Ác Ma Ca Ca, Nói Ngươi Yêu Ta!

Tạ Thư Dật cảm thấy vui vẻ, chỉ cần hai đứa bé đứng về phía hắn, hắn sau này chắc chắn sẽ có cơ hội đến gần cô, để cho cô hiểu rõ, người hắn yêu vẫn luôn là cô!
Tạ Thư Dật không chút do dự gửi tin nhắn cho Hải Nhạc: ‘ Phương Viễn Chi, cô rốt cuộc đang nói cái gì? Tạ Thư Dật tôi là ai à? Tôi là gì mà phải nghe lời cô? Cho dù Hải Nhạc thay đổi, biến thành một người khác rồi, tôi vẫn là yêu cô, bất kể cô biến thành hình dáng gì, tôi chỉ yêu cô ấy! Phương Viễn Chi, cô chạy cái gì mà chạy? Chạy trốn là biểu hiện của kẻ yếu đuối, nếu muốn giúp Hứa Nhã Nghiên, thì lấy dũng khí của mình ra, tới trước mặt tôi nói chuyện!’
Hắn hài lòng gửi tin nhắn đi, sau đó nói với hai đứa bé: “Tiểu Bảo, Tiểu Bối, cha đưa các con về Hải Giác, các con chưa từng được ở đó, về sau, Hải Giác chính là nhà của các con.”
“ Bây giờ phải đi sao? Có nói với ông ngoại một tiếng hay không? Nếu như mẹ trở về cũng sẽ tìm thấy chúng con nhanh hơn.” Bảo nói.
“ Ông ngoại con biết cha tới đón các con đương nhiên biết các con ở cùng cha, bọn họ sẽ yên tâm thôi, cho nên không cần nói. Về phần mẹ con…” Tạ Thư Dật trầm tư một chút, nói: “ Biết các con ở cùng với cha, mẹ cũng sẽ yên tâm.”
Hắn hi vọng cô không an tâm, hi vọng cô vì hài tử mà chạy tới Hải Giác tìm hắn, tóm lại về sau, hắn sẽ đem Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối đặt ở bên cạnh mình, không giao trở về cho cô, hắn muốn mượn hài tử tới đến gần cô, không, mượn hài tử cho cô đi đến đến gần hắn!
“ Mẹ sẽ yên tâm mà, em muốn ở cùng cha nuôi.” Tiểu Bối nói.
“ Được rồi, vậy chúng ta đi cùng cha nuôi thôi." Tiểu Bảo nói.
Trong lòng Tạ Thư Dật trước rắm lòng của đột nhiên trở nên thoải mái hơn, hắn lấy điện thoại ra gọi cho cha hắn: " Cha, thời gian này phải phiền cha giúp con xử lí công việc rôi, thời gian này con muốn ở Hải Giác nghỉ ngơi một chút, công ty phải nhờ cha rồi.”
“ Con cái tiểu tử thúi này, sao lại như thế? Ai, được rồi, được rồi, tâm tình con không tốt, nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt. Tóm lại là đừng có suy nghĩ lười biếng, An Thác về sau là của con, cha chỉ là trợ giúp cho con thôi, đừng nghỉ ngơi quá lâu. Cha cũng muốn nghỉ ngơi sớm rồi. Ai, nếu như hôn nhân đại sự của con xong xuôi, cha liền muốn đi chu du thế giới. Thư Dật a, nếu Nhạc Nhạc không còn nữa, thì hãy buông tay từ bỏ, sẽ có cô gái tốt xuất hiện bên con.” Tạ ba ba ở bên kia nói.
“Cha, con hiểu, chuyện của con cha không cần quan tâm, thời gian này cha chịu khổ một chút, con nghỉ ngơi sẽ sớm quay trở lại. Không nói nữa, bye bye.” Tạ Thư Dật nói.
Hảo, vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta giúp ngươi nhìn." Tạ ba ba cúp điện thoại.
Giải quyết xong. Tạ Thư Dật thở ra một hơi, trên mặt hắn lộ ra vẻ mỉm cười khó gặp.
Nhạc Nhạc, anh chờ em, chờ em trở lại bên cạnh anh!
Hải Nhạc đang ngồi trên xe, nhận được tin nhắn của Tạ Thư Dật liền bối rối.
Cô vừa tức mà vừa lo, hắn tại sao lại cố chấp như vậy chứ? Hắn dám nói dù Tạ Hải Nhạc biến thành một người khác, hắn vẫn luôn yêu cô! Đó không phải là tạ Hải Nhạc, đó là Trì Hải Hoan a! Là Trì Hải Hoan a!
Hắn còn nói chạy trốn là biểu hiện của hèn nhát, muốn cô lấy ra dũng khí, đi đến trước mặt hắn nói chuyện, hắn không biết cô là người câm sao? Làm thế nào ở trước mặt hắn nói chuyện?

Tạ Thư Dật, anh đúng là đầu heo, sao anh lại không hiểu, Tạ Hải Nhạc đó không phải Tạ Hải Nhạc chân chính! Anh không thể dùng tâm đi cảm nhận một chút sao? Cố chấp thì cũng phải nhìn xem đối tượng là ai chứ!
Trong lòng Hải Nhạc không ngừng chán nản.
Về đến Phương gia, không nhìn thấy Tiểu Bảo Tiểu Bối đâu, Hải Nhạc vội vàng hỏi Phương ba ba cùng Phương mẹ: “ Tiểu Bảo Tiểu Bối đâu rồi?”
“Tiểu Bảo Tiểu Bối a, xế chiều hôm nay Tạ thiếu gia tới đây, đưa chúng đi Hải Giác chơi rồi, có thể sẽ ngủ lại bên đó.” Phương ba ba nói.
Tạ Hải Nhạc không khỏi cả kinh trợn to hai mắt, trời ạ, hắn thế nhưng lại trở về Hải Giác rồi sao? Cô còn tưởng rằng hắn sẽ ở Đài Bắc chứ, hắn lại tới góc bể làm gì? Lại còn đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối đi Hải Giác! Hắn đến cùng muốn làm cái gì à?
“ Cha cảm thấy Tạ thiếu là người rất tốt a, một chút dáng vẻ của đại thiếu gia cũng không có, hắn và Tiểu Bảo Tiểu Bối hợp ý như vậy, suy nghĩ một chút hắn tương lai nếu như kết hôn, sẽ là một người cha tốt. Không biết cô gái nào sẽ may mắn được hắn nhìn trúng, vậy thì thật là tam sinh đã tu luyện phúc khí, yêu hài tử như vậy, chắc chắn cũng sẽ yêu thương vợ của mình, Tạ thiếu đúng là không có chút dáng vẻ của cậu ấm a!” Phương ba ba khen ngợi hắn.
Tạ Hải Nhạc có chút khổ sở cúi đầu, đúng vậy, Tạ Thư Dật cũng giống như cha hắn, sẽ là một người cha tốt, một người chồng tốt, sẽ rất yêu gia đình, cô gái lọt vào mắt xanh của hắn, đúng là sẽ giống như mẹ cô, cả đời vui vẻ.
“Hắn trước đây rất ghê tởm a, bất quá bây giờ, có thể là lớn tuổi rồi, thay đổi tốt hơn, đúng là kỳ quái." Tiểu Tĩnh nói, cô thở dài một hơi mà nói, " con người thật sự sẽ thay đổi sao? Rõ ràng tốt như vậy, nhưng bây giờ, trở nên để cho con không thể nhận ra cô ấy nữa, làm sai lại như vậy chứ? Xấu thành tốt, tốt lại trở nên xấu, một làm cho người ta vui vẻ, một lại khiến người ta thương tâm.”
Tiểu Tĩnh vẫn như cũ có chút chán nản.
Hải Nhạc đi tới, nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô, bày tỏ an ủi.
“Ai da không nói nữa, chúng ta ăn cơm, ăn cơm, đói bụng cả ngày rồi. Hôm nay buôn bán đặc biệt tốt, có một khách hàng lớn, ở ngư trường chúng ta đặt mua một tấn cá hoa vàng, ngày mai chúng ta phải đi vớt a. Nếu như ngày nào cũng được như vậy, thì nhà chúng ta có thể được tu sửa rồi.” Phương ba ba nói.
“Ai u, quan trọng nhất không phải là chuyện sửa nhà, mà là chuyện chung thân đại sự của nha đầu này a…còn có Phương Đào nữa, chúng ta có khi cũng phải mua cho nó một ngôi nhà ở Đài Bắc a, ông à, nhiệm vụ của chúng ta còn nặng a…” Phương mẹ thở dài nói.
Cả nhà nói chuyện xong lại nói sang chuyện khác, Hải Nhạc trở lại chưa thấy Tiểu Bảo Tiểu Bối, trong lòng rất nhớ, chẳng lẽ Tạ Thư Dật thật sự để các con ở Hải Giác sao? Cô thật ra thì cũng hi vọng hắn và hài tử quan hệ tốt như vậy, cũng nên để bọn trẻ ở lại đó một đêm phải không?
Hải Nhạc ngồi xuống tới ăn cơm tối, sau khi ăn xong, cô phụ Phương mẹ làm việc nhà, cuối cùng đi tắm rửa. Hải Nhạc mệt mỏi nằm lên giường, hôm nay thật mệt chết đi, mệt quá mệt quá, lên Đài Bắc một chuyến rốt cuộc cũng không làm được cái gì!
Chẳng qua là, Tạ Thư Dật tại sao tại sao lại đột nhiên tới Hải Giác? Còn đột nhiên đem Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối đến Hải Giác chơi?
Hải Nhạc rốt cuộc phải ngồi dậy, điểm này, thật sự quá kì lạ rồi!

Hắn muốn làm cái gì à? Vì cái gì mà lại đón đi Tiểu Bảo Tiểu Bối?
Hải Nhạc không khỏi cầm điện thoại len, gửi tin nhắn cho Tạ Thư Dật: “Tạ thiếu, tôi biết anh rất thích Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, nhưng mà cũng muộn rồi, bọn nhỏ rất náo, sợ ảnh hưởng đến anh. Phiền anh đưa Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối về nhà.”
Hải Nhạc lo lắng chờ hắn trả lời, nhưng không thấy hắn gửi tin mà gọi trực tiếp cho cô, Hải Nhạc hơi do dự, cuối cùng vẫn tiếp máy: “ Viễn Chi, cô về nhà chưa?” Là giọng nói trầm thấp của Tạ Thư Dật.
Hải Nhạc cố gắng bình tĩnh tiếp tục nghe.
“Ở đài Bắc cô đột nhiên bỏ chạy đi, hại tôi tìm cô một phen, nhưng lại không tìm được, sau lại có chuyện cần về Hải Giác, muốn hẹn cô cùng về, nhưng nghĩ tới cô còn có công việc cho nên tôi về trước. Làm xong việc thì có chút nhớ Tiểu Bảo Tiểu Bối, tôi liền đưa bọn nhỏ đi chơi, chúng chơi rất vui vẻ. Nhưng mà, Tiểu Bốimới vừa vấp ngã, tôi không cách nào dỗ cho con bé nín khóc được, thật xin lỗi.”
Hải Nhạc không khỏi hoài nghi lời của hắn nói, Tiểu Bối vấp ngã sao?
Nhưng rất nhanh, cô liền nghe được tiếng khóc của Tiểu Bối ở bên kia, trong lòng cô không khỏi lo lắng, ngã rất nghiêm trọng sao? Rất nghiêm trọng sao? Vậy anh giúp tôi đưa con bé về nhà được không? Khổ nổi mình không thể mở miệng nói chuyện, ở điện thoại bên này gấp đến độ xoay quanh.
Sau đó lại nghe đến Tiểu Bảo ở trong điện thoại nói: " Mẹ, mẹ về chưa? Muội muội vấp ngã, vẫn đang khóc, cha nuôi và con không dỗ được em, mẹ qua đây nhé, chỉ có mẹ mới dỗ được em thôi.”
Nói cô qua đó? Hắn tại sao lại không đưa bọn nhỏ về?
“ Mẹ, muội muội thật sự có chút khó chịu, em khóc muốn chết rồi, mẹ mau qua đây đi.” Tiểu Bảo bên kia không ngừng nói.
Tiểu Bảo ngốc, con bảo hắn đưa các con về nhà a! Tại sao lại muốn mẹ qua đó? Phải để hắn đưa các con về nhà chứ! Về đến nhà mẹ sẽ dỗ dành em con a! Trong lòng Hải Nhạc kêu lên
Đáng tiếc cô lại không thể nói chuyện a!
Cô tiết khí làm rớt điện thoại, cô lo lắng Tiểu Bối, xem ra không đi một chuyến đến Hải Giác là không được.
Hải Nhạc nói với người nhà Phương gia là Tiểu Bối bị thương một chút, cô muốn đi đến Hải Giác một chuyến, Phương ba ba nghe thế liền nói: “ Có muốn cha đi cùng không?”
Hải Nhạc lắc đầu một cái, bày tỏ chính mình tự đi là đủ rồi, cô dắt chiếc xe nhỏ ra, đi về phía Hải Giác.
Đến Hải Giác, Hải Nhạc vẫn có chút do dự, cuối cùng cũng nhấn chuông.

Rất nhanh liền có người đi tới mở cửa, Hải Nhạc đẩy xe đi vào, ngẩng đầu liền thấy Tạ Thư Dật một tay ôm Tiểu Bối một tay dắt Tiểu Bảo, đứng ở bậc thang cửa chính nhìn cô, hài hòa tựa như một bức họa, Hải Nhạc không khỏi ngơ ngác nhìn ba người quan trọng nhất cuộc đời cô.
“Mẹ!" Tiểu Bảo từ trên bậc thang chạy xuống, Hải Nhạc vội vàng chạy đến ôm lấy thằng bé.
“ Em con không có việc gì chứ?” Hải Nhạc lo lắng hỏi Tiểu Bảo.
“ Em con đỡ hơn một chút rồi, nhìn thấy mẹ cũng không khóc nữa.” Tiểu Bảo nắm tay mẹ kéo đi về phía Tạ Thư Dật và Tiểu Bối đang đứng ở cửa chính.
Hải Nhạc tâm thần bất định bất an bước đi.
Trong lòng Tạ Thư Dật lúc ban đầu kích động không thôi, giây phút nhìn thấy Hải Nhạc đứng ở cổng lớn, hắn bình tĩnh đến lạ. Cô sẽ đến, hắn tin chắc cô sẽ đến, cho nên chỉ cần hắn cố gắng, cô nhất định sẽ một lần nữa trở về bên cạnh hắn. lòng của tình, chứng kiến tới Hải Nhạc xuất hiện ở cửa đại môn cái phút chốc kia, hắn!
Khi Hải Nhạc đứng ở trước mặt Tạ Thư Dật, hắn chỉ là yên lặng nhìn cô, hắn cố nén kích động muốn ôm cô vào lòng, chờ cũng đã chờ nhiều năm như vậy rồi, cô đã gần như gang tấc, còn sợ không đợi được cô sao? Cho nên khi Hải Nhạc hướng Tiểu Bối đưa tay ra, hắn liền đem Tiểu Bối đưa vào trong ngực của cô.
“Tiểu Bối cùng Tiểu Bảo lúc xuống lầu không cẩn thận bị ngã, tôi thoa dầu hoa hồng cho con bé rồi, cũng xoa bóp cho nó, cô xem xem, bị thương có nghiêm trọng không.” Tạ Thư Dật nói.
Tiểu Bối cùng Tiểu Bảo xuống lầu thì Tiểu Bối giẫm hụt một cước, ngã ngồi trên đất, chờ hắn đã chạy tới nhìn, đứa nhỏ đau đến nỗi oa oa khóc lớn, hắn cũng đau lòng đến không thở được, đến lúc đó nếu là Nhạc Nhạc tới đây, sẽ cho rằng hắn không có chiếu cố tốt cho hài tử, hắn cũng không muốn dùng lý do này để cô đi đến Hải Giác.
Nhưng mà, nhận được tin nhắn của cô, hắn quyết định nói cho cô biết Tiểu Bối bị thương, như vậy, bất kể cô có sợ hắn như thế nào, vì hài tử, cô sẽ đến.
Hải Nhạc đặt Tiểu Bối xuống, vén ống quần lên, phát hiện mắt cá chân con bé có chút sưng tấy, cô không khỏi đau lòng sắp chảy nước mắt.
“ Có muốn đi bệnh viện khám chút không?” Tạ Thư Dật hỏi.
Hải Nhạc lắc đầu một cái, cũng không có có thương tích đến gân cốt, trước kia Tiểu Bảo ngã xuống, mắt cá chân sưng lên còn lớn hơn, nhưng sau cũng không có chuyện gì.
Hải Nhạc nói với Tiểu Bảo: “ Con đi theo mẹ về nhà thôi.”
Tiểu Bảo lắc đầu một cái nói: " Mẹ, con không muốn trở về, con muốn ở đây với cha, con muốn cha tắm cho con.”
Hải Nhạc không cho phép nhìn Tạ Thư Dật một cái, chỉ thấy hắn cũng nhìn cô, ánh mắt của hắn, tĩnh mịch như đầm đen, Hải Nhạc cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, cô hốt hoảng cúi đầu, hồi lâu mới nói với Tiểu Bối: “Tiểu Bối, nếu không mẹ dẫn con về nhà.”
“Mẹ, con muốn ở cùng với cha và anh hai.”Tiểu Bối nói.
“Bọn nhỏ muốn ở chỗ này, thì để chúng ở đây đi.” Tạ Thư Dật nói, “ nếu như cô đồng ý, cô cũng có thể ở lại chăm sóc cho chúng, cô cũng biết đấy, hải Giác không thiếu phòng, phòng khách còn rất nhiều.”
Cô cũng muốn lưu lại? Hải Nhạc không khỏi lại ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thư Dật.

“Mẹ, mẹ ở lại đây đi, Tiểu Bảo rất thích phòng của cha nuôi ở đây, có rất nhiều đồ chơi nha.” Tiểu Bảo hưng phấn mà nói.
“Nhưng mà, các con ngày mai phải đi học, các con phải ngủ sớm, hiện tại cũng đến lúc ngủ rồi!” Hải Nhạc nói.
Tiểu Bảo không khỏi le lưỡi một cái.
“ Vậy, con chăm sóc em kỹ một chút, mẹ về nhà trước, ngày mai sẽ tới dón các con.” Hải Nhạc ra hiệu tay nói với Tiểu Bảo.
Tạ Thư Dật nhìn điệu bộ Hải Nhạc, trong lòng không khỏi một hồi chán nản, Nhạc Nhạc của hắn, chẳng lẻ muốn cả đời như vậy dùng tay ra hiệu để nói chuyện với người khác sao? Mấu chốt là hắn xem không hiểu, không cách nào hiểu cô đang nói cái gì, suy nghĩ một chút, cô có thể hiểu hắn nhưng mà hắn lại không thể hiểu cô, thật khiến cho hắn muốn phát điên.
“ Không nha, mẹ, mẹ cũng ở lại đây đi, em con cần mẹ.” Tiểu Bảo nhớ nhiệm vụ của mình, cố gắng muốn mẹ ở lại, một bên nó vừa nói vừa hướng Tiểu Bối nháy mắt ra dấu.
Tiểu Bối hiểu ý, cũng nhìn Hải Nhạc nói: “Mẹ, Tiểu Bối muốn ở cùng cha nuôi, nhưng Tiểu Bối cũng muốn mẹ ở lại a, con muốn ngủ cùng với mẹ.”
Hải Nhạc không khỏi khó khăn, hai đứa con của cô không hiểu sao đột nhiên lại muốn như vậy, chẳng những đòi ở lại Hải Giác lại còn muốn cô ở lại đây.
“Mẹ, chúng con rất vui khi ở cùng cha nuôi, cha nuôi cũng yêu thích chúng con, cho nên chúng con không muốn trở về, chúng con muốn cùng cha nuôi ở chung một chỗ, mẹ, mẹ ở lại chăm sóc Tiểu Bối nhé." Tiểu Bảo nói.
“ Đúng rồi mẹ, mẹ ở lại với Tiểu Bối nhé.” Tiểu Bối cũng không ngừng nũng nịu.
Ai, Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối thích Tạ Thư Dật như vậy, nhất định là phụ tử thiên tính nhé, cô làm thế nào nhẫn tâm cướp đoạt hết cơ hội hiếm có để hai đứa bé ở cùng cha ruột của chúng đây?
Cô không khỏi nhìn Tiểu Bảo Tiểu Bối gật đầu một cái.
“ Hoan hô! Mẹ thật tốt." Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối vỗ bàn tay nhỏ bé hoan hô.
Tạ Thư Dật nhìn Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối ra sức níu kéo Hải Nhạc ở lại thành công, không khỏi mỉm cười.
“Thím Phúc, thím đi chuẩn bị một phòng khách.” Tạ Thư Dật phân phó thím Phúc đang đứng ở bên cạnh.
“ Vâng, thiếu gia!” Thím Phúc nghe xong liền đi làm ngay.
Người hầu ở Hải Giác bây giờ cũng có chút thận trọng đối đãi với Hải Nhạc, hiện tại thân phận cô đã khác, cô chính là mẹ ruột của con nuôi chủ nhân a, nói cách khác, so với chủ nhân địa vị cũng không kém.
Lúc trước làm giúp việc ở đây nên hiểu rõ căn biệt thự, nay lại đến phòng khách ở, khiến cho nữ giúp việc khác hâm mộ muốn chết. Hải Nhạc nhìn ra vẻ hâm mộ trong mắt họ, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng, trước kia cô chính là chủ nhân của mấy căn phòng đó a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận