Ác Ma Ca Ca, Nói Ngươi Yêu Ta!

Hải Nhạc không đói bụng nên chẳng buồn ăn bất cứ thứ gì. Tiểu Tĩnh không hiểu tại sao cô nhìn thấy lão gia và phu nhân lại khóc, trong lòng có chút hoài nghi, nhưng Tiểu Tĩnh vẫn không dám hỏi, càng khiến cho mình trong lòng thêm nghi vấn. Theo lời của phu nhân khi bà ấy ôm Tiểu Bối mà nói, rõ ràng Hải Nhạc đang đứng ngay bên cạnh bà, nhưng bà lại nói Tiểu Bối giống hệt Nhạc Nhạc? Mà Hải Nhạc đứng ngay phía sau bà một chút biểu tình trên mặt cũng không có, ngược lại còn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Tiểu Bối? Thật sự rất kỳ lạ.
“Viễn Chi, chị cảm thấy rất lạ, Hải Nhạc rõ ràng đang đứng sau lưng phu nhân, nhưng phu nhân vừa nói Tiểu Bối giống Hải Nhạc vừa khóc suốt, mà Hải Nhạc lại không nhúc nhích. Chị thật sự không hiểu nổi phu nhân, Hải Nhạc đang đứng bên cạnh bà ấy, bà ấy khóc cái gì chứ? Đạo lý này thật sự có chút khó hiểu, mà Hải Nhạc, phu nhân nói Tiểu Bối giống cô ấy, ánh mắt của cô ấy không phải là vui vẻ hay đồng cảm, ngược lại là ánh mắt rất tức giận, khó chịu a. Chị thật sự không hiểu nổi!”
Hải Nhạc đang đau lòng, nghe Tiểu Tĩnh nói như vậy, không khỏi ngẩng đầu lên.
Đúng vậy, đúng là có chút kỳ quái, theo lý mà nói, mẹ nhìn thấy Tiểu Bối, phải là liên tưởng đến Trì Hải Hoan lúc còn bé mới đúng chứ, làm sao lại nghĩ tới Nhạc Nhạc?
Chỉ có thể là, mẹ biết cô ta chính là Trì Hải Hoan! Cho nên, mẹ mới nhớ đến Nhạc Nhạc a!
Trong lòng của Hải Nhạc không khỏi vui mừng, nhưng ngay sau đó tâm lại chìm xuống đáy nước, nếu đã biết đó là Trì Hải Hoan, tại sao còn để cô ta chiếm đi thân phận nên thuộc về cô? Tại sao? Tại sao?
Cha lúc ấy cũng không nói gì, ông ấy cũng biết phải không? Bọn họ đều biết cả! Tại sao lại để cho Trì Hải Hoan thế thân Hải Nhạc?
Là bởi vì Thư Dật thích Tạ Hải Nhạc, nhưng cô đã chết, bọn họ thật ra thì đã biết rõ chân tướng, nhưng mà vẫn ngầm cho phép Hải Hoan thay thế cô, để cho cô ta dùng thân phận Tạ Hải Nhạc mà ở cùng Tạ Thư Dật, thành toàn cho Trì Hải Hoan sao?
Bởi vì cô đã chết đi, Trì Hải Hoan liền có thể biến thành cô sao?
Hải Nhạc còn chưa chết, còn chưa chết a! Cha, mẹ, các người thiên vị, thật sự quá thiên vị a! Tại sao các người rõ ràng biết cô ta là Trì Hải Hoan, nhưng vẫn để cho cô ta mạo danh Hải Nhạc? Nước mắt tan nát cõi lòng từ trong đôi mắt của Hải Nhạc không ngừng trào ra!
Đây thật sự là đả kích chưa từng gặp, thì ra, cô đối với họ không hề quan trọng chút nào! Cho rằng cô đã chết, Trì Hải Hoan có thể dễ dàng lấy trộm thân phận của cô! Mà cha mẹ cũng ngầm cho phép hành động của cô ta! Bọn họ ngầm cho phép Trì Hải Hoan mạo danh Hải Nhạc, nghĩa là họ cũng muốn Trì Hải Hoan ở bên Thư Dật phải không?
Tại sao họ không để cô ta dùng tên thật của mình ở cùng một một chỗ với Thư Dật, tại sao lại muốn dùng thân phận Tạ Hải Nhạc của cô?
Bởi vì sợ Thư Dật sẽ không yêu cô ta, cho nên mới để cô ta cướp đi thân phận Hải Nhạc của cô sao? Biến thành Hải Nhạc, Thư Dật sẽ yêu cô ta sao?
Cha và mẹ, tại sao có thể thiên vị trắng trợn như vậy? Làm vậy công bằng với cô sao? Công bằng với Thư Dật sao?
Hải Nhạc thống khổ nhào tới giường bệnh, hai vai run rẩy vì đau đớn.
Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối nhìn thấy mẹ khóc dữ dội, Tiểu Bối sợ hãi lôi kéo vạt áo của mẹ, nói: " Mẹ, Tiểu Bối làm sai sao? Tiểu Bối nói với bà nội sai cái gì sao?”
Hải Nhạc không cách nào ngừng nước mắt của mình, cô rất muốn xoay người an ủi Tiểu Bối, nhưng cô không cố được, cô chỉ muốn buông thả mà khóc một trận thôi.

“Viễn Chi, em không sao chứ? Viễn Chi, em đừng dọa bọn chị!” Tiểu Tĩnh cũng bị hù một phen, biểu hiện của Viễn Chi lúc này thật sự quá bất thường a.
Hải Nhạc nghe được Tiểu Tĩnh nói, cô vội vàng lau sạch nước mắt, xoay người dùng ngôn ngữ khiếm thính nói với Tiểu Tĩnh: “Em không sao, không cần lo lắng cho em. Em rất khỏe, chị đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối về nhà trước đi.”
“Nhưng mà em còn chưa ăn cái gì, để chị lấy đồ ăn cho em nhé?” Tiểu Tĩnh nói.
“Không cần, em không đói. Lúc nào đói em sẽ nhờ y tá mang tới đây, chị đưa bọn nhỏ về nhà đi.” Hải Nhạc nói.
“Vậy được, ngày mai bọn chị qua thăm em.” Tiểu Tĩnh mang theo hai đứa bé rời đi.
Sau khi Tiểu Tĩnh đi, Hải Nhạc một mình ngơ ngác núp ở góc giường, giường bệnh bên cạnh lúc sáng cũng đã chuyển đi rồi, cả căn phòng chỉ còn lại một mình cô, Hải Nhạc khóc càng dữ dội hơn.
Cha mẹ biết đó là Trì Hải Hoan, lại giả bộ không biết, mà Tạ Thư Dật đáng lẽ nên biết, thế nhưng hắn lại không có cảm nhận được chút gì! Tạ Hải Nhạc cô giống Trì Hải Hoan đến thế sao? Tính cách hai người hoàn toàn bất đồng, hắn không cảm giác được điều gì hay sao? Rốt cuộc là hắn đã biết sự thật hay là vẫn không hề biết?
Cô không phải là đã quyết tâm làm Phương Viễn Chi rồi sao? Nhưng tại sao tim lại đau đớn thế này, cô vẫn không nỡ từ bỏ Hải Nhạc, không bỏ được Hải Nhạc a!
Hải Nhạc cứ suy nghĩ lung tung, đến khi màn đêm buông xuống, cho đến khi nước mắt khô cạn, tâm của cô cũng trở nên lạnh lẽo, như dập tắt tất cả ngọn đèn cầy, một chút lửa nhen nhói cuối cùng cũng bị đau khổ tuyệt vọng dập tắt rồi!
Chú Phúc đưa Tạ Thư Dật tới lầu năm, đứng cạnh cửa phòng 605, Tạ Thư Dật suy nghĩ một chút, nói với chú Phúc: “Chú về đi, không cần chờ tôi, tôi nói chuyện với cô ấy một chút.”
“Vâng, thiếu gia!” Chú Phúc nghe lệnh liền rời đi.
Tạ Thư Dật gõ cửa, bên trong cũng không có tiếng trả lời, hắn nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, bên trong không bật đèn, chỉ có khoảng không đen đen kịt, hắn không khỏi đi tới bật đèn lên. Khi ánh đèn bừng sáng, Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc đang ôm hai đầu gối ngồi ở trên giường, đôi tròng mắt sưng đỏ ngẩng đầu lên nhìn hắn, mà ánh mắt cứ ngơ ngốc thất thần nhìn hắn, trong lòng Tạ Thư Dật liền giật mình, vội vàng đi tới.
“Em không sao chứ?” Tạ Thư Dật đem lon cháo gà kia đặt lên bàn ở đầu giường, gấp gáp hỏi.
Ánh mắt của Hải Nhạc lóe lóe, tầm mắt bị ngưng tụ nhìn thấy hắn liền tan rã, khi nhìn rõ người trước mắt mình là Tạ Thư Dật, không biết vì sao, nước mắt sớm đã khô cạn lại tràn mi ra ngoài.
Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc rơi lệ, than thở nói: “Em tội gì mà phải khổ như thế chứ?”
Hải Nhạc vùi đầu vào trong đầu gối, cô tội gì? Phải, cô tội tình gì?
Tạ Thư Dật khẳng định là cô nghĩ tới cha mẹ, trong lòng đau khổ rất nhiều, khíc cũng rất lâu rồi, nhất định là chưa ăn cái gì, hắn mở lon cháo gà ra, lấy thìa, lắc lắc Hải Nhạc.

“Ăn chút cháo gà nhé!” Tạ Thư Dật ôn nhu nói.
Hải Nhạc ngẩng đầu lên, mê man nhìn hắn, lắc đầu một cái, cô cái gì cũng không muốn ăn, cái gì cũng ăn không vô.
“Không được lắc đầu, phải ăn!” Tạ Thư Dật có chút thô bạo nói, “Gỡ khăn trùm đầu xuống!”
Hải Nhạc lấy tay che đầu, không chịu lấy xuống, Tạ Thư Dật một tay giữ tay của cô, một tay kéo khăn trùm đầu xuống.
“Không phải đã nói rồi sao, ở trước mặt tôi, em không cần phải che mặt.” Tạ Thư Dật sợ cô khó chịu, từng chữ từng chữ từ từ nói.
Hải Nhạc ngẩng đầu lên, nghĩ đến hắn đã có thể nói chuyện, trong lòng lại thấy vui vẻ, cô nhẹ nhàng nhìn hắn cười, nhưng nụ cười lại bi ai đau khổ đến thế!
Tạ Thư Dật thở dài một cái, rốt cuộc thì bao giờ cô mới chịu về nhà? Lần này ngay cả cha mẹ cũng tới lại tỏ vẻ không quen biết nhau? Trong lòng của cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì đây?
Tạ Thư Dật lấy thìa múc một muỗng cháo, đưa lên miệng nhấp một chút thử nhiệt độ, thấy cháo ấm vừa phải, hắn đưa thìa cháo đến bên khóe miệng của Hải Nhạc. Hải Nhạc kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại đem thìa cháo mình thử qua đút cho cô, hắn có biết hành động lúc này của mình có ý như thế nào không?
“Đừng nghĩ lung tung! Ăn cháo!" Tạ Thư Dật lườm cô một cái, Hải Nhạc theo bản năng há miệng ra, ăn một ngụm cháo gà.
Nuốt xuống một hớp cháo gà, trong lòng cũng chầm chậm trở nên ấm lên.
Hải Nhạc kinh ngạc nhìn Thư Dật, hắn thật sự không sợ cô sao? Cô xấu như vậy, hắn còn đối với cô ôn nhu như thế, còn đút cháo cháo cho cô ăn, hắn cứ đối xử với cô như vậy, làm sao cô có thể dễ dàng chấp nhận buông bỏ đây!
Tạ Thư Dật lại giơ một muỗng đến trước mặt cô, Hải Nhạc lần này có chút ngượng ngùng, cô đưa tay đoạt lấy thìa trong tay hắn, ý bảo mình tự ăn.
Tạ Thư Dật thất vọng thở dài một cái, đem bình giữ nhiệt giơ lên trước mặt cô, để cho cô tự mình ăn.
Hải Nhạc đúng là có chút đói rồi, cháo gà cũng giúp cô hồi phục tinh thần một chút.
Ăn hết lon cháo gà, Hải Nhạc đưa thìa cho Tạ Thư Dật.

“Khá hơn chút nào không?" Tạ Thư Dật hỏi.
Hải Nhạc gật đầu một cái.
Tạ Thư Dật cười không tự chủ được vuốt vuốt đỉnh đầu của cô, Hải Nhạc nán lại, trước kia, hắn cũng thường làm những động tác thân mật với cô như vyaaj, có điều, khi đó cô vẫn là Hải Nhạc, còn lúc này cô lại là Phương Viễn Chi, sao hắn lại làm ra những hành động như thế này với Phương Viễn Chi chứ?
Nước mắt không kìm hãm được lại dâng lên hốc mắt, hắn tại sao lại đối xử với cô ôn nhu như thế? Tại sao? Như vậy cô sẽ càng không bỏ được hắn! Hắn có hiểu hay không?
“Đừng khóc được không?” Nhìn đôi mắt rưng rưng của Hải Nhạc, Tạ Thư Dật trong lòng một hồi đau nhói.
Nhưng nước mắt Hải Nhạc vẫn không nhịn được mà rơi xuống, Thư Dật không khỏi đau lòng kéo cô vào trong lòng, nhìn nước mắt trên mặt cô, hắn không kìm hãm được hôn lên đôi mắt của cô, nước mắt mằn mặn khẽ rơi vào đôi môi hắn.
Hải Nhạc không khỏi kinh sợ nắm chặt cổ áo của mình, liều mạng muốn lui về phía sau, nhưng Tạ Thư Dật lại càng làm tới, hắn cúi người, đè cô ở dưới thân thể của hắn!
Không! Thư Dật, không nên như vậy! Không nên như vậy! Hải Nhạc không ngừng dãy dụa, nhưng sức lực yếu đuối của cô nào chống cự được sức lực của Thư Dật?
Tạ Thư Dật đã không thể kiềm chế được nội tâm của mình nữa, hắn không kiềm chế được, hắn cũng không muốn tiếp tục kiềm chế nữa, hắn chỉ biết, giờ phút này hắn khát vọng cô nhường nào, khát vọng đến nỗi từng tế bào trên người hắn đều muốn nổi loạn!
Đã bao nhiêu năm? Hắn đã phải trải qua bao nhiêu ngày mà không có cô, hắn bao lần đều mong muốn được ôm cô thật chặt vào lòng, bao lần cũng chỉ là giấc mộng cô nằm dưới thân của hắn. Nhưng giờ khắc này đã đến, không phải là mộng nữa, hắn thật sự có cô, hắn cũng không phải là thánh nhân, hắn không thể áp chế được dục vọng của mình nữa, hắn muốn cô, hắn thật sự rất muốn cô! Máu huyết trên người hắn vì thân thể mềm mại của cô mà sôi trào muốn điên rồi!
Hắn vội vàng muốn cởi nút áo của Hải Nhạc ra, nhưng mà khát vọng đến nỗi tay hắn run rẩy không cách nào gỡ được nút áo nhỏ bé kia ra, không hiểu! Tạ Thư Dật nắm lấy hai tay của Hải Nhạc, mặc kệ Hải Nhạc liều mạng kháng nghị, hắn luồn áo lên đầu cô rồi cởi ra, ném xuống sàn. Khi nhìn lại trên người Hải Nhạc chỉ còn chiếc áo ngực, hắn liền ngẩn ngơ chốc lát, cô vẫn đẹp như thế, bầu ngực bị áo lót ôm lấy cao vút, bởi vì lúc nãy dãy dụa kịch liệt mà lệch một chút, lộ ra đường cong mê người.
“Nhạc Nhạc, em thật đẹp!" Tạ Thư Dật không tự chủ được ở trong lòng cảm thán.
Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật nhìn thân thể mình không chớp mắt, cũng không hề che dấu ham muốn với cô chút nào, trong lòng rất xấu hổ, nhưng cô không cách nào thoát khỏi áp chế mạnh mẽ của hắn, chỉ đành phải đưa tay che trước ngực mình thật chặt. Nhưng động tác này của Hải Nhạc lại không khác gì mồi lửa, hai tay vội vàng che chắn mà lay động, đôi gò bồng đảo xinh đẹp lộ ra trước mắt Tạ Thư Dật càng thêm sinh động, hấp dẫn! (((((((((((((AAAAAA….Em xịt máu mũi rồi đấy nhá…….)))))))))))
Tạ Thư Dật cũng không nhịn được nữa, hắn cúi đầu, nụ hôn đói khát rơi vào cổ Hải Nhạc, in lên đó dấu vết thuộc về hắn, mà hai tay hắn không ngừng nắm lấy bầu ngực phấn nộn, cao vút kia, thân thể cô thực mềm mại khiến cho huyết dịch toàn thân Tạ Thư Dật càng thêm chạy loạn, cơ hồ muốn từ trong mạch máu nổ tung ra ngoài!
Hải Nhạc kinh hoảng giùng giằng giãy dụa, nhưng lúc này Tạ Thư Dật đã ý loạn tình mê, hắn nào để ý đến kháng cự yếu ớt của cô, hắn chỉ hi vọng mình có thể ôm cô thật chặt, có thể nhiệt tình hôn cô, cũng có thể cuồng mãnh chiếm đoạt cô, chỉ có như vậy, mới có thể thỏa mãn tư niệm ẩn nhẫn suốt bao năm qua, mới có thể giải phóng đói khát của hắn với cô bị đè nén suốt năm năm!
Hải Nhạc không thể chống đỡ được mãnh liệt của Tạ Thư Dật, cô không khỏi ngẩng đầu lên, kháng cự không thành lời đều bị tiếng thở hổn hển thay thế, trời ạ, hắn quá nhiệt tình, nhiệt tình đến mức khiến cô không thể nào trốn tránh! Mà cô, cũng chỉ có hắn, chỉ có hắn mới thể khơi dậy nhiệt tình sâu nhất trong đáy lòng của cô! Cô chỉ có thể khuất phục dưới sự cuồng nhiệt của Tạ Thư Dật mà thôi!
Hải Nhạc ở đáy lòng thở dài một cái, cô không muốn cự tuyệt hắn, bởi vì, cô cũng khát vọng hắn, khát vọng hắn an ủi, khát vọng hắn tới lấp đãy chỗ trống sâu trong nội tâm của cô. Tay của Hải Nhạc, cũng bất tri bất giác mà khoác lên bả vai của Tạ Thư Dật, mà thân thể của cô, cũng tự động dán vào lồng ngực Tạ Thư Dật thật chặt, cô nguyện ý cùng hắn ở chung một chỗ, nguyện ý bị hắn thiếu đốt đến đỉnh điểm.
Tạ Thư Dật cảm nhận được Hải Nhạc không còn kháng cự nữa, hắn hơi nâng người lên, rất nhanh liền cởi áo ra, sau đó, không hề chớp mắt nhìn Hải Nhạc. Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật để trần nửa người phía trên, lúc cởi quần áo có chút vội vàng nên mái tóc cũng rối loạn rất quyến rũ, hắn có ngũ quan trời cho vô cùng tuấn mỹ, lại còn thường xuyên tập thể hình, nhìn hắn hoàn mỹ giống như pho tượng thần Thái Dương vậy, làm cho cô không sao dời mắt được, cũng không cách nào tự chủ được hô hấp, hơi thở rối loạn! Hắn đúng là yêu tinh đến để quyến rũ cô mà!
Nghĩ đến đây Hải Nhạc đột nhiên cảm thấy đau buồn, hắn vẫn đẹp trai như vậy, hoàn mĩ như vậy, còn cô lại biến thành bộ dạng thế nào rồi? Vẻ đẹp hắn quá hoàn hảo, không thể sánh đôi cùng với người xấu xí như cô! Không, không, hắn khiến cho cô cảm thấy quá tự ti, cô lại đang làm gì thế này? Cô đã hoàn toàn không còn xứng với Tạ Thư Dật nữa, lại vẫn còn muốn ân ái, vẫn muốn được hắn yêu thương?

Hải Nhạc cảm giác như mình không còn đất dung thân! Cô chỉ muốn đem khuôn mặt của mình giấu đi, hai tay không tự chủ được mà ôm lấy vết sẹo trên mặt, nước mắt tự ti và xấu hổ không ngừng rơi xuống.
Thư Dật, thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không xứng với anh nữa, buông tha em, buông tha em đi! Cô ở trong lòng tuyệt vọng la lên.
Tạ Thư Dật ngẩn ngơ, không hiểu tại sao đột nhiên cô lại khóc, bây giờ cô khóc không khác gì một đứa con nít rồi! Hắn vừa có chút đau lòng lại vừa không thể làm gì, nhẹ nhàng gỡ tay của Hải Nhạc ra, nhưng cô lại cứng đầu, liều mạng che mặt, không chịu bỏ tay ra.
Tạ Thư Dật phát hiện cô vẫn không bỏ tay xuống, nội tâm có chút tức giận, hắn như tỉnh ngộ hiểu ra điều gì, trong lòng lại một hồi chán nản, cô là đang để ý đến vết sẹo trên mặt sao? Hắn không thèm để ý a! Hắn thật sự là không để ý! Tại sao cô cứ phải để ý đến đây?
Nhạc Nhạc của hắn, cô là đang cảm thấy mình xấu xí sao? Cảm thấy khuôn mặt biến dạng của mình không cách nào đối mặt với hắn, không cách nào cùng hắn ở bên nhau, cùng hắn làm chuyện thân mật sao? Hai mắt Tạ Thư Dật không khỏi đỏ lên.
Đứa ngốc, thật sự là quá ngốc!
“Đèn này thật quá chói mắt, tôi đi tắt đèn.” Tạ Thư Dật ôn nhu mà nói, hắn lật người xuống giường, chạy đến cạnh cửa tắt đèn đi. Bóng tối đột ngột khiến cho Thư dật có chút không thích ứng, nhưng mà, trong bóng đêm Hải Nhạc sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Trong màn đêm, Hải Nhạc ngẩng đầu lên, nước mắt ròng ròng nhìn Tạ Thư Dật, hắn biết cô sợ hãi cái gì, hắn biết cô xấu hổ vì cái gì sao?
Cô xấu như vậy rồi, vì sao hắn vẫn còn muốn cô?
Không để cho Hải Nhạc suy nghĩ sâu xa hơn nữa, Tạ Thư Dật đã từ trong bóng tối đi tới, hắn ngồi ở bên mép giường, nhắc chân nằm lên giường, rất nhanh, thân thể của Hải Nhạc lại bị hắn ôm vào trong ngực. Hắn vội vàng tìm kiếm đôi môi của cô, không ngừng gặm nhấm, giằng co đôi môi mềm mại, cuồng nhiệt ướt át đã sớm dâng lên.
Tạ Thư Dật cảm thấy mùi vị của Hải Nhạc ngày càng ngọt ngào, hắn đã từng khát vọng một nụ hôn đơn giản như vậy biết bao nhiêu lần, hắn muốn có tất cả của cô! Muốn tất cả! Hắn muốn cô lại thuộc về hắn sau năm năm xa cách! Cô là của hắn, cô vĩnh viễn đều là hắn, cô chỉ có thể thuộc về một mình Tạ Thư Dật hắn!
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, hai tay Tạ Thư Dật không còn nhàn rỗi, bầu ngực đẫy đà của Hải Nhạc nhanh chóng được hắn giải trừ trói buộc, Tạ Thư Dật nắm lấy bầu ngực mềm mại của Hải Nhạc, không ngừng xoa nắn, khiến cho Hải Nhạc toàn thân muốn phát run!
Tạ Thư Dật không nhịn được thỏa mãn thở dài một tiếng, thật tốt, thật tốt, có thể tùy ý đụng chạm cô như thế thật tốt!
Không biết từ lúc nào, quần áo trên người cả hai người đã bị Tạ Thư Dật cởi ra, ném xuống sàn rồi, hai thân thể nóng rực dán chặt vào nhau, cơ hồ muốn phát ra tia lửa luôn rồi.
Thư Dật từ từ di chuyển nụ hôn, từ gò má dời sang vành tai, đó cũng là nơi mẫn cảm nhất của Hải Nhạc. Hải Nhạc muốn trốn tránh kích tình của hắn, nhưng rồi lại không thể nào trốn tránh, chỉ đành phải thuận theo nụ hôn của hắn từ vành tai của cô, xuống xương quai xanh, cuối cùng rơi trên nụ hoa xinh đẹp kia, Tạ Thư Dật rất biết cách giày vò cô, lúc hắn khẽ liếm nhẹ nụ hoa đang dựng lên của cô, có lúc lại dùng hàm răng khẽ cắn, lửa tình cùng nhẫn nhịn như thế, rốt cuộc cũng khơi dậy lên nội tâm khát vọng kích tình của Hải Nhạc, khoái cảm khiến cho Hải Nhạc không thể nào khống chế được, hai tay cũng bất tri bất giác mà luồn vào mái tóc đen nhánh của Tạ Thư Dật, càng khiến cho Tạ Thư Dật thêm gần cô hơn.
Đôi tay tham lam của Tạ Thư Dật tràn đầy tham muốn phủ lên bầu ngực mềm mại của cô, khiến cho nụ hoa cũng phải xấu hổ mà dựng lên, trêu chọc của Tạ Thư Dật khiến cho Hải Nhạc vừa khoái cảm mà vừa khó chịu, cả người dùng sức ngửa ra sau, thân thể không khỏi căng thẳng thành một cây cung.
Mà bờ môi của hắn cũng chậm rãi dời xuống dời xuống, lướt qua vòng eo nhỏ nhắn đã run rẩy của cô, đi đến trước cánh hoa non nớt giữa hai chân cô, Tạ Thư Dật dừng lại phút chốc, sau đó không chậm trễ liền hôn lên nhụy hoa xinh đẹp của cô, chiếc lưỡi của hắn không khác gì một con rắn lươn lẹo, khuấy động tâm can của cô, Hải Nhạc cơ hồ cảm giác mình sẽ phải thét chói tai ra tiếng, nhưng là, cô vẫn không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ, tiếng thở hổn hển theo từng cử động của hắn!
Thư Dật! A, Thư Dật! Cô ở trong lòng cuồng loạn thét lên, hai tay cũng bắt đầu nắm thật chặt lấy tóc của hắn, cô thật sự muốn khóc mà, tại sao hắn lại làm vậy với cô? Hắn từ trước đến nay đều không dùng phương thức như thế mà đối đãi với cô, điều này làm cho cô càng thêm ngượng ngùng lại càng thêm khát vọng hắn!
Hồi lâu, Tạ Thư Dật ngẩng đầu lên, nói với cô: " Anh muốn em! Anh bây giờ rất muốn em! Không cần cự tuyệt anh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận