt cho Hải Nhạc.
“Cám ơn.” Hải Nhạc đưa tay nhận lấy.
“Học kỳ sau là em với anh học cùng một trường rồi, anh thật chờ mong có thể nhìn thấy em trong trường.” Hứa Chí Ngạn mỉm cười nhìn Hải Nhạc.
Hắn cảm giác tớ thế nào cũng nhìn không đủ Hải Nhạc, vừa nghĩ tới về sau có thể gặp cô trong trường học, cũng có thể tiếp cận cô, trong lòng hắn vô cùng vui sướng.
“Em cũng thật chờ mong, học trưởng, Hải Nhạc còn phải xin anh chỉ giáo nhiều hơn.” Hải Nhạc cười nói.
“Ha ha, Hải Nhạc, em thật dễ thương.” Hứa Chí Ngạn sủng nịch cười.

“Phải không? Em dễ thương sao? Đối với anh thôi, mẹ toàn nói em là đứa nhỏ chưa trưởng thành, tuyệt không dễ thương.”
“Chưa trưởng thành mới đáng yêu a.”
“Em mới không phải chưa trưởng thành, em hận không thể trong vòng một ngày lớn lên ngay”, lời của cô còn chưa nói xong, đã bị âm thanh sau lưng cắt đứt: “Liền có thể rời khỏi Tạ gia phải không?”
Tạ Hải Nhạc bỗng nhiên quay đầu, là Tạ Thư Dật, hắn đang “miệng cười mà tâm không cười” nhìn cô.
“Thư Dật, xem cậu kìa.” Hứa Chí Ngạn hoà giải, “Tớ chỉ đang nói chuyện phiếm với Hải Nhạc mà thôi.”
Tạ Thư Dật liếc hắn một cái: “Tớ biết các cậu đang nói chuyện phiếm, tớ cũng biết các cậu tán gẫu thật sự rất vui vẻ, Chí Ngạn, em gái của tớ bộ dạng rất được đúng không?”
Tạ Hải Nhạc nhìn dáng vẻ của hắn, biết hắn lại tức giận, không rõ vì sao hắn lại dễ dàng tức giận như vậy.
Mà Hứa Chí Ngạn cũng không biết tại sao hôm nay lại không linh mẫn như bình thường, không nghe được trong giọng hắn toàn mùi thuốc súng, cười gật đầu nói: “Em gái của cậu thật sự rất đẹp.”
“Thật không? Rất xinh đẹp, Chí Ngạn, cậu phải cẩn thận, phụ nữ xinh đẹp thì đều mang độc, coi chừng công lực cậu không đủ, không cẩn thận một cái liền bị độc chết.” Tạ Thư Dật vỗ vai Hứa Chí Ngạn nói. (hừ, miệng lưỡi như rắn độc ý, anh còn độc hơn>”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận