Ác Ma Ca Ca, Nói Ngươi Yêu Ta!

Hải Nhạc chỉ cảm thấy như trời đất rung chuyển, Tạ Thư Dật, là người như vậy sao?
Hắn sẽ đi lừa gạt Nhã Nghiên sao? Phải không? Tại sao có thể như vậy?
Trong lòng Hải Nhạc đột nhiên tức giận vô cùng, nếu như Tạ Thư Dật ngay cả Nhã Nghiên cũng không bỏ qua, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn! Tại sao có thể một chân đứng hai thuyền?
Hứa Nhã Nghiên nhìn thấy Tạ Thư Dật có vẻ không vui, cô cũng thông minh không nói thêm gì nữa, dù sao mình là một cô gái, cho dù muốn theo đuổi hắn, nhưng nếu biểu hiện ra bằng lời quá mức rõ ràng, có thể sẽ khiến người ta chán ghét?
Cơm nước xong, Tạ Thư Dật cáo từ ba mẹ Phương ra về.
“Cha nuôi, khi nào thì cha quay trở lại thăm Tiểu Bảo với Tiểu Bối a?” Tiểu Bảo có chút lưu luyến không rời hỏi.(((mình sẽ đổi cách xưng hô Ba=> Cha nhé, vì một số lí do, mọi người thông cảm.))))))))))
“Tiểu Bảo, con phải ngoan a, cha nuôi chỉ cần có thời gian, sẽ sang đây thăm các con” Tạ Thư Dật sờ sờ đỉnh đầu của thằng bé nói.

“ Con và Tiểu Bối sẽ nghe lời, chúng con sẽ chờ cha đến.”Ta cùng muội muội cũng sẽ thật biết điều, chúng ta sẽ chờ ngươi đến.” Tiểu Bảo nói.
Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối lưu luyến không rời đưa mắt nhìn Tạ Thư Dật lái xe đi, Tiểu Bối nói với Hải Nhạc: “ Mẹ, thật ra thì con không muốn dì kia làm bạn gái của cha nuôi.”
“Tại sao?” Hải Nhạc hỏi.
“ Nếu sau này họ kết hôn, cha nuôi sẽ có con của mình, sẽ không còn quan tâm đến Tiểu Bảo, Tiểu Bối nữa rồi.” Tiểu Bảo trầm muộn nói.
Hải Nhạc không khỏi đau lòng ôm thằng bé vào trogn nực, đứa trẻ đáng thương, tình cảm của chúng đối với Tạ Thư Dật đã rất sâu nặng, các con của cô lo lắng sau này Tạ Thư Dật có con, sẽ không còn yêu thương chúng nữa!
Trong lòng Hải Nhạc vô cùng đau khổ, chỉ có thể đem hài tử ôm càng chặt hơn.
Cô thật cảm thấy thống khổ, rất thống khổ rất thống khổ!
Tạ Thư Dật trừ trì Hải Hoan, vẫn cùng Nhã Nghiên quấn quít lấy nhau, hắn, cũng không phải là một người đơn độc, một bên hắn có trì Hải Hoan, hơn nữa cũng đã có hôn ước, nhưng một bên lại cùng Hứa Nhã Nghiên nói chuyện yêu đương. Trong khi cô, Tạ Hải Nhạc chân chính, cũng bị đá ra ngoài, vĩnh viễn là người ngoài cuộc!
Tâm trạng quá đau khổ, thật sự rất đau!
Nhã Nghiên tại sao lại ngu ngốc như vậy? Lại bỏ qua Thương Hàn tốt như vậy, biết rất rõ ràng Tạ Thư Dật cùng” Hải Nhạc” đính hôn, vì sao còn có thể cùng Tạ Thư Dật ở chung một chỗ?
Mấy năm trời cô không ở cạnh bọn họ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc có cái gì mà Tạ Hải Nhạc cô không biết?
Trở lại Hải Giác!
“Nhã Nghiên, anh không thích em làm như vậy!” Tạ Thư Dật có chút tức giận nói với Hứa Nhã Nghiên.

