“Kế hoạch duy nhất lại có chút không hay, cổ phiếu An Thác bắt đầu rớt giá rồi.” Tạ Thư Dật thở dài nói, "Có lợi thì cũng có hại.”
“Mọi người cứ điên cuồng bán ra, tôi và Đế Uy cứ điên cuồng mua vào, đến lúc đó, tôi và Đế Uy sẽ kiếm được không ít nha!” Lâm Phong cười ha ha, "Đợi đến khi các cậu đột nhiên xuất hiện trước mặt công chúng, nói rằng tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, tôi dám cam đoan cổ phiếu An Thác lại tăng vọt! Tôi và Đế Uy nhất định phải thừa dịp này kiếm chút lợi nhuận!”
"Cứ kiếm nhé, không bỏ miếng mồi làm sao bẫy được sói!” Tạ Thư Dật cười nói.
Bọn họ liệu không có sai, thông tin Tạ Thư Dật bị tai nạn xe cộ chết đi mới truyền ra ngoài không bao lâu, Kim Cương liền công khai ra mặt, hơn nữa còn vô cùng khoa trương.
Hắn hỏi thăm được bệnh viện tâm thần mà Trì Hải Hoan đang điều trị, liền hăng hái đi đến đó, nhìn thấy Trì Hải Hoan điên điên khùng khùng trước mặt, hắn không khỏi cười.
"Người đàn bà này lúc trước xinh đẹp như vậy, bây giờ lại biến thành dáng vẻ dị hợm này, thật đúng là đáng tiếc a, đáng tiếc! Thì ra mày mới là Trì Hải Hoan, con nhỏ xấu xí đó mới là Tạ Hải Nhạc! Bà mẹ nó, tao hận mày đến tận xương tận tủy, nếu không phải vì mày, thì Kim Cương tao cũng sẽ không đến nông nỗi này, chỉ có điều, thật không ngờ tới mày lại hận Tạ Thư Dật như vậy, thiếu chút nữa đã bắn chết nó rồi, tao cứ ngỡ chúng ta là đồng minh rồi, mọi ân oán giữa hai chúng ta, cũng chấm dứt ở phát súng kia trên người Tạ Thư Dật! Nhưng đáng tiếc thay, mày lại không giết được nó a!”
Hắn tiến sát mặt Trì Hải Hoan, nhỏ giọng nói: “Như vậy cũng tốt, nó rốt cuộc cũng chết ở trên tay tao rồi, tao đã đưa nó và Tạ Hải Nhạc lên Tây Thiên rồi! Rốt cuộc tao cũng báo thù được cho anh rể tao rồi!”
Kim Cương nói xong lời này, Trì Hải Hoan đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nhưng rất nhanh lại đem đầu vùi vào hai đầu gối, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Kim Cương không khỏi nhìn Trì Hải Hoan, cảm thấy có gì đó hơi kỳ quái, cô ta đối với Tạ Thư Dật và Tạ Hải Nhạc vẫn có cảm giác sao? Khi hắn nói đến Tạ Thư Dật đã bị chết trên tay của hắn, cô ta thậm chí có chút phản ứng a!
"Bà mẹ nó, tao tới đây chính là muốn cho mày biết cái tin tốt này, Tạ Thư Dật bị tao giết rồi! Bị tao giết rồi! Con nhỏ Tạ Hải Nhạc mà mày căm hận nhất cũng theo Tạ Thư Dật mà ra đi rồi! Xe của chúng từ trên sườn núi lao thẳng xuống sông, bọn chúng cứ thế mà ra đi! Trì Hải Hoan à Trì Hải Hoan, tao vẫn thông minh hơn mày một chút! Mày hãy nhìn xem cái bộ dạng bây giờ của mày, rồi nhìn tao bây giờ thế nào, tao đường đường chính chính ngồi ở trước mặt của mày, cảnh sát cũng không có cách nào cản tao! Tạ gia càng không có cách nào cản tao! Ha ha! Ha ha ha!” Kim Cương không khỏi cuồng vọng cười lên ha hả.
Trì Hải Hoan vẫn như cũ cúi đầu, đếm đầu ngón tay.
"Lão Đại, anh có cảm thấy là cô ta đang giả điên giả khùng? Người đàn bà này ngay cả em gái ruột cũng ra tay sát hại, lòng dạ thật độc ác, chỉ sợ là cô ta giả điên để trốn tránh ngồi tù thôi. Chẳng lẽ, cô ta muốn cả đời này núp ở cái bệnh viện toàn người điên này sao? Chuyện này rất đáng nghi!” Một gã đàn em hơi béo đứng bên cạnh mở miệng.
"Không, cô ta sẽ không sống cả đời ở bệnh viện cho người điên này đâu, nếu như tình hình chuyển biến tốt hơn, sẽ được chuyển sang bệnh viện bình thường trị liệu tiếp hoặc đưa về nhà chăm sóc!” Lại một tên khác nói.
"Là vậy phải không?" Kim Cương không khỏi nhìn Trì Hải Hoan suy tư, sau đó cười nói, "Haiz, nhìn bộ dạng này của cô ta, chắc là đã bị người nhà vứt bỏ, ném vào trong bệnh viện không quản không hỏi, ở cùng với một đám người điên như vầy, đáng thương a!”
"Tạ Thư Dật và Tạ Hải Nhạc đều chết hết rồi, Tạ gia nào có ý định đón cô ta về! Haiz, chữa hết bệnh tâm thần lại phải đi ngồi tù, thà rằng cứ sống ở bệnh viện tâm thần còn tốt hơn!” Tên kia lại nói.
"Chẳng qua là cũng thật đáng tiếc, cô ta xinh đẹp như vậy, cuối cùng lại biến thành kẻ điên!” Tên thứ hai cũng đáp lại.
Tên đàn em đứng bên cạnh nhìn Trì Hải Hoan, không khỏi nở nụ cười: “Lão Đại, anh có nhớ mấy năm trước không, cô ta lúc đó đã nằm dưới thân chúng ta, người đàn bà này, dù có biến thành một kẻ điên, nhưng mà khuôn mặt so với mấy năm trước còn xinh đẹp hơn, hơn nữa, vóc dáng cô ta bây giờ so với thời học sinh trước kia thật là nhịn không nổi a! Lão Đại, em có ý này…” Hắn không khỏi ở bên tai Kim Cương rủ rỉ mấy câu.
Kim Cương vừa nghe sắc mặt trầm xuống, quăng cho hắn một cái bạt tai: “Mẹ nó! Tao bây giờ thế đéo nào mà ch*.ch được nó! Mày còn dám đưa ra cái chủ ý này!”
"Lão Đại, chúng em có thể a! Coi như là giúp anh xả giận a, anh thử nghĩ mà xem, mặc dù cô ta đã biến thành kẻ điên, nhưng mà chính cô ta đã làm hại anh thành ra thế này. Cô ta điên rồi, anh cũng không muốn giết cô ta, thì ít nhất cũng phải trừng phạt cô ta một chút chứ?” Gã đàn em dâm đãng đó vẫn chưa từ bỏ ý định.
Kim Cương suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nhân viên hộ lý ở đây đã cầm tiền của tao, rất nhanh sẽ quay lại thôi. Hai đứa bây làm lẹ lẹ một chút! Tao sẽ ngồi đây nhìn! Nhìn xem cô ta sẽ cảm thấy thế nào khi bị một đám người cùng ch*.ch”
" Dạ" Hai gã đàn em mừng muốn chết, nhìn nhau cười tà tà tiến về phía Trì Hải Hoan đang co ro một góc tường.
" Trì Hải Hoan à Trì Hải Hoan! Tao muốn nhìn xem mày là điên thật hay giả điên, nếu như mày bị điên thật, chơi mày lần này coi như xong, nhưng nếu tao phát hiện mày giả điên, Trì Hải Hoan, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày, về sau, chỉ cần tao rảnh rỗi, nhất định sẽ tới đây ‘thăm’ mày! Chơi nó!” Kim Cương điên cuồng mà nở nụ cười.
"Đúng là cực phẩm mỹ nhân a! Nhiều năm không có chạm vào, bây giờ đúng là rất có tư vị!” Một gã nuốt nước miếng, hai tay bóp bóp ngực của Trì Hải Hoan.
"Còn dây dưa cái gì? Nhanh lên một chút!” Gã kia quát một tiếng, cũng nhanh chóng lột đồ bệnh nhân của Trì Hải Hoan ra, Trì Hải Hoan không khỏi kháng cự.
"Ơ, còn có thể giãy dụa à, tao thật sự nghi ngờ nó giả điên đấy!” Gã đầu tiên ranh mãnh nói.
"Giống như lão Đại nói, nếu như nó giả điên thật, hôm nay ch*.ch nó ta xong, lần sau lại tiếp tục quay lại ch*.ch nó! Trên người nó vẫn còn có án tù 10 năm! Thêm tội giả điên này, hình phạt chắc chắn sẽ tăng thêm! Nó sẽ không nói ra đâu!"
Gã đàn em thứ hai nói xong liền không nói lời gì đè Trì Hải Hoan xuống, để cho tên còn lại cởi quần lót của Trì Hải Hoan xuống, đem của quý nhét vào trong miệng của cô ta! Bọn chúng dùng dây lưng trói hai tay của Trì Hải Hoan lại, đẩy cô ta lên bàn, Trì Hải Hoan nằm trên bàn không ngừng giãy dụa, mà gã đàn em ranh mãnh đã đứng phía sau cô, không chút chần chừ từ phía sau tiến vào.
Đau đớn khiến cho Trì Hải Hoan rên lên một tiếng, nước mắt từ hai mắt của cô không tự chủ được chảy xuống.
"Kỳ lạ, con điên mà cũng chảy nước mắt sao? Con điên mà cũng chảy nước mắt sao?” Gã đầu tiên vừa nhét của quý vào miệng Trì Hải Hoan vừa hét lên.
"Phải không? Có thể là quá kích động a? Kẻ điên cũng là người, cũng sẽ có nhu cầu thỏa mãn, tao khiến cô ta sung sướng như vậy, cô ta hạnh phúc quá mới chảy nước mắt thôi!” Gã đàn em thứ hai có thật sự rất dâm đãng, hắn chỉ chuyên tâm mà nhấp vào, cũng không bận tâm là cô ta khóc hay không.
"Vẫn thoải mái giống như trước đây a! Đúng là một con hàng ngon!” Gã béo thở hổn hển rút ra khỏi người của Trì Hải Hoan, đem thứ dơ bẩn bắn lên lưng của cô, mà Trì Hải Hoan lúc này rất thảm, hai mắt của cô trống rỗng nhìn vào khoảng không vô định phía trước, chết lặng nằm trên bàn cũng không nhúc nhích.
"Mày phía sau, tao phía trước.” Gã đầu tiên không đợi kịp nữa, hắn đem Trì Hải Hoan kéo dậy, hung mãnh tiến vào trong cơ thể cô, hai tay thô ráp dùng sức nhào nặn trước ngực Trì Hải Hoan, hắn cúi đầu, điên cuồng gặm cắn, nhũ hoa cũng bị hắn cắn đến chảy máu. Trì Hải Hoan đau đớn đến mức hai mắt cũng trợn trắng lên, từng giọt mồ hôi hột trên trán lăn xuống, nhưng gã vẫn không buông tha cho cô, hai tay của hắn không ngừng sờ nắn, cấu véo khắp người Trì Hải Hoan, thân thể trắng nõn của cô rất nhanh liền bắt đầu sưng tấy lên, xanh xanh tím tím. Gã càng kích thích hơn, điên cuồng cấu xé.
"Này A Chuông, đừng quá mạnh tay, thấy máu là không hay đâu!” Kim Cương ở bên cạnh mở miệng nói ngăn cản gã, hắn ngồi ngay đó chứng kiến tất cả, mặt mũi cũng ửng đỏ lên nhưng không có cách nào giải tỏa, chỉ đành phải ngồi trên xe lăn mà xoay qua chỗ khác.
Gã đàn em tên A Chuông chỉ đành phải buông lỏng tay ra, nhưng rất nhanh liền rút ra khỏi cơ thể Trì Hải Hoan, sau đó dùng tay sờ sờ hoa cúc ( lỗ đ*t đó huhu) của Trì Hải Hoan, dâm đãng nói: “Hoa cúc rất đẹp, lão tử cũng thích thọt hoa cúc a!”
((((((((((((((AAAAAAAAAAAAA, lũ cầm thú….. viết tới đây mà sôi cả máu… không muốn viết tiếp nữa……nhưng vẫn phải viết thôi, tác giả muốn khắc sâu nỗi đau của Trì Hải Hoan nên cũng không còn cách nào khác mà…))))))))))))))))))))))
Nghe thấy gã A Chuông nói như vậy, Trì Hải Hoan sợ hãi trợn to hai mắt, nhưng không có đợi cô phản kháng, gã A Chuông nhổ nước miếng vòa tay sau đó chét lên cúc hoa của Trì Hải Hoan, bừng bừng khí thế tiến công thẳng vào.
" A" Trì Hải Hoan đau đến toàn thân cũng run rẩy, cô ngửa đầu hét lên, lại bị gã béo kia nhét của quý vào miệng, tiếng kêu bị ngăn lại trong cổ họng chỉ còn những tiếng “ ngô… ngô” rất nhỏ.
Nước mắt không ngừng chảy xuống, từ lúc gã A Chuông tiến vào cúc hoa của cô, đau đớn vẫn không ngừng nghỉ.
"Thoải mái quá! Thoải mái quá! Chỉ sợ mày cũng là lần đầu tiên a! Lấy được lần đầu tiên của mày, cũng không uổng công chơi mày một lần! Gã A Chuông vừa đong đưa thân thể vừa vô sỉ nói.
Máu tươi từ chỗ hai người kết hợp xông ra, lại làm cho gã thêm hưng phấn hơn.
"Quả nhiên là lần đầu tiên a! Lão đại, anh nhìn mà xem, là máu xử nữ này!” Gã A chuông cao hứng quá mức, liền quay sang nói với Kim Cương.
"A Chuông, đã nói là không làm cho cô ta chảy máu! Mày không nghe phải không?” Kim Cương giận đến dựng râu trợn mắt.
“Chút máu này thì có sao chứ? Cô ta là một người điên, người ta chắc chắn sẽ cho rằng cô ta bị trĩ a! Chờ em tận hưởng xong rồi, sẽ lau sạch sẽ cho cô ta, mặc quần lên rồi, ai biết được em đã ch*.ch cô ta chứ? Làm thế này mới không sợ cô mang thai." A chuông trơ mặt ra nói.
“Tiện nghi cho tiểu tử ngươi, còn có cái ham mê." Gã béo ở bên có chút hâm mộ mà nói.
Gã A Chuông tốc độ càng nhanh hơn, Trì Hải Hoan chớp mắt, liền ngất đi, mà A Chuông cũng đến, hắn gào thét cơ hồ muốn đem Trì Hải Hoan như con rối mà xé rách, một lúc sau hắn bình tĩnh lại, rút ra khỏi cơ thể Trì Hải Hoan, hắn lau thân thể mình sạch sẽ, sau đó mặc quần áo lại, khôi phục lại bộ dáng con người.
Cả hai gã cùng nhau mặc quần áo vào cho Trì Hải Hoan, nhưng Trì Hải Hoan vẫn hôn mê bất tỉnh.
"Không phải là cứ như vậy làm cô ta chết rồi chứ?” Gã béo quắc mắt hỏi A Chuông, nhưng vừa dứt lời thì Trì Hải Hoan bắt đầu dùng dằng tỉnh lại.
Cô há miệng, nhưng rất nhanh liền ngậm miệng lại, nước mắt chảy xuống dữ tợn hơn.
"Lôi nó đến cạnh tao!” Kim Cương nói gã A Chuông kéo Trì Hoan tới trước mặt của hắn.
"Bắt nó quỳ xuống!” Kim Cương nói.
Gã biến thái A Chuông mạnh mẽ đạp Trì Hải Hoan quỳ rạp trên đất, ngay trước mặt của Kim Cương.
Kim Cương tà ác nhìn Trì Hải Hoan, cắn răng nghiến lợi nói: "Có trách thì trách số mày xui xẻo, bây giờ Tạ Tạ Thư Dật đã không còn nữa, tao đếch sợ ai cả! Con khốn, mày cho rằng mày điên rồi thì tao sẽ bỏ qua cho mày sao? Tao sẽ không tha cho mày! Tao muốn mày sống không bằng chết! Cứ cách một khoảng thời gian tao sẽ đến thăm mày! Con khốn! Mỗi lần tới đây tao sẽ đem theo một đám đàn ông! Cho mày sướng chết!”
"Mở miệng nó ra!” Kim Cương nói.
Hai gã đàn em vội vàng kéo miệng của Trì Hải Hoan ra thật to, Kim Cương chậm rãi mở dây lưng, lấy của quý của hắn ra.
“Đưa nó lại gần một chút!" Kim Cương nói.
Hai gã kia lại kéo Trì Hải Hoan tới gần hắn hơn, Trì Hải Hoan nhìn Kim Cương, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, Kim Cương không khỏi hài lòng cười một tiếng: "Thì ra mày vẫn còn biết sợ?”
Ngay sau đó, hắn không nói lời gì nâng của quý của hắn, bắn ra một chất lỏng vàng óng vào thẳng trong miệng của Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan không kịp chuẩn bị, bị sặc đến mức ho khan, mà trong lỗ mũi của cô cũng nghe được mùi nước tiểu khai nồng nặc.
"Con điếm! Không ngậm của tao, thì uống nước tiểu của tao đi!”Kim Cương hưng phấn đến cả người cũng phát run.
Trì Hải Hoan giùng giằng kháng cự, nhưng cằm đã bị hai gã kia bóp chặt, buộc cô phải nuốt tất cả nước tiểu của hắn vào trong bụng.
Nước tiểu và nước mặt giàn giụa trên khuôn mặt của cô, mà ba gã đê tiện kia vô cùng khoái chí đắc ý cười không ngừng.
"Cái này chơi có gì hay, không còn mới mẻ nữa. Lão đại, em muốn đi ị rồi, để cô ta làm cái bô cho em nhé.” Gã A Chuông nhăn răng cười nói.
(((((((((( Khuyến cáo, khi mình viết tới đoạn này đã phụt hết nước trong miệng ra. Đề nghị các đồng chí hãy dừng lại mọi hoạt động ăn uống ngủ nghỉ, chỉ tập trung xem truyện. Cảnh báo cảnh báo, chương này không dùng cho người già, trẻ em và người bị bệnh yếu tim. Nếu cảm thấy không chịu đựng nổi, hãy lướt qua thật nhanh, tránh trường hợp bất tỉnh tại chỗ vì quá tởm. Thân ái!)))))))))))))
Bắt đầu nào....
~"Ý kiến hay! Thật là ý kiến hay!" Kim Cương và gã béo nghe vậy không khỏi thêm hưng phấn, nhiệt liệt hưởng ứng.
"Mày đưa miệng của nó ngay lỗ đ*t của tao, nếu như mày không muốn tao đi ị làm bẩn tay, thì kéo miệng nó ra cho thật to.” Gã A Chuông ghê tởm mà nói.
"Lỡ miệng của nó chứa không nổi thì sao?” Gã béo có chút ghê ghê chần chừ nhìn Trì Hải Hoan.
"Không chứa nổi thì không chứa nổi, nó là con điên hoàn toàn không có ý thức, đương nhiên là sẽ ăn hết rồi. Ngay cả phân của nó đi ra mà nó còn nhặt lên ăn nữa là.” A Chuông ra vẻ không sao cả nói.((((Nguyên mẫu là từ ‘c*t’, nhưng mà nó quá tục rồi, để phân dễ nghe hơn nhỉ))))))))
Trì Hải Hoan không ngừng lắc đầu, Kim Cương nắm tóc của cô, hung hăng cho một cú tát trời giáng, nói: “Bà mẹ mày còn cử động nữa, tao liền cho bọn chúng cưỡng hiếp mày đến chết!”
Lúc này gã A Chuông đã cởi ra quần, đem lỗ đ*t mình nhắm ngay miệng của Trì Hải Hoan, gã gân cổ gắng sức, chỉ nghe hì hì một tiếng, ngay sau đó mùi hôi thối ghê tởm tràn vào trong miệng của Trì Hải Hoan!
"Ai da! Phân sắp tràn ra rồi, Lão Đại, mau buông tay!” Gã béo buông lỏng tay ra, Kim Cương cũng rút tay về, shit tràn ra vương vãi khắp mặt Trì Hải Hoan.
Ngay sau đó A Chuông lấy trong túi ra chiếc khăn giấy, gã hài lòng chùi chùi, sau đó xoay người ngắm nhìn kiệt tác của mình, không khỏi hài lòng phá lên cười ha ha. Lau xong, gã khinh thường ném cục khăn giấy lên mặt Trì Hải Hoan, shit thấm đẫm chiếc khăn giấy, nhìn đã ghê tởm lại càng ghê tởm hơn.
" Ọe! Thật buồn nôn!" Gã béo không chịu nổi, chạy đến góc tường nôn mửa. ((((((((((((((((AAAAAAAAAAA, GỚM QUÁ…….)))))))))))))
Nhìn khuôn mặt dính đầy phân của Trì Hải Hoan, Kim Cương cũng rùng mình một cái, "Ọe!” Hắn cũng không nhịn được nôn đầy lên sàn.
Trì Hải Hoan toàn thân phát ra run, cô không khỏi hét rầm lên, phân hôi thối đều hắt lên mặt của A Chuông, hai tay chùi chùi lên mặt rồi lại chùi lên người gã. Không nghĩ tới Trì Hải Hoan lại phản kích gã, A Chuông nhất thời giật mình, hồi lâu hắn phản ứng kịp, nhìn trên người mình toàn là phân, hắn không khỏi tức giận quát to lên.
"Cái con khốn này! Bắn hết lên người tao rồi!” Hắn vừa gào vừa hung hăng cho Trì Hải Hoan một đạp ngay bụng ngã sóng soài trên đất.
"Chúng ta đi mau! Đi mau! Tránh cho mọi người nhìn thấy cả người dính phân!” Gã béo mở cửa, đẩy Kim Cương trốn ra ngoài cửa, gã A Chuông cũng đi theo.
Nghe được tiếng ồn ảo, nhân viên hộ lý của bệnh viện liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy trên người A Chuông dính toàn phân liền giật mình, vội vàng hỏi nguyên do sự tình.
"Chúng tôi là bạn tốt của cô ấy, muốn đến thăm cô ấy một chút, nào ngờ cô ấy lại biến thành bộ dạng điên khùng thế này! Chẳng những không nhận ra chúng tôi, mà còn đột nhiên ở trước mặt chúng tôi kéo quần xuống rồi đi nặng, đã thế còn nhặt phân của mình lên miệng ăn! Còn ném vào người tôi!” Gã A Chuông làm bộ đau lòng nói.
Lúc này Trì Hải Hoan đã lảo đảo chạy ra, cô vừa nôn mửa, vừa lau phân dính trên mặt, lửa giận trong mắt xông tới chỗ A Chuông.
Hộ lý nhìn thấy dáng vẻ của cô, không khỏi giật mình sợ hãi: “Trời ạ! Bệnh tình lại nặng hơn rồi! Chẳng những ăn phân, còn có hành động quá khích tấn công người khác!”
"Khẩn cấp! Khẩn cấp! Bệnh nhân số 602 đột nhiên nổi điên! Yêu cầu trợ giúp! Yêu cầu trợ giúp!” Nhân viên hộ lý cầm bộ đàm gấp gáp nói.
Rất nhanh một đoàn họ lý liền chạy tới, Kim Cương và hai gã đàn em cũng thừa dịp hỗn loạn mà đi khỏi bệnh viện tâm thần.
Nhân viên hộ lý đó nhìn thấy dáng vẻ ghê tởm của Trì Hải Hoan, rõ ràng là đã đeo khẩu trang, nhưng vẫn không nhịn được mà đưa hai tay lên bụm miệng.
Trì Hải Hoan khóc lớn kêu to, hai tay của cô không ngừng vuốt mặt, cuối cùng, cô quỳ rạp trên đất "ọe" một tiếng nôn ra tất cả.
Bởi vì từ trong miệng của Trì Hải Hoan nôn ra ngoài toàn là phân, mùi hôi thối kinh khủng, cho nên toàn bộ nhân viên hộ lý đều nhảy lùi về phía sau, không ai dám lại gần.
"Trời ạ! Thật buồn nôn! Tại sao có thể đi ăn phân vậy chứ? Cứ tưởng là bệnh tình của cô ta đã biến chuyển tốt lên rồi, thế nào lại nghiêm trọng hơn rồi! “Có một viên hộ lý vừa bụm miệng vừa nói.
"Đúng a! Tôi tới bệnh viện lâu như vậy, cũng thấy qua kẻ điên dùng tay bốc phân, nhưng thật đúng là chưa nhìn thấy kẻ điên nào đi an phân, Trì Hải Hoan này, bệnh tình thật quá nghiêm trọng rồi!” Một người hộ lý khác nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ?” Có người hỏi.
"Còn làm sao nữa? Chích điện!” Có người nói.
Trì Hải Hoan nghe được hai chữ ‘chích điện’, vội vàng từ trên đất đứng dậy, muốn lao ra khỏi đám nhân viên hộ lý, lúc này các bác sĩ trực ban chạy tới, nhìn thấy Trì Hải Hoan cũng kinh hồn bạt vía.
"Sao lại thành thế này? Té vào đống phân sao?”
"Không phải, là tự ăn phân của mình đấy." Có một hộ lý viên giải thích.
"Không có, tôi không có ăn phân của mình! Là bọn chúng ép tôi ăn!” Trì Hải Hoan oan ức gào lớn lên, sau đó lại tiếp tục nôn.
"Ai bắt cô ăn phân chứ? Không phải cô tự mình đi ăn phân sao, ai dám bắt cô ăn phân chứ? Làm gì có kẻ điên nào lại đi thừa nhận hành vi của mình! Nếu thừa nhận thì cũng không gọi là người điên!” Một nữ hộ lý che miệng nói.
"Ây da, điên điên khùng khùng thành ra như vầy rồi, các người còn đứng đó mà nói! Mang một bộ quần áo sạch tới đây!”
Bác sĩ trực ban tiến tới gần Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan sợ hãi lắc đầu, không ngừng lui về phía sau.
"Hãy đưa cô ấy đến phòng thể thao, lấy nước tắm rửa cho cô ta sạch sẽ, bẩn thế này, ai dám đến gần chứ?”
Nói cũng kỳ quái, họ rất thuận lợi đem Trì Hải Hoan đến phòng thể thao, rất thuận lợi tắm rửa cho cô sạch sẽ, sau đó liền chích điện khiến Trì Hải Hoan bất tỉnh rồi bác sĩ tiêm cho cô liều thuốc an thần. Khi nhân viên hộ lý thay đồ cho Trì Hải Hoan thì nhìn thấy những dấu bầm tím trên người Trì Hải Hoan, sợ hết hồn, những thứ này, làm thế nào lại có được?
"Này, cô nói xem, những dấu này, làm thế nào mà có? Trên người cô ta sao lại có nhiều dấu bầm tím như vậy? Tôi nhớ lần trước tắm cho cô ta đâu có những cái này, không có!” Nữ hộ lý không khỏi kinh sợ hỏi người bên cạnh.
"Tôi không có ấn tượng, không phải là mấy bệnh nhân ở cùng đã đánh cô ta chứ?” Nữ hộ lý kia hoài nghi nói.
"Vậy, chúng ta có nên báo lên cấp trên không?”
"Báo gì mà báo? Kẻ điên bị giam chung một chỗ, cắn xé lẫn nhau là chuyện hết sức bình thường, bên trên sẽ chẳng thèm bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt này đâu, không cần để ý đến cô ta!” Nữ hộ lý mang bao tay, thô lỗ thay quần áo cho Trì Hải Hoan, cô trừng mắt ghét bỏ, đem bộ quần áo ướt kia quăng vào thùng rác, sau đó đẩy Trì Hải Hoan vào trong phòng bệnh dành cho người mắc bệnh thần kinh đặc biệt nghiêm trọng.
Không biết đã ngủ mê bao lâu, Trì Hải Hoan từ từ tỉnh lại, cô mở mắt ra, trong mắt của cô, từ từ tràn ra nước mắt.
Hồi lâu, Trì Hải Hoan giùng giằng ngồi dậy, sau đó cô cúi người xuống, điên cuồng nôn ra, nôn đến nghiêng trời lệch đất, nôn đến mật đắng cũng trào ra ngoài, cuối cùng, cũng không còn cái gì để nôn ra ngoài nữa, cô tức giận tức yếu ớt nằm lên giường.
Cả căn phòng tràn ngập mùi hôi thối, Trì Hải Hoan hữu khí vô lực nằm ở trên giường, hai mắt của trừng lớn mà vô thần, trống rỗng nhìn lên trần nhà màu trắng.
Hai tay cô loang lổ vết thương, có chỗ còn hơi rướm máu, Trì Hải Hoan lấy tay ôm đầu, ô ô khóc lên, cô càng khóc càng thương tâm, khóc đến cạn kiệt, cô điên cuồng mà gào khóc.
Nhưng buồn thay, cô khóc lâu như vậy, cũng không có ai tới đây để ý tới cô, từ từ, tiếng khóc càng ngày càng nhỏ, càng nhỏ, Trì Hải Hoan giống như con chó nhỏ co rúc run rẩy trên chiếc giường sắt, khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt mà ngủ thiếp đi.