“ Em cũng không có nói sai cái gì a, cha mẹ của chúng ta không phải rất gấp chuyện hôn nhân của chúng ta đó sao? Nhưng chúng ta vẫn còn trẻ, không cần vội vàng a!” Nhã Nghiên giảo hoạt mà nói.
“Nhưng em nói như vậy sẽ khiến cho người khác hiểu lầm là hai chúng ta có hôn sự a!” Tạ Thư Dật nói.
Nhã Nghiên ngẩn ra, rất nhanh liền hỏi hắn: “Người khác hiểu lầm? Anh sợ ai sẽ hiểu lầm? Người trong nhà Phương gia, anh sợ ai hiểu lầm anh?” “ Anh không phải sợ người của Phương gia hiểu lầm, tóm lại, lời của em nói mơ hồ không rõ, sau này em tốt nhất không nên như vậy! Anh nói rồi, anh chỉ là xem em như em gái! Là em gái! Em không nên cố chấp như vậy, chúng ta nhất định không thể nào.” Tạ Thư Dật tức giận mà nói.
“ Chỉ cần anh còn có thể yêu, em liền cảm thấy chúng ta có thể, nếu anh có thể chọn một người phụ nữ ngoài Hải Nhạc ra, tại sao lại không thể chọn em? Em mới là người thích hợp với anh nhất! Giống như Phương bá nói, chúng ta môn đăng hộ đối, còn là Tứ Đại Gia Tộc, chúng ta cũng có tình cảm mà người khác không sánh bằng, chỉ cần đem loại tình cảm đổi thành tình yêu là được! Thư Dật, em mới là sự lựa chọn tốt nhất của anh!” Nhã Nghiên nói.
“ Không, em không phải! Tình cảm của anh đối với em chỉ là tình cảm anh em, mãi mãi không thể nào trở thành tình yêu.”
“Thế nào không thể? Ban đầu Hải Nhạc cũng là em gái của anh? Em gái ruột cũng chỉ là cái cớ đó thôi?” Nhã Nghiên vẫn ngoan cố, cô không muốn từ bỏ đoạn tình cảm này.
Tạ Thư Dật không thể nhịn được nữa: “ Anh sẽ không yêu em! Hứa Nhã Nghiên, chớ làm điều điên rồ, người anh yêu vẫn chính là Hải Nhạc! Là Hải Nhạc!”
Nhã Nghiên lấy làm kinh hãi: “ Anh vẫn chỉ yêu cậu ấy? Nhưng mà anh lại đối xử với Hải Nhạc lạnh nhạt như vậy, thế mà anh cũng nói rằng mình yêu cậu ấy sao?”

Tạ Thư Dật không khỏi nhức đầu, chuyện này, muốn nói thế nào? Trong lúc nhất thời hắn không biết nói rõ ràng như thế nào.
“Dù anh đối xử với cô ấy không có vẻ gì là yêu, nhưng trong lòng anh vẫn chỉ yêu một mình cô ấy!”Hắn nói.
Nhã Nghiên ngẩn ngơ, không khỏi hô to: “ Làm sao có thể? Làm sao có thể? Lần trước rõ ràng anh nói rằng anh không còn yêu cậu ấy! Dù không chọn cậu ấy, anh cũng sẽ không chọn em! Thế nhưng bây giờ anh lại nói vẫn còn yêu cậu ấy? Anh gạt em! Anh gạt em! Anh căn bản chỉ muốn lấy Hải Nhạc làm cái cớ để cự tuyệt em!”
Tạ Thư Dật không khỏi hai tay vỗ trán, Nhã Nghiên rõ ràng là người thông minh, nhưng tại sao vẫn vì hắn mà rúc vào rừng sâu chứ?
“ Nhã Nghiên, tin lời anh, hai chúng ta không thích hợp, Thường Hàn, Thường Hàn một mực chờ đợi em cũng đã nhiều năm như vậy, cậu ta đối với em vẫn không hề thay đổi, chẳng lẽ em từ trước tới nay không vì hắn mà cảm động sao?”Tạ Thư Dật nói.
Hứa Nhã Nghiên cười khổ một tiếng, nhẹ nói: “Nếu như lòng của người ta dễ dàng bị cảm động như vậy, tại sao anh lại không thể vì em mà cảm động một lần chứ? Nếu như anh cảm thấy em nên bị Thường Hàn cảm động, vậy thì em từ nhỏ đã thích anh rồi, anh cũng phải cảm động vì em chứ!”
Tạ Thư Dật thật sắp phát điên, bộ dạng Nhã Nghiên cố chấp như vậy, hắn thật sự có chút vô kế khả thi, nữ nhân, nữ nhân cố chấp, thật sự dọa người mà, hắn thật sự rất hối hận khi để cho Nhã Nghiên làm việc ở Hải Dật! Quá hối hận rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận